Một đứa trẻ mới chỉ có ba tuổi, ngày nào cũng phải dành phần lớn thời gian để ngủ, thế mà mới sáng sớm tinh mơ đã bị người ta bế dậy từ trong đống chăn êm nệm ấm của mình, Quý Cẩn Du cứ há miệng ngáp liên tục, nước mắt cũng sắp trào ra tới nơi.
Nàng ngẩng khuôn mặt mũm mĩm của mình lên, nhìn Thất công chúa đang ngồi bên trái, rồi lại quay sang nhìn Bát công chúa đang ngồi bên phải, trong lòng cực kỳ hoang mang.
Thất công chúa là trung cung Hoàng Hậu sinh ra, còn Bát công chúa là con gái ruột của Hoàng Quý Phi, mà chỉ có mỗi nàng là do Như Tần không có được chút sủng ái nào sinh ra, tuy đều là công chúa với nhau, nhưng mà địa vị của ba người các nàng vẫn khác biệt rất lớn.
Hơn nữa hai vị này lớn hơn nàng nhiều như vậy, có nói thế nào thì cũng chẳng ép về đồng trang lứa mà chơi chung với nhau được.
Trước đây, Thất công chúa và Bát công chúa đi ra ngoài nhìn thấy nàng, cùng lắm là đi tới trước bóp bóp mặt nàng, hoặc xoa xoa cánh tay nàng, cơ bản là chưa bao giờ nói chuyện câu nào với nàng.
Hôm nay không biết là bị cơn gió lạ nào thổi mà đầu óc nóng lên, mới sáng sớm tinh mơ đã cố ý chạy tới chỗ này chơi với nàng, còn dụ dỗ đưa nàng đi ăn đồ ngon.
Không có chuyện gì mà hai người họ kỳ lạ thế này, chắc chắn là có biến, cho nên Quý Cẩn Du cũng nhanh chóng đề cao cảnh giác.
Cơ mà trạng thái căng thẳng này chỉ duy trì được trong chốc lát, nàng đã chẳng gắng gượng tiếp được nữa, cái đầu bé tí xíu căng lên, giật giật liên tục.
Nàng thật sự đang mệt muốn xỉu, nếu không phải có hai người một trái một phải giữ chặt tay nàng thì giờ nàng có thể nằm vật ra đất ngủ ngon lành.
Quý Cẩn Du đương nhiên không nhìn được trên đỉnh đầu nàng, Thất công chúa và Bát công chúa đang dùng khẩu hình, im lặng nói chuyện với nhau.
Thất công chúa duỗi tay, chỉ vào bé con đang đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trông còn có vẻ sắp gục xuống đường ngủ trên mặt đất: “Đây là cái thú vị muội nói đấy à?”