Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Bầu không khí trong ngự thư phòng vô cùng yên tĩnh, Cát Kinh Nghĩa và các đại thần khác cung kính đứng thành hai hàng.

Trước ngự án, Thiên Hành Đế cầm bút phê duyệt tấu chương.

An Tần yên lặng đứng bên cạnh, tay trái nắm lấy ống tay áo màu vàng nhạt, để lộ cổ tay phải mảnh mai trắng muốt, nhẹ nhàng mài mực.

Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo ngắn vạt màu vàng nhạt, kết hợp với váy dài họa tiết đuôi phượng màu xanh lam đậm, vừa làm nổi bật vẻ mềm mại vừa giữ được sự trang trọng.

Sự phối hợp tinh tế này khiến cho ngự thư phòng vốn nghiêm nghị, lạnh lẽo trở nên rực rỡ và sinh động hơn.

Phủ Ninh Bá và những người khác khiêng Hồng Quốc Công vào ngự thư phòng thì nhìn thấy ngay cảnh này.

Mấy người đó đều giật mình.

Đương kim Hoàng Thượng nổi tiếng là người không ham mê nữ sắc.

Bằng chứng rõ ràng nhất là hắn đã đăng cơ hơn một năm, tuổi còn trẻ nhưng dưới gối chưa có một Hoàng tử Hoàng nữ nào.

Nghe nói mỗi tháng Hoàng Thượng chỉ vào hậu cung vài lần, phần lớn thời gian còn lại đều ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương và tiếp kiến các đại thần.

Hoàn toàn trái ngược với Tiên Đế ham mê hưởng lạc, đắm chìm trong s ắ c d ụ c.

Nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại phá lệ, triệu kiến phi tần đến bầu bạn ngay tại nơi nghiêm túc như ngự thư phòng, đủ để thấy địa vị của vị nương nương này trong lòng Hoàng Thượng cao đến mức nào.

Có vẻ như Kinh thành sắp xuất hiện thêm một Phó gia thứ hai.

Mấy đại thần giỏi luồn cúi đã bắt đầu âm thầm suy tính, sau khi xuất cung sẽ tìm cách điều tra xem vị nương nương này xuất thân từ gia tộc nào, làm sao để nịnh bợ cho đúng cách.

Do ai cũng có toan tính riêng nên không ai lên tiếng cả, bầu không khí trong ngự thư phòng cũng yên ắng lạ thường.

Nhưng Đường Thi đang háo hức chờ xem kịch lại không thể hiểu nổi đã x ả y ra chuyện gì.

【 Qua Qua, đã x ả y ra chuyện gì thế? Vừa rồi bọn họ còn hùng hùng hổ hổ chạy vào cung để tố cáo cơ mòa? Sao bây giờ mọi người lại im thin thít thế kia? 】

【 Đến cả Hồng Quốc Công cũng không rên rỉ nữa kè, chẳng lẽ vết thương trên trán ông ta là giả à? 】

Hồng - thùng rỗng kêu to - Quốc Công vô tình bị người ta vạch trần, ông ta chột dạ ho khan một tiếng, ông ta vịn cánh tay Phủ Ninh Bá run rẩy đứng dậy rồi lại quỳ thụp xuống đất, khóc lóc than thở: "Hoàng Thượng, xin ngài lấy lại công bằng cho lão thần!"

Phủ Ninh Bá cũng gào theo: "Hoàng Thượng, đến cả tiền mua quan tài của lão thần cũng bị lừa sạch rồi, bây giờ nhà thần sắp không còn gì để ăn nữa, cầu xin Hoàng Thượng đứng ra lấy lại công bằng cho lão thần."

Mấy người còn lại cũng khóc lóc thảm thiết, chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.

Cát Kinh Nghĩa, Mạnh Giang và những người khác chỉ còn biết thở dài ngao ngán: Mấy lão tiền bối này chẳng biết xấu hổ là gì cả.

Thiên Hành Đế bị làm phiền đến mức đ a u đầu, hắn giơ tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại: "Đủ rồi! Hồng Quốc Công, ông nói cho trẫm biết v ết th ương trên trán ông từ đâu mà có? Ông cần trẫm đứng ra can thiệp chuyện gì?"

Có hi vọng.

Hồng Quốc Công phấn chấn hẳn lên, ông ta bắt đầu khóc lóc kể lể: "Hoàng Thượng, sòng bạc Trường Nhạc do Hoài Viễn Hầu mở kia cố tình dụ dỗ cháu trai của lão thần, khiến nó nhiễm thói cờ bạc.

Sòng bạc Trường Nhạc đó không chỉ l ừa tiền mà còn l ừa mất bảo vật gia truyền nhà lão thần nữa, đó là bảo vật đầu tiên ông cố tổ nhà lão thần kiếm được khi bôn ba vào nam ra bắc, ông cố tổ nhà lão thần đã căn dặn con cháu phải giữ gìn cẩn thận để truyền lại cho đời sau."

【 Nói nghe hay nhỉ, rõ ràng là cháu trai bảo bối của ông ta tự mở khóa tr ộ m đồ, thế mà ông ta lại đổ thừa là do cháu trai ông ta không hiểu chuyện.

Ai mà tin được một con người hai mươi mấy tuổi, có kỹ năng mở thượng thừa như cháu trai ông ta lại không biết gì chứ? 】

【 Đứa cháu cưng của Hồng Quốc Công cũng là một thiên tài, không chỉ dẻo miệng mà còn tự học được kỹ năng mở khóa thượng thừa, không có loại khóa nào mà hắn ta không thể mở được.

