Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng Thiên Kim Thật Trở Thành Đoàn Sủng


Nhưng đời sống cá nhân hay bị người đời lên án, là bởi năm đứa con của ông ta không cùng một mẹ sinh ra.
Hai cuộc hôn nhân trước đó đều là liên hôn.

Lão Đại Phó Nghi Cẩn 27 tuổi, do mối liên hôn với trưởng nữ Sở gia Sở Vân sinh ra, đáng tiếc Sở Vân sinh khó chảy máu quá nhiều, vô phương cứu chữa.

Lão Nhị Phó Sương Trì 26 tuổi do bà vợ hai Cảnh Mẫn sinh ra, trong thời gian vợ mang thai Phó Trường Canh lại đi ngoại tình, cho nên Cảnh Mẫn lập tức đòi ly hôn với ông ta, đứa con cũng không muốn giữ.
Lão Tam Phó Tuế An chính là bằng chứng Phó Trường Canh ngoại tình, anh ta chỉ nhỏ hơn Phó Sương Trì nửa tuổi.
Lúc anh ta được 4 tuổi, mẹ anh ta phát hiện bản thân bị người mình yêu lừa gạt biến thành tiểu tam, phẫn uất bi thương đã đành lại bày trò nhảy lầu tự sát ngay trước mặt Phó Tuế An.
Phó Tuế An được đưa về Phó gia, nhưng vẫn chịu đựng cảnh bị Phó Sương Trì lạnh nhạt, vừa thành niên lập tức dọn ra ngoài.
Lão Tứ Phó Thời Viễn 21 tuổi, được sinh ra sau khi Phó Trường Canh tái hôn.


Mẹ là một minh tinh, trong lúc đã kết hôn lại ngoại tình bị tay săn ảnh chụp lại, gây chuyện ầm ĩ liền ly hôn.
Lão Ngũ Phó Ngọ Khê, hoặc Phó Thư Đào, năm nay 18 tuổi.

Mẹ là người nghèo khổ được Phó Trường Canh ra tay giúp đỡ, còn trẻ đã qua đời, nữ chủ chưa từng gặp mặt.
Phó Trường Canh liếc nhìn cô và Phó Tuế An một cái, mặt không đổi sắc nói: “Hai đứa cũng qua đây ngồi đi.”
Phó Tuế An không bỏ tai nghe xuống, cũng không chú ý Phó Trường Canh, đứng dậy tùy tiện ngồi dưới Phó Thời Viễn.
Vị trí trống duy nhất nằm ở giữa Phó Nghi Cẩn và Phó Ngọ Khê.
Phó Thư Đào hơi do dự, sau đó lại qua ngồi.
Phó Trường Canh khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Phó Thời Viễn: “Con nói đi.”
“Tờ giấy trên tay con là báo cáo kết quả xét nghiệm ADN, con sẽ gửi riêng cho ba hai bản.” Phó Thời Viễn đẩy báo cáo đến trước mặt Phó Trường Canh.
Nghe được câu này, mọi người trong bàn ngoại trừ Phó Ngọ Khê ngạc nhiên khẽ kêu lên, những người khác đều không có biểu cảm.


Hiển nhiên, có thể trước khi tin tức này đến đều đã có phỏng đoán qua.
Phó Thời Viễn bỗng chốc cảm thấy hơi nhục nhã, thực sự chán!
Phó Trường Canh ngó tượng trưng một cái xong đẩy báo cáo cho Phó Nghi Cẩn.

Về phần bản báo cáo này, ông ta sớm nhận được trước Phó Thời Viễn.
Đọc bản báo cáo rồi truyền tay nhau mỗi người một lượt, Phó Trường Canh mới gõ gõ bàn, hỏi Phó Thư Đào: “Sáng nay tôi mới sắp xếp người điều tra vụ này, có manh mối nào liên quan không?”
Phó Thư Đào dịu dàng lên tiếng: “Ông muốn biết gì cứ hỏi.”
Kỳ thật cô thầm phỉ nhổ trong lòng: [Kiêu căng thật, người có tiền đều như vậy sao?]
Anh em năm người nghe thấy tiếng lòng, mịt mờ chuyển tầm mắt về phía Phó Trường Canh, thấy sắc mặt ông ta không thay đổi, xem ra là không nghe được.
Phó Trường Canh bắt đầu hỏi: “Cô tên Phó Thư Đào, họ này lấy đâu ra?”
“Sư phụ tôi họ Phó.” Phó Thư Đào giải thích một câu: “Lúc tôi mới sinh ra, bị bỏ vào trong núi, sư phụ tôi là Lộc Dương Quan đạo sĩ nhặt tôi về, vẫn luôn sống trong đạo quan đến năm 18 tuổi.”
“Vì sao đột nhiên xuống núi?”
“Bởi vì tôi đã trưởng thành, muốn xuống núi kiếm tiền.”
Thấy cô nhấn mạnh chuyện kiếm tiền, Phó Thời Viễn không nhịn được chen mồm hỏi một câu: “Đạo quan của các người thiếu tiền à? Không phải có tiền hương khói sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận