“Cha, cha…”
Bàng Phi cũng rất có hiếu, hắn ta vội vàng chạy đến đỡ Tuyên Bình Hầu.
Sắc mặt Tuyên Bình Hầu tái xanh, lồng ngực phập phồng dữ dội, ông ta nhìn chằm chằm tiểu nhi tử bằng ánh mắt u ám muốn đẩy hắn ta ra nhưng lại không có sức.
Bàng Phi không chú ý tới hành động của Tuyên Bình Hầu, nhưng mà ánh mắt này của ông ta khiến hắn ta hơi chột dạ, hắn ta mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Cha, cha bị làm sao thế? Cha đừng làm con s.ợ.”
Còn bị sao nữa, sắp bị ngươi làm cho tức chít rồi!
S.ợ Tuyên Bình Hầu bị tiểu nhi tử làm tức chít thật, Thiên Hành Đế nói nhỏ với Quảng Tuyền vài câu.
Quảng Tuyền vội vàng phái người đi mời thái y, lại đích thân đỡ lấy Tuyên Bình Hầu từ tay Bàng Phi, đỡ ông ta ngồi lên ghế: “Bàng công tử, Hoàng Thượng vẫn đang hỏi ngài, việc chăm sóc Tuyên Bình Hầu cứ giao cho tạp gia đi ạ.”
Bàng Phi ngại ngùng buông lỏng tay, lúc này hắn ta mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn ta có chút kỳ lạ, nhưng hắn ta không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Không phải chứ, để chuẩn bị cho ngày hôm nay hắn ta đã diễn luyện ở phủ không biết bao nhiêu lần cơ mà, mỗi câu mỗi chữ đều phải cân nhắc rất lâu đấy, hơn nữa biểu hiện của hắn ta cũng khá tốt mà, chắc là do hắn ta suy nghĩ nhiều thôi.
Sau khi uống một chén trà nóng, cảm xúc của Tuyên Bình Hầu cũng dần ổn định lại, ông ta cảm ơn Quảng Tuyền trước, sau đó đứng dậy hành lễ: “Hoàng Thượng, vi thần đã lớn tuổi bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khoẻ, thất nghi trước điện, quấy nhiễu đến Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
Thiên Hành Đế không nói nhiều lời, xua tay: “Trẫm miễn t.ội cho ngươi, ngươi ngồi xuống trước đi, ta sẽ cho người đi mời Cát Thượng thư đến đây.”
Tuyên Bình Hầu hiểu Thiên Hành Đế chuẩn bị để Hình bộ tham gia vào vụ án của trưởng tử.
Ông ta cảm thấy rối bời.
Một năm trước trưởng tử nói hẹn bạn đến chùa Bạch Đàm, và hắn cũng mất tích từ lúc đó.
Người của Hầu phủ tìm kiếm cả trong lẫn ngoài và cả ở ven đường dẫn đến chùa Bạch Đàm.
Họ cũng báo lên phủ Kinh Triệu nhưng vẫn không tìm được người, thậm chí còn không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Ông ta cũng phái người đến tìm từng người bạn của nhi tử hỏi chuyện nhưng không ai thừa nhận có hẹn với nhi tử, hơn nữa những người này không hề đi qua chùa Bạch Đàm vào ngày hôm đó, manh mối hoàn toàn bị đ.ứt đ.oạn.
Chỉ có một mình ông ta không hết hy vọng, vẫn phái người đi tìm kiếm.
Không ngờ hôm nay ông ta lại vô tình nghe thấy nguyên nhân cái chít của trưởng tử trong Kim Loan điện này.
Tuyên Bình Hầu rất muốn hỏi đến cùng, nhưng ông ta không biết chủ nhân của giọng nói thần bí kia là ai, cũng không biết giọng nói đó bắt ng.uồn từ đâu.
Hơn nữa Hoàng Thượng từng hạ mật chỉ, lệnh cho bọn họ không được nói việc này ra ngoài.
Ông ta đ a u lòng nhắm mắt lại.
Khoảng thời gian này bầu không khí trong điện cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật tấu chương của Thiên Hành Đế.
Thiên điện và chủ điện chỉ cách nhau một bức tường, nên tất nhiên những người ở thiên điện cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên đó.
