Quả dưa hôm nay đúng thật là chấn động lòng người.
Thục Phi nắm chặt khăn tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, phải mất một lúc lâu sau nàng ta mới hoàn hồn lại được, nàng ta vô thức đưa mắt nhìn về phía An Tần.
Dường như An Tần còn hoảng s.ợ hơn cả Thục Phi.
Nàng ta không chỉ sợ dịch bệnh lây lan, mà còn sợ việc mình giả làm ký chủ bị vạch trần.
Dựa theo những tin tức Qua Qua và ký chủ tiết lộ trong buổi trò chuyện ngày hôm nay, có vẻ như khả năng của một người một hệ thống không chỉ dừng lại ở việc hóng hớt tám chuyện thông thường nữa rồi.
Giả mạo thân phận của bọn họ rất dễ bị lộ.
Vả lại trước mắt đang có một tình huống vô cùng khẩn cấp.
Nếu bệnh dịch hạch không được kiểm soát tốt, vì giang sơn xã tắc lê dân bá tánh, rất có thể Hoàng Thượng sẽ chỉ rõ thân phận của nàng ta, ngài ấy sẽ dò hỏi nàng ta phương pháp phòng chống bệnh dịch hạch, nhưng nàng ta trả lời thế nào được.
Haizzz, nếu biết sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn như vậy, lúc đầu nàng ta không nên mê muội giả vờ là ký chủ.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Nàng ta chỉ còn một con đường để thể đi, đó là tiếp tục diễn cho tròn vai và cố gắng giành được sự sủng ái của Hoàng Thượng trước khi tất cả mọi chuyện bị bại lộ, tốt nhất là có thể mang thai long tử.
Cho nên bây giờ nàng ta phải giữ vững tinh thần, thể hiện những hành động phù hợp với thân phận "ký chủ".
An Tần khẽ chạm tay lên trán, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đúng lúc lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, nhưng trong đôi mắt ngập nước vẫn còn chất chứa một chút lo âu.
Thục Phi không nghi ngờ gì cả, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, ngoài cảm giác chua chát, còn có chút hâm mộ và kính phục.
Mà thôi, tuy bình thường tiểu yêu tinh An Tần này luôn dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ Hoàng Thượng, nhưng lúc gặp phải vấn đề lớn thì nàng ta vẫn biết phân biệt đúng sai.
Nàng ta có năng lực khó lường nhường này nhưng lại chưa bao giờ dùng loại thủ đoạn đáng x.ấu hổ nào với các nàng cả, cũng có thể tạm coi như là người quang minh lỗi lạc, nếu Hoàng Thượng sủng ái nàng ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Khi họ đang suy nghĩ thì thấy Đông Lai bước vào, hắn ta chắp tay cười nói: “Các vị nương nương, hôm nay Hoàng Thượng có việc bận không có thời gian triệu kiến các vị nương nương, mời các nương nương trở về ạ.”
Đường Thi hiểu rõ, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn Hoàng Đế phải tăng ca làm gì còn tâm trí nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Nàng ngoan ngoãn tự giác đứng dậy đi cùng Thục Phi và những người khác.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Đông Lai gọi An Tần lại: “An Tần nương nương xin dừng bước.”
An Tần thầm vui mừng, nàng ta đang lo không biết nên lấy lý do gì để tiếp cận Hoàng Thượng, nên tranh sủng như thế nào, bây giờ cơ hội tự đưa đến cửa này.
Chắc chắn bây giờ Hoàng Thượng đang bận đến sứt đầu mẻ trán, thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, chắc chắn ngài ấy sẽ cần đến một người dịu dàng hiểu ý ở bên cạnh.
Mặc dù Thục Phi và Lý Chiêu dung có chút ghen tỵ nhưng lại không có suy nghĩ muốn tranh chấp.
Hai người hòa nhã bước lên kiệu nhỏ, rời khỏi Thừa Càn Cung.
Đường Thi còn đang suy nghĩ về bệnh dịch hạch, không chú ý đến sự khác thường của bọn họ.
Vừa về đến Chiêu Hoa Điện, Xuân Hỉ hoàn toàn không biết đã x.ảy ra chuyện gì nhanh nhẹn hỏi Đường Thi: “Nương nương, đêm nay ngài muốn ăn gì ạ? Vừa rồi bên Ngự Thiện Phòng phái người đưa một cái đùi dê tới đây.”