Thảo nào hắn ta có thể vét sạch của cải trong phủ Hồng Quốc Công mà không ai hay biết! Kỹ năng mở khóa này đúng là kỹ năng lý tưởng của nghề tr ộ m m ộ, tr ộ m kho báu.



Mở khóa á, đây không phải kỹ năng của kẻ tr ộm à? Mà không có cũng không sao.

Hồng Quốc Công đỏ mặt, nhưng da mặt ông ta dày sẵn rồi, ông ta chỉ ho nhẹ rồi tiếp tục kể lể về báu vật gia truyền của nhà ông ta: "Hoàng Thượng, đây là bảo vật tổ tiên truyền lại cho lão thần, nó ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Hồng gia chúng thần.

Tất cả mọi người ở Kinh Thành đều biết đây là báu vật của nhà lão thần, cầu xin Hoàng Thượng lấy lại công bằng cho lão thần."

Báu vật gì có thể khiến Hồng Quốc Công phải nhớ nhung đến thế nhỉ?

Đường Thi hào hứng nhanh chóng lật xem, nhưng khi thấy rõ đó là gì nàng không khỏi thất vọng.

【Cái gì cơ, chỉ là một cái bình sứ Thanh Hoa thôi hử? Ta cứ tưởng đó là báu vật gì ghê gớm lắm chứ? 】

【 Ồ, nguồn gốc của chiếc bình này không đơn giản nha, nó là bảo vật của Hồng Quốc Công đời đầu.

Vào thời điểm đó, Hồng Quốc Công đời đầu vẫn chỉ là một tiểu tử nghèo, ông ta đi theo thuyền đánh cá ra khơi thì gặp phải sóng thần.

Sau đó lại bị gió lớn đẩy lên một hòn đảo nhỏ, ông ta nhặt được chiếc bình sứ này ở đó.



【 Sau đó Hồng Quốc Công đời đầu phát hiện ra một con tàu chìm ở bên cạnh đảo nhỏ, hình như đây là con tàu chở hàng đến từ Ba Tư bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo vàng bạc châu báu.

Hồng Quốc Công cho vàng bạc châu báu vào trong bình sứ rồi mang nó về đất liền, chiêu mộ binh mã theo Thái Tổ chinh chiến, từ đó mới có phủ Hồng Quốc Công ngày hôm này.



【 Qua Qua, ngươi nhớ vụ trục vớt tàu Nam Hải số 1 không? Nghe nói bên trong có rất nhiều văn vật và vàng bạc châu báu, trị giá hàng ngàn tỷ đô la.

Hầy, ta cũng muốn đi vớt thuyền đắm, chiếc thuyền này ở ngay cạnh hòn đảo, chắc chắn dễ trục vớt lắm đây.

Nếu trục vớt được thì ta giàu to roài, từ nay về sau không phải lo ăn uống nữa.

Qua Qua, ngươi tìm được chỗ đó hem? 】

Qua Qua cảm nhận được sự phấn khích của Đường Thi: 【 Xa quá, muốn xem xét cần phải t i ê u tốn rất nhiều năng lượng.

Cần gì phải bỏ gần tìm xa như thế chứ, trong bình hoa bảo bối của Hồng Quốc Công có cất giấu bản đồ.

Đây là bản đồ do lão Hồng Quốc Công vẽ khi trở về nhà, giấu trong bình để lại cho con cháu đời sau.


Đề phòng một ngày nào đó phủ Hồng Quốc Công sa sút, phát hiện bí mật trong bình hoa này thì có thể lấy nó làm lại từ đầu.



Ban đầu mấy người Quan Triều ôm tâm lý chờ xem Hồng Quốc Công khóc lóc om sòm.

Ồ, hóa ra là bảo vật gia truyền thật à?

Nhiều người đã nghe nói về bảo vật gia truyền của phủ Hồng Quốc Công, nhưng chiếc bình sứ thanh hoa này có vẻ khá thô kệch, ngoài việc nó có tuổi đời lâu năm ra thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Tất cả mọi người đều không coi trọng nó, thậm chí họ còn lén cười nhạo phủ Hồng Quốc Công không biết thưởng thức, đã được phong Quốc Công nhất phẩm rồi mà vẫn coi thứ đồ tầm thường này là bảo bối.

Không ngờ trong này thật sự có bảo bối.

Một thuyền đầy vàng bạc châu báu và những món đồ phương Tây, rất nhiều tiền đấy.

Đến cả người quản lý tiền bạc như Quan Triều cũng không thể bình tĩnh nổi, chứ đừng nói đến những người khác.

Hồng Quốc Công cũng kinh ngạc không kém.

Dù sao qua nhiều thế hệ phủ Hồng Quốc Công của ông ta luôn sống trong giàu sang phú quý, nên ông ta sở hữu không ít đồ quý hiếm.

Cũng có kinh nghiệm thẩm định giá trị vật phẩm, ông ta biết chắc chiếc bình sứ thanh hoa đó không phải là bảo vật quý hiếm.

Bởi vậy chính bản thân ông ta cũng không quá coi trọng cái gọi là bảo vật gia truyền này, nếu ông ta coi trọng nó thì ông ta đã không để cho cháu trai dễ dàng lấy làm tiền đặt cược như vậy.

Nhưng bây giờ lại nghe nói bên trong có bảo bối thật, ông ta phải lấy lại cho bằng được.

Hồng Quốc Công càng gào to hơn, tiếng nói vang như tiếng sấm dội: "Hoàng Thượng, đây là bảo vật gia truyền nhà lão thần, bây giờ lại bị l ừa mất như vậy.