Đường Thi nghe Qua Qua miêu tả tình huống bên cạnh mới biết đã x.ảy ra chuyện gì.
【Trước điện mà cũng có thể phát bệnh, xem ra Tuyên Bình Hầu già thật rồi, thảo nào ông ta muốn thỉnh phong tước vị cho Bàng Phi.】
【Nghe tin Bàng Phi là người chiến thắng cuối cùng, da gà da vịt của ta nổi hết lên rồi đây này.】
【Chờ hắn ta lên làm gia chủ, chắc chắn hắn ta sẽ nuôi chuột quy mô lớn ở phủ Tuyên Bình Hầu, cứ thử nghĩ đến cái ngày phủ Tuyên Bình Hầu bị đám chuột đó chiếm lĩnh mà xem.
Ối dồi ôi, ai ở gần nhà hắn ta cũng thật xui xẻo.】
Sắc mặt Thục phi lập tức thay đổi, nhà mẹ đẻ nàng ta ở ngay sát vách phủ Tuyên Bình Hầu.
Chuột chẳng những có chân để chạy, còn biết đào hang, chắc chắn nó sẽ chạy sang nhà mẹ đẻ của nàng ta.
Thục Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ nghĩ đến việc viện nhỏ nàng ta ở từ bé, những đồ dùng trong nhà, còn có cả cây đào nàng ta tự tay trồng trong viện nhỏ cũng khó thoát khỏi sự phá hoại của lũ chuột.
Phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội của nàng ta sẽ phải chịu đủ mọi mối nguy từ chuột.
Sắc mặt của Vĩnh Ân Bá cũng nhanh chóng thay đổi.
Nãy giờ ông ta chỉ lo hóng hớt chuyện nhà Tuyên Bình Hầu, quên khuấy mất chuyện này, nhà ông ta ở sát bên cạnh phủ Tuyên Bình Hầu, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Vì an toàn của cả nhà, ông ta không thể để tên Bàng Phi buồn nôn kia kế thừa tước vị phủ Tuyên Bình Hầu được.
Trời ạ, sao vị ký chủ và Qua Qua kia lại không lên tiếng vào những lúc như thế này cơ chứ.
Ngươi nói nhanh lên nào, cái chết của thế tử Tuyên Bình Hầu có liên quan gì đến tên chóa chít Bàng Phi kia không? Mọi người đều đang chờ đấy, đừng chỉ vui vẻ một mình hãy chia sẻ thông tin ngay đi chứ.
Đường Thi chẳng vui chút nào.
Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, lại có chút bức bối.
【Qua Qua, có phải người tốt đều không sống lâu không? Thế tử Tuyên Bình Hầu là người đứng đắn chính trực, đối xử với người nhà hay bạn bè đều vô cùng chân thành.
Nhưng hắn ta lại chít trong tay người đệ đệ mình tin tưởng nhất, hơn nữa hắn ta chít vì một lý do quá vớ vẩn, quá nực cười như vậy.】
Cuối cùng tảng đá cũng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Tuyên Bình Hầu suýt chút nữa ng.ất lịm đi, nhưng có thể vì trưởng tử mất tích đã lâu nên ông ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Hoặc có thể là do đã phải đối mặt với một cú sốc trước đó, dù cảm thấy khó chịu và tức giận nhưng ông ta vẫn cố gắng chịu đựng.
Hai tay ông ta nắm chặt thành ghế dựa, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười khó coi hơn cả khóc với những đồng liêu quan tâm ông ta: “Ta, ta không sao đâu, không sao đâu…”
Vĩnh Ân Bá có quan hệ tốt với ông ta cũng không biết nên an ủi người bạn già này như thế nào.
Nỗi đau mất con, đau hơn nữa là tiểu nhi tử ông ta yêu thương nhất ra tay gi.ết hại trưởng tử ông ta xem trọng nhất, bây giờ người khác có nói gì cũng vô dụng.
Ông ta chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Tuyên Bình Hầu cố gắng chịu đựng để bản thân không ngất lịm đi, ông ta muốn nghe, ông ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc trưởng tử của ông ta đã chít như thế nào.