“Nướng đi, đùi dê nướng ăn ngon nhất.” Đường Thi liếm môi nói.
Bây giờ vẫn còn tương đối bình yên, tranh thủ ăn được gì thì cứ ăn thôi, nếu không kiểm soát được dịch bệnh thì chắc chắn Kinh Thành cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, chẳng biết sau này có còn thức ăn mà ăn không nữa.
Xuân Hỉ vui vẻ dẫn người đi chuẩn bị nướng đùi dê.
Đường Thi nh.ốt mình trong tẩm cung, nàng lại hỏi Qua Qua tình hình hiện tại.
Qua Qua an ủi nàng: 【Ký chủ, ngươi đừng lo lắng nữa, triều đình hành động rất nhanh.
Binh mã tư Kinh Thành đã dẫn người đi phong toả thành, bây giờ ngoài việc công vụ ra thì không cho phép bất cứ ai ra vào, nhằm ngăn chặn người mang mầm mống dịch bệnh vào Kinh Thành.
Phía Binh bộ đã điều động năm vạn quân từ cấm vệ quân, tạo thành một tuyến phòng thủ mười dặm xung quanh Bàng gia trang, họ cũng đã đào rãnh nhằm ngăn chặn người và chuột ở bên trong trốn thoát ra ngoài.】
Đường Thi mới yên tâm: 【Quan phủ hành động nhanh thật đấy.】
Qua Qua nói: 【Thái Y Viện và Dược viện đang chuẩn bị thuốc men, bên phía Hộ Bộ cũng đang chuẩn bị vật tư tương ứng, Tuyên Bình Hầu triệu tập nam đinh trong tộc và gia đinh trong phủ, chuẩn bị ngày mai đưa đại phu và những người hộ tống vật tư đi đến Bàng gia trang.】
【Người cổ đại cũng thông minh lắm đấy, bọn họ còn chuẩn bị rất nhiều phân ngựa mang theo vào, phòng ngừa việc bị chuột và bọ chét c.ắn.】
Đường Thi yên tâm: 【Năng lực hành động của triều đình rất nhanh, rất chuẩn, chắc chắn đợt dịch này không thể lây lan thành dịch bệnh quy mô lớn.】
Qua Qua cười nói: 【Đúng vậy, ngươi hay nói dù trời có sập xuống thì vẫn còn người cao hơn che chở cho còn gì? Còn Hoàng Đế và quan viên triều đình nữa mà.
Ái chà, Thái Hậu lại đưa thêm nữ nhân cho Hoàng Đế nè, ký chủ, ngươi có muốn hóng hớt chút hem?】
Đường Thi không biết nên nói gì, đã đến lúc này rồi mà Thái Hậu vẫn còn nhớ tới việc này.
Nhưng hôm nay nàng bị dọa s.ợ, nên cần được nghe một vài câu chuyện phiếm nhẹ nhàng để xoa dịu tâm trạng căng thẳng.
【Hóng chứ, ngươi đợi một chút, ta đi lấy hạt dưa đã.】
Thừa Càn Cung, Thiên Hành Đế vẫn đang triệu tập các quan viên khác, vừa nghe nói Thái hậu tới, hắn không khỏi có chút bực bội.
Nhưng Thái Hậu không phải phi tử hậu cung, không phải là người mà hắn có thể tránh không gặp.
Hắn phất tay cho Hộ bộ hữu thị lang lui xuống, Thiên Hành Đế gặp Thái Hậu: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu, hôm nay tương đối nhiều việc nên nhi thần chưa kịp đến thỉnh an mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ tội.”
Thái Hậu xua tay: “Con ta vất vả rồi, con vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Ai gia nghe nói bệnh dịch hạch bùng phát có đúng không?”
Thiên Hành Đế gật đầu: “Chuyện này là tai họa do tiểu nhi tử của Tuyên Bình Hầu gây ra, trẫm đã hạ lệnh cho Tuyên Bình Hầu đến Bàng gia trang kh.ắc phục hậu quả.
Hiện tại tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của triều đình, mẫu hậu không cần phải lo lắng đâu ạ.”
Thái Hậu nhíu mày: “Con ta quá nhân từ nương tay rồi, nhà ông ta gây ra t a i h ọ a lớn nhường này thì phải xử lý Tuyên Bình Hầu ngay để xoa dịu dân chúng chứ.”