Cầu xin Hoàng Thượng lấy lại công bằng cho lão thần, nếu không lão thần không còn mặt mũi nào đi gặp với tổ tiên nữa."

Thiên Hành Đế chậm rãi đặt bút lông xuống: "Ngươi nói Hoài Viễn Hầu dụ dỗ và lên kế hoạch hãm hại cháu trai ngươi, ngươi có chứng cứ gì không?"

Hồng Quốc Công nghẹn lời, tất nhiên là ông ta không thể cung cấp bằng chứng.

Nhưng những người thông minh đều biết mấy thủ đoạn của sòng bạc, nếu không có ai dụ dỗ cháu trai ông ta thì làm sao cháu trai ông ta lại có thể nghiện đánh bạc đến mức đó, hơn nữa càng ngày nó càng cược lớn hơn.

Đường Thi không biết Hồng Quốc Công ăn nói xà lơ, không khỏi cảm thán.

【 Mấy lão hồ ly này giỏi thật đấy, mới một đêm đã tìm ra người bạn Lý Thanh Sơn của cháu trai ông ta, hắn ta chính là người do sòng bạc phái đến.

Mặc dù cháu trai của Hồng Quốc Công cũng không phải hạng người tốt lành gì, nhưng hắn ta chỉ tr ộ m đồ nhà mình không bao giờ lấy đồ của người khác, tính cách của hắn ta cũng không quá tệ.

Nếu hắn ta không bị dụ dỗ vào con đường đánh bạc này, thì vẫn có thể sống vô lo vô nghĩ trong giàu sang phú quý.



【 Và không chỉ có một loại bẫy như thế này thôi đâu.

Sòng bạc Trường Nhạc quá tinh ranh, chuyên nhắm vào những gia đình giàu có nhưng đã suy tàn, không còn quyền lực.

Tước vị Hồng Quốc Công đã được truyền qua năm thế hệ, đến đời ông ta là thế hệ cuối cùng rồi.

Khi ông ta qua đời phủ Hồng Quốc Công sẽ trở thành môt gia tộc bình thường, dù sau này nhà họ Hồng biết được sự thật thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.



【 Quá đỉnh, thủ đoạn thật là cao siêu, bảo sao Hồng Quốc Công thà uống nước rửa chân mỗi ngày cũng muốn sống lâu thêm chút nữa.



Tìm được bằng chứng khiến Hồng Quốc Công vui gần chớt, nhưng câu nói tiếp theo khiến gương mặt già nua của ông ta trở nên tái mét.

Bà cô ơi, chúng ta đừng nhắc đến nước rửa chân nữa được không?

Sắc mặt mấy người đi cùng đột nhiên trở nên u ám, đặc biệt là Phụng Quốc Tướng quân Lộ Hoài Thiên.

Ông ta được thừa kế tước vị đã bị giáng cấp, gia tộc suy tàn, con cháu trong tộc không có chí tiến thủ, khi ông ta qua đời sự huy hoàng của Lộ gia cũng sẽ chấm dứt.

Khi còn nhỏ con trai lớn của ông ta là một đứa trẻ thông minh hiếu học.

Tuy nhiên sau khi thằng bé vào thư viện đọc sách, chẳng rõ thằng bé kết giao với ai mà hai năm gần đây nó bắt đầu nghiện đánh bạc, ông ta khuyên nhủ trừng phạt nó rất nhiều lần nhưng đều tốn công vô ích.

Ông ta vẫn luôn lầm tưởng con trai mình tự nhiễm thói x ấ u không chịu học hành tử tế, lớn rồi nên không thèm nghe lời nữa nên mới lầm đường lạc lối.

Nào ngờ tất cả đều do kẻ gian bày mưu tính kế, nhằm ch iếm đ oạt gia sản của gia đình ông ta.

Dù trong gia tộc của Phủ Ninh Bá không có kẻ phá gia như vậy, nhưng nhà ông ta cũng sắp suy tàn, tước vị cũng chỉ có thể truyền thêm một đời nữa, tình cảnh hôm nay của Hồng Quốc Công và Lộ Hoài Thiên sẽ là tương lai của gia tộc ông ta.

Cứ nghĩ đến việc sau khi ông ta chớt, con cháu của ông ta cũng sẽ bị kẻ khác mưu hại như vậy, ông ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

Vốn chỉ là muốn lấy lại một phần bạc, nhưng lúc này Hồng Quốc Công và những người khác đều có chung một ý nghĩ: Không thể giữ lại sòng bạc Trường Nhạc và Hoài Viễn Hầu, nếu không những gia tộc như bọn họ đều sẽ trở thành những con cừu béo chờ bị làm th ịt.

Hồng Quốc Công lập tức lên tiếng: "Hoàng Thượng, lão thần có chứng cứ, bạn tốt của cháu trai lão thần là Lý Thanh Sơn, chính hắn ta là người sòng bạc Trường Nhạc cử đến để dụ dỗ cháu thần sa vào cờ bạc."

Phụng Quốc tướng quân cũng đứng dậy, cho biết con trai mình cũng bị người ta dụ dỗ nhiễm phải thói quen đánh bạc này.

Vì đã có nghi phạm, việc này sẽ được giải quyết dễ dàng.

Thiên Hành Đế nhìn Cát Kinh Nghĩa: "Cát Thượng thư, ngươi phái người bắt đám Lý Thanh Sơn, Chu Khánh Minh vào cung thẩm vấn, lại phái người điều tra xem ở Kinh Thành còn x ả y ra tình huống tương tự hay không.