【Quá vớ vẩn, chỉ vì mấy con chuột mà ra tay s.át h.ại cả đại ca ruột thịt.】
【Ai có thể nghĩ đến động cơ gi.ết người hoang đường như vậy chứ?】
【Thảo nào đến tận giờ phút này, vẫn không có ai nghi ngờ Bàng Phi.】
Hình bộ Thượng thư Cát Kinh Nghĩa vừa bước vào điện đã nghe thấy những câu này, ông ta lập tức hiểu lý do vì sao Hoàng Đế cho gọi ông ta tới đây, lại có thêm một vụ án nữa đúng không?
Từ khi bà cố nội này xuất hiện, Hình bộ bọn họ phải tiếp nhận thêm nhiều vụ án hơn nhưng hiệu suất phá án cũng tăng lên không ít.
Đúng là vừa đ a u vừa sướng.
Nếu có thể mời bà cố nội này đến Hình bộ bọn họ trấn thủ thì tốt rồi, vụ án có khó đến đâu cũng dễ giải quyết.
Cát Kinh Nghĩa làm ba việc cùng một lúc, vừa suy nghĩ, vừa hành lễ, vừa nghe tình tiết vụ án.
Nghe đến đó, ông ta đã hiểu rõ vụ án của thế tử Tuyên Bình Hầu là như thế nào.
Hoá ra Bàng Phi bất trung bất hiếu giết hại thân huynh.
Đột nhiên Hoàng Thượng triệu ông ta vào cung, chắc chắn muốn ông ta tiếp nhận và xử lý vụ án này.
Nhưng vụ án này đã qua một năm, th.i th.ể thế tử phủ Tuyên Bình Hầu đều đã th.ối r.ữa hết cả, càng đừng nói đến các manh mối khác.
Không có chứng cứ x.ác thực, cho dù họ biết hung thủ là ai thì cũng không thể trị t.ội Bàng Phi được.
Nhưng mà cái này không làm khó được ông ta, ai bảo ông ta có thần trợ giúp chứ, bà cố nội có thể nhìn thấu tất cả t.ội ác trên thế gian này.
Sau khi hành lễ, Cát Kinh Nghĩa chủ động nói: “Hoàng Thượng, vi thần tiến cung là vì có một chuyện muốn bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói: “Ái khanh cứ nói.”
“Hoàng Thượng, vụ án thế tử Tuyên Bình Hầu mất tích đã có manh mối.” Số lần Cát Kinh Nghĩa phát huy tài năng diễn xuất càng nhiều thì ông ta lại càng thành thạo hơn, khiến mấy vị đại thần không biết sự thật tin rằng ông ta đã tra ra manh mối mới, họ thầm cảm thán trùng hợp thật đấy.
Thiên Hành Đế phối hợp nhướng mày: “Ồ, vậy đã tìm thấy thế tử Tuyên Bình Hầu chưa?”
Cát Kinh Nghĩa lắc đầu: “Vi thần có nghi ngờ một đối tượng, việc thế tử mất tích có liên quan đến Bàng tiểu công tử.”
Bàng Phi đột nhiên bị người ta vạch trần bí mật thầm kín nhất trong lòng, hắn ta vừa lo vừa sợ, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, vô thức phủ nhận: “Cát đại nhân, ngài… Ngài không thể ngậm máo phun người, tình cảm giữa ta và huynh trưởng vô cùng sâu đậm, lý do gì có thể khiến tiểu tử làm tổn thương huynh trưởng đây? Hôm nữa ngày hôm đó tiểu tử không đến chùa Bạch Đàm, gia phụ có thể làm chứng.”
【Xuỳ, tất nhiên ngươi không đến chùa Bạch Đàm rồi.】
【Thế tử có lòng tốt che chở cho ngươi, ngươi cũng đồng ý gi.ết sạch số chuột đã nuôi trong thôn trang, nhưng cuối cùng ngươi lại l.ừa thế tử đến thôn trang rồi gi.ết hại ngài ấy.】
【Ngay từ đầu cả hầu phủ và quan phủ đều tìm sai phương hướng, tất nhiên là không tìm thấy người rồi.】
Ý cười hiện lên trong mắt Cát Kinh Nghĩa, ông ta bình tĩnh nói: “Ngươi không đến chùa Bạch Đàm, nhưng ngày hôm đó ngươi cũng không có mặt ở trong phủ mà đến thôn trang ngoài thành, Hầu gia, ta nói có đúng không?”