Thiên Hành Đế ra vẻ đã hiểu: “Mẫu hậu dạy phải, nhi thần chỉ nghĩ đó là thôn trang của Bàng gia, chắc chắn người nhà bọn họ sẽ hiểu rõ tình hình bên trong nhất, phái bọn họ đi có thể kiểm soát tình hình ở thôn trang nhanh hơn."
“Con nói cũng đúng.” Thái Hậu xua xua tay: "Ai gia không hiểu những việc ở tiền triều nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Mấy ngày nay hoàng nhi lại gầy đi rồi, bên cạnh không có vài cô nương biết cách quan tâm chăm sóc là không được đâu.
Niệm Trân, Tư Nam, mau đến cho Hoàng Thượng nhìn xem."
“Hai cung nữ này là người do ai gia tuyển chọn kỹ càng, rất giỏi trong việc chăm sóc người khác đấy, hoàng nhi thích chứ?”
Thiên Hành Đế liếc mắt nhìn một cái, cung kính nói: “Tất nhiên người được mẫu hậu lựa chọn là người tốt nhất, nhi thần tạ mẫu hậu ban thưởng.”
Thái Hậu vui vẻ: “Sau này hai người các ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt đấy.”
Hai nàng dịu dàng cúi đầu: “Vâng ạ, nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường.”
Thiên Hành Đế gật đầu, bảo Đông Lai dẫn người xuống, nhắc lại chuyện cũ: “Mẫu hậu, bây giờ ngoại ô Kinh Thành bùng phát dịch bệnh, nhi thần sợ dịch bệnh sẽ lan tràn đến Kinh Thành.
Hay là mẫu hậu đến hành cung Phúc Ninh tránh mặt, đợi đợt dịch qua rồi mới hồi cung, như vậy thì nhi thần mới yên tâm.”
Thái Hậu cũng biết sự ng u y hiểm của dịch bệnh, nên lần này cũng không phản đối: “Cũng được, ai gia ở lại cũng không giúp được gì cho con.
Đúng rồi, nghe nói con rất thích An Tần, con có muốn nâng phân vị cho nàng ta hay không?”
Trước khi tới, Thái Hậu đã nghe ngóng được chuyện Hoàng Đế gọi một mình An Tần ở lại.
Xem ra An Tần sắp được độc sủng rồi.
Thiên Hành Đế cười khổ: “Mẫu hậu, việc này để qua một thời gian nữa rồi nói đi ạ.
Bây giờ nhi thần nào có suy nghĩ này.”
“Hoàng nhi, tuy quốc sự quan trọng nhưng việc sinh con nối dõi cũng không thể bị coi nhẹ.
Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng nên nhanh chóng sinh hạ hoàng tử để an lòng dân." Thái Hậu lại thay đổi cách khác giục hắn sinh con.
Đến tận khi Phủ doãn Kinh Triệu Sài Lượng cầu kiến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo thì Thái Hậu mới bỏ qua cho hắn.
Đường Thi nghe nói Hoàng Thượng vội vã tuyên triệu Sài Lượng vào bàn việc, không khỏi lắc đầu: 【Xem ra Hoàng Đế cũng sợ bị giục kết hôn sinh con.
Bây giờ cũng muộn rồi mà, Sài Lượng tiến cung để báo cáo tình hình kiểm soát dịch bệnh à?】
Qua Qua nói: 【Sài Lượng đến đây để dâng tấu chương xin d i ệ t chuột, ông ta muốn tổ chức một chiến dịch toàn bộ dân chúng ở Kinh Thành tham gia d i ệ t chuột.】
Đường Thi cũng tán thành: 【Ông ta có cái nhìn khá tổng thể đấy, biết nhận diện đâu là vấn đề có thể gây rủi ro.】
Đêm nay, Thiên Hành Đế và các nha môn Kinh Thành đều không ngủ.
Cánh cửa hông ngoài cửa cung luôn mở, các đại thần không ngừng ra vào hoàng cung suốt cả một đêm.
Trời vừa sáng, hơn một trăm xe chở vật tư đã được đưa đến Bàng gia trang.
Những vật tư này chủ yếu gồm thức ăn, quần áo, đồ dùng sinh hoạt, còn có thuốc men.
Đi vào thôn trang, Tuyên Bình Hầu im lặng nhìn mặt đất bị g ặ m trụi lủi trước mặt, một đống hang chuột, trên vỏ cây vẫn còn dấu vết bị chuột g ặ m c ắ n.