Phái người phong tỏa sòng bạc Trường Nhạc, không có ý chỉ của trẫm thì bất cứ ai cũng không được ra vào, niêm phong toàn bộ sổ sách đưa vào trong cung kiểm tra kỹ lưỡng."

"Vi thần tuân chỉ." Cát Kinh Nghĩa lập tức rời khỏi và ra lệnh cho các tùy tùng, truyền mệnh lệnh về Hình bộ.

Qua Qua: 【 Ký chủ, Cát Kinh Nghĩa thật gian trá, ông ta phái người lặng lẽ tung tin đồn rằng sòng bạc Trường Nhạc cố ý dụ dỗ con cháu nhà giàu đánh bạc.

Hiện nay đám người Hồng Quốc Công, Phụng Quốc tướng quân đã tìm được chứng cứ cáo ngự trạng.



Đường Thi...


【 Đúng là lão hồ ly, chỉ một lát nữa thôi là nạn nhân sẽ ồ ạt kéo vào cung cáo ngự trạng, chắc chắn lần này sòng bạc Trường Nhạc sẽ gặp cảnh 'tường đổ người xô'.



Sòng bạc Trường Nhạc đã làm những chuyện thất đức như thế này trong một khoảng thời gian dài, dẫn đến rất nhiều người trở thành nạn nhân của chúng.

Trước đây, những người này hoặc không biết rõ sự thật, hoặc là e sợ thế lực đứng sau của sòng bạc Trường Nhạc.

Vả lại trong tay họ cũng không có chứng cứ, nên đành phải ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng bây giờ có Hồng Quốc Công đứng ra làm tiên phong, rất nhiều nạn nhân khác cũng bắt đầu hành động.

Họ lần lượt kéo nhau vào cung để tố cáo các hành vi sai trái của sòng bạc Trường Nhạc.

Hoài Viễn Hầu đang trên đường đến Bạch Vân Quan để mời đạo sĩ, hoàn toàn không hay biết ở nhà đang xảy ra chuyện, ông ta chỉ dẫn theo vài người thân tín vội vã cưỡi ngựa rời khỏi thành.

Sau khi nhận được tin tức, quản gia của Hầu phủ nghĩ rằng ông ta đang ở trong cung nên vội phái người đến cổng hoàng cung chờ.

Ngồi một lúc lâu vẫn không thấy ông ta đâu, đành phải phái người đi tìm Chân Định Bá.

Chân Định Bá nhận thấy có điều bất thường, vội phái người thông báo cho sòng bạc Trường Nhạc phải cẩn trọng hơn.

Lúc này ông ta mới biết, ngoài chi nhánh ở thành Đông bị phong tỏa do dịch bệnh nên chưa rõ tình hình, bốn chi nhánh khác của sòng bạc Trường Nhạc tại Kinh Thành đã bị Hình bộ niêm phong, toàn bộ sổ sách cũng bị thu giữ.

Nhận tin sét đánh ngang tai, Chân Định Bá không thèm quan tâm đến Hoài Viễn Hầu nữa, ông ta vội vã chạy về phủ đ ốt sạch sẽ tất cả những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Lại lén lút sai người đến Phó gia báo cho Phó Quốc Công biết, nào ngờ Phó Quốc Công vẫn còn ở trong cung.

Ông ta đành phải gửi một bức thư cho Phó nhị gia, tóm tắt sơ qua tình hình.

Sau khi Phó nhị gia nhận được thư thì vội vàng tiến cung, nhưng tất cả đã muộn.

Hoài Viễn Hầu đã dẫn theo bốn vị đạo sĩ có vẻ ngoài như thần tiên không vướng bụi trần, trong số đó có cả Quan chủ Bạch Vân Quan Vạn Hóa Đạo trưởng, người từng làm phép trừ tà ở Vạn Thọ Cung lần trước.

Trên đường tới đây, Hoài Viễn Hầu đã giải thích rõ tình hình với Vạn Hóa Đạo trưởng.

Tất nhiên, ông ta không nhắc đến việc có một giọng nói thần bí biết mọi bí mật của bọn họ, thay vào đó ông ta nói với Vạn Hóa Đạo trưởng rằng trong cung có y êu t à quấy phá m ê h oặc Thánh Thượng, nên Thái Hậu mời ông ta vào cung trừ tà.

Vạn Hóa Đạo bước vào Vạn Thọ Cung lắc lắc chuông Tam Thanh trong tay, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú.

Sau khi đi một vòng, ông ta lại vung thanh kiếm làm từ gỗ đào trong tay, một lá bùa đột nhiên bay lên sau đó nó tự bốc ch áy trên không trung, chỉ trong vài giây nó đã hóa thành tro bụi.

Vạn Hóa Đạo trưởng nhanh nhẹn múa một đường kiếm đẹp mắt, sau đó thu kiếm lại cúi mình hành đạo lễ: "Thái Hậu nương nương, phía đông nam có tà ma quấy phá, nó sẽ gây h ọa cho hoàng cung, nếu không diệt trừ yêu nghiệt này, hậu quả khó lường."

Phía đông nam chính là chỉ về phía Thừa Càn Điện.

Sau khi được chứng kiến Vạn Hoá Đạo trưởng thi triển thần thông khiến lá bùa tự ch áy, Thái Hậu càng tin tưởng ông ta là bậc cao nhân đắc đạo, bà ta kích động nói: "Đạo trưởng nói rất đúng, gần đây ai gia luôn cảm thấy mệt mỏi, ngủ li bì không tỉnh, lúc ngủ ta luôn có cảm giác như bị một lực m a qu ái đè nặng, mỗi khi tỉnh dậy ngực cứ nặng trĩu vô cùng khó chịu.