Trong phút chốc Tuyên Bình Hầu như già đi mười tuổi, ông ta nhìn chằm chằm tiểu nhi tử bằng ánh mắt đầy oán hựn, sau đó gật đầu lia lịa: “Đúng vậy.
Hai ngày đó hắn ở thôn trang, không có mặt ở trong phủ.”
Bàng Phi thấy bọn họ đã biết chuyện ở thôn trang thì càng nóng nảy hơn, hắn ta vội vàng nói với Tuyên Bình Hầu: “Cha, cha tin con đi mà, tình cảm giữa con và đại ca vẫn luôn rất tốt, sao con có thể làm ra những chuyện như vậy chứ? Chắc chắn Cát đại nhân đã hiểu lầm chuyện gì rồi.”
Tuyên Bình Hầu quay đầu đi, không muốn nhìn tên súc vật này nữa.
Cát Kinh Nghĩa thản nhiên trả lời: “Bàng tiểu công tử, thế tử biết chuyện ngươi nuôi chuột quy mô lớn, khuyên can ngươi xử lý sạch sẽ đám chuột này.
Ngươi không muốn, lại s.ợ việc này sẽ bị người khác biết nên đã nảy sinh ý định gi.ết người, ngươi kiếm cớ dẫn thế tử không chút phòng bị đến thôn trang rồi ra tay s.át h.ại thế tử.
Ngươi đừng vội phủ nhận, chắc hẳn th.i th.ể của thế tử đang được mai táng tại thôn trang, chỉ cần phái người lục soát một lần là được.
Hơn nữa người hầu bên cạnh ngươi và người trong thôn trang không chịu nổi tra khảo của Hình bộ đâu.”
“Bàng tiểu công tử, chúng ta đã khống chế hết đám người hầu hạ bên cạnh ngươi, ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo, miễn phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Đường Thi thật lòng khen ngợi Cát Kinh Nghĩa.
【 Cát Thượng thư uy vũ.
Lợi hại quá đi mất, ta cứ tưởng tên chóa chít Bàng Phi sẽ thoát t.ội và thuận lợi kế thừa tước vị chứ, không ngờ Cát Thượng thư lại xuất hiện đúng lúc và làm sáng tỏ hết mọi tình tiết của vụ án.
May mà có Cát Thượng thư đến giúp đỡ kịp thời.】
Cát Kinh Nghĩa cảm giác mặt già của ông ta nóng bừng, bà cố nội ơi đây đều là công lao của ngài đấy.
Ngài mà không tiết lộ đề thì làm sao ông ta lại biết được đáp án chứ, nếu không có ngài thì bây giờ thế tử Tuyên Bình Hầu vẫn phải chịu oan ức.
Lại nghe thấy Đường Thi thương tiếc nói: 【 Đáng tiếc không thể tìm được h.ài c.ốt của hắn nữa.
Bàng Phi đã gi.ết vài người rồi, hai gã sai vặt theo hầu thế tử cũng bị hắn ta gi.ết h.ại, tất cả đều bị chôn dưới cây hoè ở sân sau.
Hơn nữa số lượng chuột hắn ta nuôi quá nhiều, cái gì cũng gặm, cái gì cũng ăn, chúng nó đã gặm sạch y phục trên người thế tử rồi, chắc hẳn bây giờ cũng chỉ còn lại một bộ x.ương trắng, sao có thể phân biệt đâu là h.ài c.ốt của thế tử chứ?】
Mắt Tuyên Bình Hầu đỏ hoe, cố gắng kiềm chế để không mất bình tĩnh, trưởng tử của ông ta thật khổ, bị huynh đệ ruột thịt hại chít vì cái lý do vớ vẩn này.
Cát Kinh Nghĩa nhận được thông tin mới, càng nắm chắc hơn, cho dù không nhận ra bộ hài cốt nào là của thế tử cũng không sao, ông ta có thể để người trong thôn trang đến đó chỉ ra và xác nhận.