Nghiệp chướng đó thật sự không màng đến sự sống ch.ết của người khác.
Lần này Bàng gia bọn họ phạm phải t ộ i nghiệt lớn thật rồi.
Đoàn người mang tâm trạng nặng nề đi vào trong thôn trang.
Tình huống trong thôn trang càng tồi tệ hơn, nơi ở của các tá điền bắt đầu bốc mùi hôi th ố i.
Các tá điền ai cũng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, lưng phồng to lên, làn da căng như có thể n ổ t ung bất cứ lúc nào.
Khi nhìn thấy nhóm người bọn họ, các tá điền đều run rẩy co rúm người, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tuyên Bình Hầu lập tức bảo hai người đến hỏi rõ tình hình.
Tình hình trong thôn trang còn nghiêm trọng hơn những gì Qua Qua đã nói.
Tám ngày trước nhiều người bắt đầu có triệu chứng đ a u bụng, b uồn n ôn, n ôn m ửa và các triệu chứng khác.
Bốn ngày trước bắt đầu có người ch ế t, hiện tại đã có mười một người ch ế t ở thôn trang, bọn họ không rõ tình hình ở thôn trang bên cạnh.
Các thái y đeo khẩu trang làm bằng vải sa chế tạo suốt đêm qua, đi xem người bệnh và thi thể, sau khi xác nhận đây là bệnh dịch hạch thì nhanh chóng hành động.
Thái Y Viện lập tức lấy sổ tay trị liệu được lập từ tối qua và bắt đầu hành động.
Đầu tiên phải sắp xếp và phân loại các thôn trang, bệnh nặng hay đã vô cùng nghiêm trọng thì ở lại thôn trang, bệnh tình không quá nghiêm trọng hoặc vẫn chưa phát bệnh thì sẽ được bố trí ở trong lều tại một khu đất trống.
Sau đó lại phái một đội đại phu khác đi đến thôn trang bên cạnh tìm hiểu tình hình cùng Bàng gia.
Bàng gia đã phái người d i ệ t chuột trên quy mô lớn trong khu vực thôn trang, cứ nhìn thấy hang chuột, bọn họ sẽ hun khói hoặc đổ nước ép chuột chạy ra bên ngoài để t i ê u d i ệ t.
Ngoài ra, còn phải dùng vôi để khử trùng cả trong lẫn ngoài thôn trang.
Cuối cùng là tập trung thiêu hủy thi thể, tránh hình thành nguồn bệnh mới.
Nhưng rất nhiều tá điền và thôn dân đều lên tiếng phản đối việc này.
Cuối cùng Tuyên Bình Hầu đứng ra dùng năng lực của đồng tiền để giải quyết.
Ông ta hứa rằng Bàng gia sẽ trợ cấp mười quan tiền cho mỗi th i th ể bị mang đi th i ê u.
Nếu mọi người nghe theo sự sắp xếp của triều đình, đợi qua đợt dịch này ông ta sẽ chia đất ở thôn trang cho tất cả nông dân tá điền, ai làm trái lệnh sẽ không được nhận một tấc đất nào hết.
Có được một mảnh đất của riêng mình là một cám dỗ vô cùng lớn đối với những nông dân tá điền.
Tiếng phản kháng của các tá điền dần nhỏ lại, thậm chí còn có không ít người chủ động đứng ra gia nhập vào đội d i ệ t chuột, khử khuẩn, cứu giúp người bệnh.
Đường Thi nghe được mấy tin này thì rất vui.
Cả nhà Tuyên Bình Hầu đều là người thông minh, đáng tiếc sự thông minh của Bàng Phi lại dùng sai chỗ, cũng may hiện tại đã khống chế được dịch bệnh.
Bốn ngày sau đó, có tổng công hơn một trăm người ch ế t ở Bàng gia trang và các khu lân cận.
Tuy nhiên cũng có một tin tốt đó là số người ch ế t đang giảm dần, đế ngày thứ tư có ba mươi lăm người ch ế t, đến ngày thứ năm chỉ có ba mươi hai người ch ế t.
Điều quan trọng nhất là, dịch bệnh chưa có xu hướng lây lan ra bên ngoài.
Nhưng chuyện này vẫn gây ra nhiều khủng hoảng ở Kinh Thành, đặc biệt là những thế gia đại tộc luôn sống an nhàn sung sướng kia, bọn họ tiếc mạng hơn những người dân nghèo khó rất nhiều.