Nếu hôm nay đạo trưởng có thể trừ khử được yêu nghiệt ẩn náu trong cung, ai gia sẽ trọng thưởng."

Vạn Hóa Đạo trưởng hành lễ nói: "Tạ ơn Thái Hậu, trừ ma vệ đạo là chức trách của bần đạo.

Theo như tính toán của bần đạo, y êu ngh iệt đang ẩn náu ở phía đông nam, bần đạo cần đi từng nơi để tìm kiếm, xin Thái Hậu ân chuẩn."

Thái Hậu không có lý do gì để từ chối.

Vì vậy Vạn Hóa Đạo trưởng dẫn đầu, sư đệ và hai đồ đệ của ông ta đi theo phía sau.

Họ vừa bước đi vừa lẩm bẩm những câu thần chú, thỉnh thoảng họ lại tung những lá bùa màu vàng lên trên không trung, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó không sạch sẽ.

Thái Hậu ngồi loan giá đi theo, Phó Quốc Công và Hoài Viễn Hầu đi theo phía sau.

Gần nửa canh giờ sau, Vạn Hóa Đạo trưởng dẫn đầu đến trước cửa Thừa Càn Cung.

Trán ông ta bắt đầu nhăn tít lại, tỏ vẻ vô cùng lo lắng: "Thái Hậu nương nương, y êu ngh iệt ẩn náu ở đây."

Khuôn mặt Thái Hậu lộ vẻ trầm trọng, bà ta vịn tay Liễu ma ma bước xuống loan giá.

Đông Lai nghe tin vội vàng nghênh đón: "Nô tài tham kiến Thái Hậu nương nương."

"Hoàng Thượng đâu?" Thái Hậu nhìn về phía cửa Thừa Càn Cung.

Đông Lai cung kính nói: "Bẩm Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng đang tiếp kiến Hồng Quốc Công và các đại thần, nô tài đã phái người đi thông báo."

Thái Hậu xua tay: "Không cần, ai gia tự đi xem Hoàng Thượng."

Bà ta vừa nói dứt câu đã dẫn bốn người Phó Quốc Công, Hoài Viễn Hầu và Vạn Hóa Đạo trưởng bước vào Thừa Càn Cung.

Vừa nghe thấy thông báo, Thiên Hành Đế đã dẫn các đại thần ra nghênh đón: "Nhi thần cung nghênh mẫu hậu."

Thái Hậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy An Tần ăn mặc xinh đẹp đứng bên cạnh Thiên Hành Đế.

Đúng là một con hồ ly tinh, Hoàng Thượng đã mê muội tới mức nghị sự cùng các ngoại thần ở ngự thư phòng cũng phải dẫn nàng ta đi cùng rồi ư?

Bốn người Đường Thi đang uống trà ăn điểm tâm ở thiên điện, vừa nghe nói Thái Hậu tới, các nàng cũng vội vàng ra ngoài hành lễ nghênh đón.

Bốn người các nàng đứng ở vị trí hoàn toàn khác biệt với An Tần, Thái Hậu thấy vậy càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng: An Tần chính là vấn đề, nếu không tại sao Hoàng Thượng lại chỉ độc sủng một mình nàng ta như vậy chứ?

"Miễn lễ." Thái Hậu nhìn Thiên Hành Đế với ánh mắt lo âu: "Hoàng nhi đang nghị sự cùng với các đại thần, đúng ra ai gia không nên đến làm phiền con.

Nhưng mà Vạn Hóa Đạo trưởng đã quan sát thiên tượng và phát hiện ra trong cung có y êu ngh iệt quấy phá, gây ng u y h ại cho triều đình.

Ai gia lo lắng cho hoàng nhi nên mới mời Vạn Hóa Đạo trưởng đến đây làm phép d i ệ t tr ừ y êu ngh iệt này."

Thiên Hành Đế cau mày, cung kính nói: "Nhi thần bất hiếu, đã khiến mẫu hậu phải lo lắng.

Nhưng trong cung vẫn yên ổn, sao lại có chuyện y êu m a làm loạn chứ?"


Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn Vạn Hóa Đạo trưởng bằng ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng không tin tưởng ông ta một chút nào.

Vạn Hóa Đạo trưởng đứng ra nói: "Hoàng Thượng, y êu ngh iệt có khả năng ngụy trang biến hóa, người bình thường khó mà phát hiện ra.

Nhưng bần đạo đã quan sát và thấy trên Thừa Càn Cung có sương đen bao phủ, đây là điềm x ấu, chắc chắn có y êu m a ẩn nấp.

Chỉ cần để bần đạo làm phép, thu phục yêu nghiệt mới có thể đảm bảo sự an toàn cho hoàng cung."

Đường Thi vừa nghe đã biết tên đạo sĩ này đang khoác lác, nàng bắt đầu cà khịa: 【 Ôi, lão đạo mũi trâu này tới hàng y êu tr ừ m a thật nè! 】

Thái hậu vừa nghe thấy giọng nói này thì kích động đến mức cánh tay bắt đầu run lên, đúng rồi, chính là con y êu ngh iệt này! Lần trước đạo trưởng làm phép không thu phục được nó, hóa ra nó đã trốn đến Thừa Càn Cung.

Thái Hậu nhìn An Tần bằng ánh mắt dè chừng.