Ông ta lạnh lùng nhìn Bàng Phi: “Bàng Phi, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Bàng Phi vốn đang chột dạ, bây giờ hắn ta thấy Cát Kinh Nghĩa nói chính xác từ động cơ gây án đến thời gian, địa điểm gây án.
Lại còn khống chế được thuộc hạ của hắn ta nữa, hắn ta biết hắn ta không thể giấu diếm sự thật này được nữa.
Hắn ta bất chấp tất cả: “Đúng thì làm sao? Ai bảo hắn ta gi.ết chuột của ta.
Hắn ta có thể thích đọc sách, thích vẽ tranh, thích trồng hoa, vì sao ta không được nuôi chuột chứ? Hắn ta dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta xử lý sạch sẽ đám chuột của ta, ta không nghe theo thì hắn ta sẽ tố cáo với cha mẹ, lấy lại thôn trang của ta? Vì hắn ta lớn tuổi hơn? vì hắn ta là thế tử? hay bởi vì sau này hắn ta được thừa kế tước vị?”
Đường Thi tức cười trước sự vô sỉ của người này.
【 Nếu ngươi thật sự cho rằng việc này không có gì là không thể chấp nhận thì đừng giấu giấu diếm diếm như vậy nữa, cứ nuôi công khai đi xem nào.】
【 Đọc sách, vẽ tranh, trồng hoa không ảnh hưởng đến người khác.
Những con chuột ngươi nuôi đã ăn sạch hoa màu nông dân trồng, mấy năm nay tá điền ở thôn trang không thu hoạch được gì, sắp không sống nổi nữa rồi kia kìa, ngươi còn dám nói lý nữa à, đúng là thứ rác rưởi.】
Tuyên Bình Hầu thấy đến tận bây giờ mà hắn ta vẫn còn ngang bướng hồ đồ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
Ông ta không khống chế nổi nữa, quơ lấy cái ghế ngồi đập vào đầu Bàng Phi: “Nghịch tử, nghịch tử, sao ta có thể sinh ra thứ khốn nạn như ngươi chứ!”
Bàng Phi chỉ vào cái đầu đã đổ máu của mình: “Đánh đi, ông đánh chết ta đi, chỗ này nhiều m.áu này.
Tại sao đại ca làm gì cũng đúng, còn ta làm cái gì cũng là sai? Ta cũng mang huyết thống của phủ Tuyên Bình Hầu, tại sao lúc nào cũng phải nghe theo hắn ta.”
“Tên súc vật nhà ngươi, đại ca ngươi vì muốn tốt cho ngươi, hắn chính là đại ca ruột của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm xuống tay với hắn, ta đánh chít ngươi.” Tuyên Bình Hầu nước mắt giàn dụa.
Bàng Phi ngồi dưới đất, đắc ý nói: “Phải rồi, hắn ta cũng nghĩ như ông đấy, ta dùng một búa đập vỡ đầu hắn ta, lúc hắn ta ngã xuống vẫn không tin nổi mà chỉ vào ta.
Hắn ta không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời hắn ta sẽ kết thúc trong tay ta.”
Kẻ đ.iên, đúng là một kẻ đ.iên.
Cũng đúng thôi, kẻ có thể cùng ăn cùng ngủ với chuột, nuôi ra một thôn trang toàn là chuột thì làm sao có thể là người bình thường được.
Trái tim các phi tần đập thình thịch, các nàng vô cùng s.ợ hãi.
Bình thường các nàng tranh sủng cũng chỉ khoe khoang một chút, thể hiện một chút trước mặt Hoàng Thượng, Thái Hậu mà thôi, chưa bao giờ họ gặp phải tình huống nghiêm trọng như thế này.
Mấy đại thần cũng giật mình trước bộ mặt đ.iên c.uồng của Bàng Phi, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, không ngờ Bàng Phi có vẻ ngoài như một con người nhưng nội tâm lại âm u méo mó hơn cả súc vật.
Vĩnh Ân Bá sợ Tuyên Bình Hầu không chịu nổi nữa, vội vàng bước đến kéo ông ta lại: “Hầu gia, xin ngài bớt giận, đừng đánh nữa, đừng tức giận mà hại thân, bây giờ trong phủ vẫn còn phải dựa vào ngài.”