Cho nên vừa nghe nói Thái Hậu chuẩn bị đến hành cung Phúc Ninh ngâm suối nước nóng, không ít người muốn chen vào đi theo đội ngũ rời khỏi Kinh Thành.
Phó quốc công liên tục tiến cung, muốn Thái Hậu thêm ông ta vào trong đội ngũ.
Sau khi Thiên Hành Đế biết chuyện này, hắn phất tay thêm cữu cữu, nhi tử bảo bối của ông ta và mấy nhân vật quan trọng của Phó gia vào danh sách, nói hoa mỹ rằng cho họ đi thay hắn tẫn hiếu với Thái Hậu.
Sau khi biết chuyện này, Đường Thi cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Rõ ràng Hoàng Đế không thích Phó gia cơ mà, sao lần này lại dễ nói chuyện như vậy? Nàng cứ cảm thấy mối quan hệ giữa Hoàng Đế, Thái Hậu và Phó gia có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra nó kỳ lạ ở chỗ nào.
Đoán suy nghĩ của đế vương chẳng khác nào mò kim đáy biển, có quá nhiều thứ thật sự không thể hiểu nổi.
Ví dụ, dù đã x.ảy ra chuyện lớn như bùng phát bệnh dịch, nhưng mỗi ngày Thiên Hành Đế vẫn kiên quyết yêu cầu các phi tử đến Thừa Càn Cung.
Người không biết còn tưởng rằng Thiên Hành Đế là người h á o s ắ c, nuông chiều các phi tần.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, mấy ngày nay, ngoài An Tần ra thì không ai trong số các nàng được gặp Hoàng Đế cả.
Chuyện duy nhất đáng để vui vẻ là ghế dựa ở thiên điện đã được đổi thành giường mềm, ngồi thoải mái hơn hẳn, nhưng vẫn không thể tự do tự tại như trong cung của mình, không thể thoải mái nằm dài như ý muốn.
Đường Thi lại dịch mông một chút, dựa vào gối thêu hoa mẫu đơn mạ vàng, chăm chú lắng nghe Qua Qua thuật lại tình hình trong Ngự Thư Phòng.
Mấy ngày nay các đại thần liên tục vào cung thảo luận về dịch hạch, báo cáo tiến triển và xin Hoàng Đế ra chỉ thị.
Sau khi biết mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, Đường Thi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
May mắn lần này triều đình phát hiện dịch bệnh sớm, chắc hẳn qua một thời gian ngắn nữa là có thể kiểm soát được.
Hôm nay dậy quá sớm nên nàng hơi buồn ngủ, nàng không nhịn được mà ngáp một cái, nàng đang định tìm cơ hội ngủ gật, bỗng nhiên Qua Qua hoảng s ợ nói: 【Ký chủ, toang thật roài, trong Kinh Thành có cá lọt lưới.】
Đường Thi bỗng tỉnh táo lại: 【Sao lại thế này? Đã nói dịch bệnh không thể lây lan đến Kinh Thành cơ mà?】
Qua Qua: 【Bảy ngày trước, có hai công tử thế gia cưỡi ngựa đi săn ở ngoại ô, lúc họ trở về đã từng tiếp xúc với thôn dân nhiễm bệnh.
Hai ngày sau khi họ về Kinh Thành, người hầu của họ bắt đầu xuất hiện triệu chứng đi ngoài, s ố t c a o n ô n m ử a, hôm qua người đó đã ch ế t rồi.】
Không ngờ lại có một con cá lọt lưới.
Đường Thi sắp phát đ i ê n lên gòi: 【Phủ Kinh Triệu đã điều tra ra những người từng đến thôn trang trong khoảng thời gian đó rồi cơ mà?】
Qua Qua: 【Đã điều tra, nhưng hai người đó không đến thôn trang, họ chỉ đi dạo một vòng trên ngọn núi gần đó thôi.
Khi được hỏi thăm, vị công tử thế gia kia s ợ bị đưa ra khỏi Kinh Thành cách ly nên đã nhét bạc l ừ a dối qua cửa.】
Đường Thi hết chỗ nói: 【Móe nó chứ, suốt ngày chỉ biết trách móc chỉ trích, vụ bệnh dịch lần này do chính con người gây ra chứ ai.
Bất cứ ai tiếp xúc với bọn họ đều có nguy cơ bị nhiễm bệnh, loại bệnh này có thể lây từ người này sang người khác đấy, toang thật rồi!】