Trong mắt Thiên Hành Đế thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, nghe giọng điệu này là biết Vạn Hóa không làm gì được nàng.

Cát Kinh Nghĩa và những người khác cạn nhời.

Bà cố nội Phúc Tinh, ngươi đừng chỉ nghĩ đến việc xem kịch nữa, ngươi quan tâm đến cảm xúc của Hoàng Thượng một chút có được không? Người ta đến để d i ệ t tr ừ ngươi đấy, ngươi không chỉ không nhận ra mà còn vui vẻ hóng hớt.

Nếu Vạn Hóa đạo trưởng biết được sự thật, chắc chắn ông ta sẽ tức chít mất.

Thiên Hành Đế lạnh nhạt lên tiếng: "Ồ, không biết Vạn Hóa Đạo trưởng có diệu pháp hàng y êu tr ừ m.a gì?"

Vạn Hóa Đạo trưởng tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ siêu phàm thoát tục, ông ta phất tay chỉ huy sư đệ và hai đồ đệ: "Bần đạo tự có diệu kế, mời Hoàng Thượng thưởng thức."

Ông ta vừa nói vừa giơ thanh kiếm gỗ đào lên, bốn người tạo thành một hình vuông đi quanh sân, sau đó bọn họ bắt đầu biểu diễn một loạt các động tác kiếm thuật lưu loát.

Cuối cùng đầu kiếm hất lên khiến bốn lá bùa bay lên không trung với tốc độ vô cùng nhanh, không l ửa tự ch áy, phát ra một tiếng "phập" giữa không trung.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp.

Đến cả đám người Cát Kinh Nghĩa vốn đang nghi ngờ Vạn Hóa Đạo trưởng cũng phải dụi mắt.

Thấy tất cả mọi người đều sững sờ trước màn biểu diễn này của bọn họ, Vạn Hóa Đạo trưởng hài lòng thu kiếm, bốn người đồng loạt hành đạo lễ: "Hoàng Thượng, bần đạo bất tài, chỉ biết dùng tịnh h ỏa để t i ê u d i ệ t y êu ngh iệt."

【 Xì, ta còn tưởng là cái gì cơ, chỉ có vậy thôi à...!】

【 Trên lá bùa bôi phốt pho trắng, phốt pho trắng có thể ch áy dưới nhiệt độ thấp, chỉ cần cọ sát với mũi kiếm gỗ đào có thể tự bốc ch áy.



【 Qua Qua, ta chỉ biết trong mộ có phốt pho trắng, chính là thứ gọi là l ửa m a trơi đó.

Lão đạo sĩ này lấy phốt pho trắng từ đâu thế? Đừng nói là ông ta đào từ trong m ộ ra nhé? 】

Ánh mắt của các đại thần đang từ kính sợ biến thành ghét bỏ, bất giác lui lại vài bước.

Cái quái gì thế này, đào từ trong m ộ ra, đây là h ài c ốt của người ch ế t đúng không? Quá ghê tởm.

Vạn Hóa Đạo trưởng không biết trò hề bản thân lấy làm kiêu ngạo đã bị vạch trần, ông ta tự mãn với khả năng siêu phàm của mình và cho rằng mọi người sợ hãi trước năng lực của ông ta, ông ta còn vân vê chòm râu dài ra vẻ như một thế ngoại cao nhân.

Thái Hậu thấy Vạn Hóa Đạo trưởng tự mãn không biết gì, bà ta nhíu mày lạnh lùng nhắc nhở: "Vạn Hóa Đạo trưởng, nếu vậy thì hãy bắt đầu đi."

Trước đó Hoài Viễn Hầu đã thống nhất với Vạn Hóa Đạo trưởng, Vạn Hóa Đạo trưởng biết phải làm thế nào.

Vạn Hóa Đạo trưởng cúi đầu hành lễ sau đó dẫn ba người khác chậm rãi đi vòng quanh sân Thừa Càn Cung, họ vừa đi vừa rải bùa, miệng niệm những câu thần chú không ai có thể hiểu được.

Không lâu sau, những lá bùa mỏng manh trải đầy đất, gió lạnh thổi qua khiến những lá bùa đó bay lên trời, tạo thành bầu không khí u ám qu ỷ dị.

Bỗng nhiên bốn người lắc chuông Tam Thanh thật mạnh, càng ngày càng lắc nhanh hơn.

Khi tiếng chuông ngừng lại bọn họ đồng loạt vung kiếm gỗ đào trong tay lên, khi vung kiếm lá bùa trên không trung lại xâu thành một chuỗi, nhanh chóng bay về phía Thiên Hành Đế...!bay về phía An Tần bên cạnh Thiên Hành Đế, tạo thành một chữ "Y êu" xiêu xiêu vẹo vẹo.

Vạn Hóa Đạo trưởng đột nhiên thu kiếm lại, khuôn mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc hơn: "Hoàng Thượng, y êu ngh iệt đã hiện hình!"

An Tần s ợ tới mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng ta không ngừng lắc đầu: "Không phải, không phải như thế, Hoàng Thượng, Thái Hậu, tần thiếp không phải là y êu ngh iệt, tần thiếp không phải..."

Vạn Hóa Đạo trưởng vẫn trưng bộ mặt không cảm xúc: "Có phải hay không, nghiệm chứng là biết!"

Vừa nói dứt lời, ông ta lập tức phất tay ra hiệu cho đồ đệ cao gầy của ông ta bưng một chậu nước sạch tới đặt lên chiếc bàn gỗ giữa sân.