Tuyên Bình Hầu ném chiếc ghế xuống, ngồi bệt dưới đất khóc to thành tiếng.
Trưởng tử hiếu thuận, cần cù hiếu học của ông ta.
Ông ta vẫn còn nhớ ngày hôm đó, trưởng tử của ông ta mặc một áo suông lụa gấm màu xanh đen hoa văn mây trắng, đầu đội bạch ngọc quan, ngoan ngoãn cúi đầu xin phép ông ta ra ngoài thăm bạn, còn nói buổi tối sẽ trở về.
Từ đó về sau không thấy trở về nữa.
Ngày đó cũng là ngày vĩnh biệt.
Chỉ để lại phu thê bọn họ ngày ngày rơi lệ, đêm đêm nhớ con không ngủ được, không ngờ nó vẫn luôn ở trong thôn trang, bị ch.ôn ở dưới gốc cây hòe, lạnh lẽo tối tăm không ánh mặt trời.
Tuyên Bình Hầu đ a u lòng đến mức không thở nổi.
Tất cả mọi người đều hiểu nên không ai bước đến khuyên nhủ ông ta.
Cát Kinh Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, hành lễ nói: “Hoàng Thượng, vụ án đã rõ ràng, vi thần khẩn cầu áp giải Bàng Phi vào đại lao Hình bộ, sau khi thẩm vấn kĩ càng hơn sẽ chọn ngày xử quyết.”
Thiên Hành Đế đồng ý ngay: “Cứ làm theo lời khanh nói đi.”
Cát Kinh Nghĩa dẫn người áp giải Bàng Phi đ.iên đ.iên khùng khùng xuống.
Bàng Phi làm loại chuyện này tất nhiên không còn khả năng thừa kế tước vị.
Sau đả kích nặng nề, thân thể Tuyên Bình Hầu càng kém hơn không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Phủ Tuyên Bình Hầu cũng nên sớm chọn ra người thừa kế, nếu không một ngày nào đó Tuyên Bình Hầu đột nhiên ra đi, chắc chắn dòng bên sẽ gây náo loạn để tranh đoạt tước vị.
Thiên Hành Đế nhắc nhở ông ta: “Tuyên Bình Hầu nén bi thương, nếu ngươi chọn được người thừa kế vị trí thế tử cứ dâng tấu vào cung là được.
Chỉ cần nhân phẩm đoan chính, trẫm đều đồng ý.”
Tuyên Bình Hầu quỳ xuống dập đầu: “Tạ ơn Hoàng Thượng, chuyện hôm nay là do vi thần không biết cách dạy con, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
Nhìn dáng vẻ lung lay như sắp đổ đó của ông ta, còn phạt như thế nào nữa?
Thiên Hành Đế lạnh nhạt lên tiếng: “Phạt ngươi kh.ắc phục mọi hậu quả.”
Tuyên Bình Hầu dập đầu: “Vi thần lĩnh chỉ.
Vi thần chắc chắn sẽ xử lý sạch đám chuột trong thôn trang.”
Quần thần nhiều chuyện xong rồi, à không, là nghị sự xong rồi cũng xin cáo lui.
Vĩnh Ân Bá đỡ Tuyên Bình Hầu đứng dậy đi cuối cùng, khi họ sắp bước qua ngạch cửa chính điện thì giọng nữ tử kia lại vang lên.
【 Tá điền và những nông dân ở gần thôn trang thật thê thảm, họ đói đến mức xanh xao vàng vọt.
Nhiều người đã bị bệnh rồi, gần đây số người chít cũng tăng dần lên, haiz, tất cả là do t.ội ác của tên chóa chít Bàng Phi đó.】
【 Sốt cao, nôn mửa, dưới da tụ m.áu bầm, ho ra máo, sau khi chết làn da có màu tím đen.
Qua Qua, sao ta cứ cảm thấy căn bệnh này không đơn giản nhỉ, không giống đói khát, cũng không giống như ăn bậy bạ.
Rất nhiều người mắc bệnh rồi, nhìn khá giống bệnh truyền nhiễm đấy.】
Giọng điệu của Qua Qua cũng căng thẳng hơn: 【 Toang thật rồi ký chủ ơi, ta s.ợ ở thôn trang đã bùng phát bệnh dịch hạch rồi.】