Vạn Hóa Đạo trưởng nhìn về phía An Tần: "Vị nương nương này đã bị yêu ma nhập vào, chỉ cần đứng trước chậu nước là có thể t i ê u d i ệ t được y êu m a nhập vào cơ thể nương nương, mời nương nương!"

An Tần sợ hãi nhìn về phía Thiên Hành Đế.

Khuôn mặt Thiên Hành Đế không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

【 Lại muốn chơi trò gì thế, để ta xem thử.



Nghe thấy câu nói đầy hứng thú này, trái tim của An Tần bỗng bình tĩnh trở lại.

Nàng ta c ắn môi, bước từng bước nhỏ đến bên chậu nước.

Vạn Hóa Đạo trưởng đưa cho An Tần nửa chén nước trong: "Nương nương, xin nương nương hãy đổ nước này vào trong chậu, sau đó nương nương sẽ biết những gì bần đạo nói là sự thật."

An Tần run rẩy cầm chén nước, nghiêng nhẹ rồi đổ vào trong chậu, chẳng mấy chốc vết máo màu đỏ xuất hiện trong làn nước trong suốt.

"Máo qu ỷ hiện thân, nương nương đã bị y êu ngh iệt nhập vào người, trói định!" Vạn Hóa Đạo trưởng lẩm bẩm gì đó, tay trái vân vê một lá bùa màu vàng dán lên trên người An Tần.

An Tần đã bị dọa choáng váng, ngơ ngác đứng ở đó.

Vạn Hóa Đạo trưởng nhanh chóng lắc mạnh chuông Tam Thanh, tiếng chuông dồn dập tạo thành cảm giác áp lực nặng nề.

Ông ta lại đọc thêm vài câu thần chú, sau đó chạm một ngón tay xuống mặt nước: "D i ệ t!"

Trong chốc lát, từ mặt nước bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa bùng lên thành một quả cầu lửa, nó xoay tròn vài vòng trong chậu nước rồi mới dần dần tắt lịm.

Vạn Hóa Đạo trưởng lau mồ hôi trên trán, yếu ớt nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, y êu ngh iệt tạm thời bị phong ấn.

Nhưng nếu muốn hoàn toàn thanh tẩy, cần phải đưa vị nương nương này đến Bạch Vân Quan, bố trí trận pháp thất tinh trừ yêu, tụng kinh cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn tiêu diệt yêu nghiệt này."

Mặc dù có chút trắc trở nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích.

Thái Hậu điềm tĩnh cười nói: "Hoàng nhi, ai gia biết con thích An Tần nhưng nàng ta đã bị y êu ngh iệt nhập thân, việc này không thể coi thường được vì nó có liên quan đến sức khỏe của con.

Con hãy để An Tần đến Bạch Vân Quan thanh tẩy, rồi hẵng đưa về cung."

Thiên Hành Đế hiểu rõ mục đích Thái Hậu bày ra mấy trò này, chẳng qua bà ta muốn tìm cớ đưa An Tần đi mà thôi.

Còn việc trở về, e rằng An Tần sẽ không bao giờ có cơ hội trở về nữa.

An Tần cũng nhận ra chuyến đi này của mình vô cùng ng u y h iểm, nàng ta nhìn Thiên Hành Đế bằng ánh mắt cầu cứu.

Thiên Hành Đế lạnh giọng từ chối: "Mẫu hậu, chuyện qu ỷ th ần chẳng qua cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.


Vạn Hóa Đạo trưởng cũng đã phong ấn y êu ngh iệt rồi còn gì nữa? Nếu thực sự cần thanh tẩy thì cần gì phải đến Bạch Vân Quan, cứ để bọn họ tiến cung ở bốn mươi chín ngày là được."

Vạn Hóa Đạo trưởng hành lễ: "Hoàng Thượng, Bạch Vân Quan có trận pháp do tổ sư gia truyền lại, chỉ nơi đó mới có thể thực hiện thuật thanh tẩy này, trong cung không thể làm được đâu ạ."

Đường Thi đã phát hiện ra mánh khóe Vạn Hóa Đạo trưởng từ kho tàng kiến thức phong phú của Qua Qua, nàng cười khẩy: 【 Giả thần giả quỷ, thực ra chiếc chén đó đựng dung dịch phenol*, khi tiếp xúc với kiềm nó sẽ chuyển sang màu đỏ, chính là cái gọi là máo qu ỷ đó đó.

Còn nước bốc cháy do Vạn Hóa Đạo trưởng lén thả một cục Natri vào trong nước, Natri phản ứng với nước tạo ra nhiệt và khí Hydro, do đó nước mới bốc ch áy.



* Phenol đầu tiên được chiết xuất từ nhựa than đá

【 Đang yên đang lành, những kiến thức hóa học có thể mang lại lợi ích cho xã hội đã bị họ biến thành một loại thần học, huyền học, dùng để giả thần giả quỷ lừa gạt dân chúng, lãng phí tài nguyên thiên nhiên.



Thì ra là như vậy.

Mặc dù có rất nhiều từ bọn họ không hiểu, nhưng bọn họ hiểu Vạn Hóa Đạo trưởng chính là một tên l ừa đảo.

Thiên Hành Đế cười lạnh, nhận lấy cái bát từ trong tay An Tần, ra lệnh cho Đông Lai: "Mang hai chậu nước sạch và một chút kiềm tới đây."

Đông Lai lập tức ra lệnh cho thái giám đi lấy.

Một lát sau, hai chậu nước sạch và non nửa bát kiềm đã được mang đến.

Thiên Hành Đế ra lệnh cho Đông Lai đổ kiềm vào trong nước, sau đó đổ chất lỏng phenol vào, ngay sau đó trong nước xuất hiện màu đỏ như máo.

Các đại thần trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Vạn Hóa Đạo trưởng không thể tin vào đôi mắt của mình, ông ta không dùng nước kiềm mà dùng nước ngâm t i ê u thạch*.

Tại sao...!kết quả cuối cùng vẫn giống nhau như vậy?

* Dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3), còn được gọi là diêm tiêu (nghĩa là muối của đá tiêu)

Thiên Hành Đế đưa bát cho Thái Hậu: "Mẫu hậu có muốn thử không?"

Mặt Thái Hậu lúc xanh lúc trắng, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Hóa Đạo trưởng một cái, đồ vô dụng chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.

Nhưng mà giọng nói đó không phải là giọng nói của An Tần, chẳng lẽ giọng nói này không liên quan gì đến phi tử cung nữ trong cung?

Giọng nói thần bí này lại biết quá nhiều thứ, thần thông quảng đại, không giống như một người bình thường.

Thái Hậu đang hoang mang vì không biết phải làm gì tiếp theo, thì giọng nói ấy lại vang lên lộ rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa.

【 Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì thế này? Làm pháp sự, tr ảm y êu tr ừ m a chỉ là nghề phụ của Bạch Vân Quan thôi.

Nghề chính của bọn họ làm ăn phát đạt lắm đấy, không ai đoán nổi nghề chính của Bạch Vân Quan là gì đâu.



Cái gì cơ? Ngươi nói nhanh lên đi.

Những người quen thuộc với ký chủ đều biết đây lại là một tin tức gây sốc.

Đường Thi vô cùng kinh ngạc.

【 Qua Qua, sao ngươi không nhắc ta xem cái này sớm hơn chứ.

Nghề chính của Bạch Vân Quan là bán diêm, chuyên giải quyết vấn đề hiếm muộn cho các quý phu nhân ở Kinh Thành.



【 Những người khó có thai, hoặc không sinh được con trai đều đến Bạch Vân Quan, cam kết tìm cho ngươi một công tử trẻ tuổi, tuấn tú, thông minh.



【 Đám đạo sĩ thúi này hiểu các phương pháp để tăng cường sinh sản và chăm sóc sức khỏe sinh sản của con người thật đấy.



【 Hơn nữa bọn họ còn có thể xác định được thời điểm rụng trứng, thời gian nào ấy ấy dễ thụ thai nhất nữa cơ, đây là lý do vì sao mọi người lại nói muốn cầu con phải đến Bạch Vân Quan đấy.

Sau khi đến Bạch Vân Quan, những người từng đi bái lạy Tống Tử nương nương rất nhiều lần nhưng vẫn không thể mang thai, hoặc những người dễ bị sảy thai đều nhanh chóng sinh được những đứa con khỏe mạnh.



【 Đây chính là một nghề tâm huyết đấy.

Bạch Vân Quan nên đổi tên thành bệnh viện phụ sản Bạch Vân thì hơn.



Bạch Vân Quan vốn là một đạo môn thanh tịnh thuần khiết, bây giờ lại biến thành nơi bẩn thỉu như vậy, khiến Thái Hậu cảm thấy như bị vả tám trăm cái vào mặt.

Thái Hậu tức giận xanh mặt, bà ta đang định ra lệnh cho người kéo bốn người Vạn Hóa Đạo trưởng ra ngoài, thì giọng nói kia bỗng kêu lên một cách kinh ngạc.

【 Ồ, ở đây còn có một vị hiệp sĩ lấy giúp người làm niềm vui nè.



Các đại thần bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ bắt đầu nghĩ đến rất nhiều thứ, đặc biệt là những người khó có con nối dõi từng đưa thê thiếp của mình đến Bạch Vân Quan cầu con, càng nghĩ càng cảm thấy trên đầu mình có một thảm cỏ xanh mướt, xanh đến phát sáng.

【 Ta tưởng Phó Quốc Công chỉ trăng hoa thành tính thôi, ai ngờ ông ta còn có sở thích làm ngựa giống.



【 Móa ơi, rốt cuộc Phó Quốc Công có bao nhiêu con rơi con rớt vậy? Chắc bản thân ông ta cũng không biết đâu, ông ta mới là Tống Tử đại sư đích thực nè.



Chúng đại thần đồng loạt nhìn về phía Phó Quốc Công, vài người trong số họ sắp bùng nổ vì tức giận.

Phó Quốc Công rụt cổ lại, không ngờ bí mật của ông ta lại bị vạch trần trong tình huống này, nếu biết trước có kết quả như vậy, chắc chắn hôm nay ông ta không dám bước vào cung nửa bước.

Phó Quốc Công lo sợ mọi người sẽ tức giận, ông ta chột dạ quyết định đánh bài chuồn.

Ông ta kiên trì nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, vi thần nhớ ra trong phủ còn có chút việc, vi thần xin phép được cáo lui trước."

Đường Thi đang vui vẻ đọc tin s ố t dẻo, vừa nghe thấy câu này lại càng vui hơn.

【 Ái chà chà, hôm nay là ngày mười lăm, là một ngày tốt nên Phó Quốc Công và phu nhân Hoài Viễn Hầu đã hẹn nhau sinh đứa thứ hai, thảo nào ông ta vội vã rời đi như vậy.



Phó Quốc Công nhìn đôi mắt như sắp phun l ửa của Hoài Viễn Hầu, kiên quyết phủ nhận: "Ta không phải, ta không có, ta không..."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận