So với sự xúc động của An Vương, tên giả mạo lại lộ vẻ mờ mịt.
Ông ta giằng tay ra khỏi tay An Vương, nhíu mày nói: "Vương Gia nhận nhầm người rồi đúng không? Hay người đang tức giận vì kẻ hèn này dám mạo danh Vương Gia, nên muốn dùng cách này để trêu chọc thảo dân?"
Nhìn ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của ông ta, trái tim An Vương như muốn tan chảy.
An Vương chỉ vào vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên cánh tay ông ta, rồi nói: "Không thể sai được, đệ đệ, khi còn nhỏ đệ không cẩn thận từ trên hòn giả sơn xuống nên mới có vết sẹo này, việc này chỉ có phụ vương, mẫu phi và ta biết."
"Nhưng ta...!vì sao thảo dân lại lớn lên ở huyện Trần chứ?" Tên giả mạo vẫn không thể tin được chuyện tốt như thế này lại rơi xuống đầu mình, từ một người bình thường bỗng chốc trở thành vương tôn quý tộc.
An Vương lau nước mắt, giải thích: "Năm mươi năm trước, mẫu phi dẫn đệ về thăm nhà ngoại tổ phụ.
Trên đường trở về có đi qua huyện Trần, hai người gặp phải bạo động huyện Trần, những loạn dân kia tập kích đội ngũ của hai người.
Trong lúc hỗn loạn, đệ bị thương và không may rơi xuống sông.
Sau đó, phụ vương phái người tìm kiếm ở hạ lưu con sông và khu vực lân cận suốt nửa năm, vẫn không tìm thấy đệ.
Mọi người đều nghĩ rằng đệ đã chớt rồi,...! không ngờ hai huynh đệ chúng ta còn có ngày đoàn tụ."
Đáng tiếc phụ vương mẫu phi không thể nhìn thấy.
Đây là một bi kịch của phủ An Vương.
Cát Kinh Nghĩa cũng đã nghe qua một số chuyện.
Nghe nói sau khi xảy ra sự việc, mặc dù An Vương Phi được cứu về nhưng vì quá thương nhớ tiểu nhi tử, chưa đến hai năm sau bà qua đời.
Liên tục phải chịu nỗi đ a u mất vợ mất con, lão An Vương không thể vượt qua cú sốc nặng nề, ông chỉ sống được thêm vài năm rồi cũng qua đời.
Nhưng đây là chuyện đã xảy ra từ rất lâu, ít người còn nhớ đến.
Cát Kinh Nghĩa khá lớn tuổi, hơn nữa còn làm việc ở Hình bộ, đã từng xem rất nhiều hồ sơ cũ nên mới biết đến câu chuyện này.
Kẻ giả mạo vẫn lộ vẻ bối rối: "Thảo dân...!Thảo dân không nhớ những gì ngài nói."
An Vương lau nước mắt, nhìn ông ta với vẻ đau lòng: "Khi đó đệ mới bốn tuổi, sao có thể nhớ được gì chứ? Đệ đệ, nhớ cho kỹ, tên thật của đệ là Tiêu Vinh, là nhị công tử của phủ An Vương, là đệ đệ ruột th ị t của bản vương."
Lúc xảy ra chuyện ông ta đã mười lăm tuổi, đã là một thiếu niên, hơn nữa chuyện này đã gây ra cú sốc quá lớn với nhà bọn họ, nên ông ta chưa bao giờ dám quên chuyện này.
Không ngờ sau năm mươi năm, ông ta lại có cơ hội sửa sai và tìm lại người thân.
"Là như vậy sao?" Tiêu Vinh vẫn còn trong trạng thái mơ màng, ông ta lẩm bẩm: "Ta không phải con hoang, ta cũng có người nhà, có cha mẹ huynh đệ, có tên của riêng mình ư?"
An Vương càng nghe càng cảm thấy đ a u lòng hơn, nắm chặt lấy tay ông ta: "Đệ đệ, đệ về nhà với ta, từ giờ phủ An Vương chính là nhà của đệ, đại ca sẽ chăm sóc đệ, không để đệ phải chịu khổ nữa."
Thấy An Vương quan tâm đệ đệ này như vậy, Cát Kinh Nghĩa cũng muốn làm chuyện tốt, ông ta nói: "Vương Gia, Nhị gia, nơi này không tiện để trò chuyện, hay là chúng ta sang phòng bên uống trà một lát, rồi lại phái người thông báo phủ An Vương chuẩn bị đón tiếp Nhị gia về phủ."
An Vương nhìn phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt, gật đầu: "Làm phiền Cát đại nhân."
Nói xong, An Vương định kéo Tiêu Vinh đi.
Nhưng Tiêu Vinh không chịu đi, ông ta quay lại nhìn năm người đang co rúm trong góc phòng, ngượng ngùng nói: "An Vương điện hạ, thảo dân có thể xin ngài một ân huệ được không?"
"Đệ đệ, gọi đại ca, cái gì mà thảo dân điện hạ chứ, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, không cần phải khách sáo như vậy.
Đệ có yêu cầu gì, cứ nói thẳng, đại ca sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu đó của đệ." Bây giờ An Vương chỉ muốn dâng tặng mọi điều tốt đẹp nhất trên đời cho đệ đệ nhà mình.
Tiêu Vinh chỉ vào năm người kia nói: "Bọn họ đều là thảo...!à, đệ tử của ta.
Những năm qua ta không có chỗ ở cố định, lưu lạc khắp nơi, may mà có họ theo bên cạnh chăm sóc.
Vụ lừa đảo ở chùa Tấn Bình đều là ý của ta, ta có thể trả lại toàn bộ số vải, ngài xem có thể tha cho bọn họ một lần được không?"
An Vương tưởng là cái gì to tát lắm, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy.
Ông ta nói: "Không thành vấn đề, bọn họ là đệ tử của đệ đệ ta thì cũng là đệ tử của ta, ta còn phải cảm ơn họ vì họ đã ở bên cạnh đệ suốt những năm qua."
Vừa nói hết câu, ông ta quay đầu nhìn về phía Cát Kinh Nghĩa: "Cát Thượng thư, đây chỉ là hiểu lầm thôi, thả bọn họ ra đi.
Còn về chùa Tấn Bình, ta sẽ phái người mang tiền vải đến cho Huệ Thanh đại sư, tiện thể gửi thêm một nghìn lượng bạc để bày tỏ lòng cảm ơn.
Nếu không nhờ có chùa Tấn Bình, ta cũng không thể gặp lại đệ đệ."
An Vương rất hào phóng, hào phóng đến mức Cát Kinh Nghĩa cũng cảm thấy hâm mộ Huệ Thanh đại sư.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã có được một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống, thật may mắn biết bao!
Có nhiều tiền như vậy, chắc chắn Huệ Thanh đại sư sẽ không truy cứu nữa.
Nếu hai bên đều không truy cứu, mà Tiêu Vinh lại có thân phận đặc biệt, Cát Kinh Nghĩa cũng thuận tay nhanh chóng thả người ra, đồng thời còn sai người dâng trà ngon chiêu đãi.
Chẳng bao lâu, câu chuyện ly kỳ này nhanh chóng lan truyền khắp Hình bộ, ai cũng tò mò hóng hớt.
Ngay cả Hữu Thị Lang Hình bộ cũng chạy tới hỏi Cát Kinh Nghĩa: "Đại nhân, tên lừa đảo đó thật sự là Nhị gia phủ An Vương ư?"
Cát Kinh Nghĩa nhấp một ngụm trà: "Chắc là vậy, An Vương điện hạ sẽ không nhận nhầm đệ đệ."
"Ha, chuyện này cũng trùng hợp thật đấy, lừa tới lừa lui cuối cùng lại lừa ngay chính người nhà mình.
Chuyện này chẳng khác nào 'nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương', trùng hợp đến mức khó tin, chúng ta phá án bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng gặp phải loại chuyện kỳ lạ như thế này!" Hữu Thị Lang Hình bộ cảm thán.
Mặc dù Cát Kinh Nghĩa cũng thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng ông ta vẫn vui vẻ vì vừa giải quyết xong một vụ án: "Đúng là trùng hợp thật, nhưng chúng ta đã xử lý xong mọi chuyện rồi.
Cả đêm hôm qua không được ngủ, lát nữa tiễn An Vương xong, nếu không còn việc gì quan trọng ở nha môn thì về sớm một chút ngủ bù một chút đi."
Bên này bọn họ rất nhàn nhã, nhưng ở phòng bên An Vương lại khóc như một đứa trẻ.
Bởi vì ông ta vừa nghe Tiêu Vinh kể lại những gì phải trải qua trong suốt những năm qua.
Từ khi Tiêu Vinh bắt đầu có ký ức đã sống cùng một lão ăn mày trong ngôi chùa đổ nát, theo họ của lão ăn mày.
Sau khi lão ăn mày chớt, ông ta lại theo một đạo sĩ phiêu bạt vài năm.
Khi đạo sĩ này mất, ông ta bắt đầu lang thang khắp nơi, dọc đường thu nhận năm người không có nhà để về giống như ông ta, sau đó họ bắt đầu lên kế hoạch lừa đảo.
Ban đầu, bọn họ chỉ dám giả làm ăn mày, giả vờ đáng thương để xin vài đồng xu lẻ.
Có một lần, Tiêu Vinh cải trang thành một ông lão mù và được một người quý nhân thương hại tặng cho mười lượng bạc.
Ông ta nhận thấy việc này nhận được nhiều lợi ích hơn, từ đó bắt đầu bước vào con đường lừa đảo, càng lúc càng hành động táo bạo hơn.
Lần này họ nhắm vào An Vương vì tiểu đồ đệ của ông ta phát hiện ra ông ta có nét giống An Vương, mà An Vương lại nổi danh hào phóng, nên họ đã lên kế hoạch thực hiện một vụ lớn.
Khi lấy được mấy nghìn lượng bạc đó, bọn họ sẽ trở về quê hương mua mấy chục mẫu ruộng tốt, an hưởng tuổi già.
Không ngờ, kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo này lại bị Hình bộ phát hiện ra.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nhờ vậy mà Tiêu Vinh phát hiện ra thân thế của mình và tìm được người thân.
An Vương nghe đệ đệ kể về cuộc sống bấp bênh suốt những năm qua, trong lòng càng khó chịu, thề phải bù đắp cho đệ đệ nhà mình.
Buổi chiều hôm đó, An Vương gióng trống khua chiêng đón Tiêu Vinh trở về.
Tin tức An Vương tìm lại được đệ đệ thất lạc suốt năm mươi năm nhanh chóng lan truyền khắp Kinh Thành.
Bởi vì việc này quá ly kỳ, quá kịch tính, đến tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy, nên nó nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người.
Tiên sinh kể chuyện nhạy bén, nhanh chóng đưa câu chuyện tái ngộ đầy kỳ diệu của hai huynh đệ bọn họ lên sân khấu.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, phủ An Vương nhận được sự quan tâm của đông đảo dân chúng Kinh Thành, ngày nào cũng có chuyện mới cho dân chúng hóng hớt tám chuyện.
An Vương vốn là người bao che khuyết điểm, đối tượng lần này còn là Tiêu Vinh đã phải chịu đủ mọi khổ sở suốt bao nhiêu năm qua.
Vì cảm thấy áy náy, nên An Vương luôn muốn bù đắp cho Tiêu Vinh.
Ông ta không chỉ đón cả năm đệ tử của Tiêu Vinh vào vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà còn thu xếp tìm một thê tử cho Tiêu Vinh.
Dù sức khỏe của An Vương vẫn còn tốt, nhưng ông ta cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi.
Ông ta cũng không biết bản thân có thể sống thêm được bao lâu nữa.
Vì vậy, ông ta quyết tâm phải cưới cho đệ đệ một thê tử, tốt nhất là có thêm một đứa con trai hoặc con gái.
Dù sau này ông ta qua đời, Tiêu Vinh vẫn có người thân bên cạnh, còn có thế tử chăm sóc nữa, quãng đời còn lại của đệ đệ cũng có thể hạnh phúc.
Tuy nhiên, dù tin tức đã lan truyền, vẫn không có nhiều bà mối đến hỏi thăm.
Nhị gia phủ An Vương vốn đã lớn tuổi, lại lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, ông ta chưa từng được nhận giáo dục tốt nên thiếu cả kiến thức lẫn phong độ.
Không có tài hoa, diện mạo cũng không có gì nổi bật, tương lai cũng mờ mịt, nên làm gì có tiểu thư nhà nào muốn gả cho ông ta chứ?
Tất nhiên cũng những tiểu hộ sẵn lòng gả nữ nhi vì tiền bạc hoặc muốn nhờ cậy vào quyền thế của phủ An Vương, nhưng các bà mối lại lo lắng làm An Vương phật ý, bởi ai cũng biết An Vương coi trọng người đệ đệ này đến mức nào.
Vì vậy, sau nhiều ngày lựa chọn mà vẫn không tìm được ứng cử viên ưng ý, An Vương hỏi ý Tiêu Vinh thì Tiêu Vinh lại luôn bày tỏ rằng mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của huynh trưởng.
Thấy Tiêu Vinh hiểu chuyện như vậy, An Vương càng sợ Tiêu Vinh phải chịu thiệt thòi.
An Vương suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng nhận ra khuyết điểm của đệ đệ nhà mình ở đâu.
Nhưng thời gian đã trôi qua không thể quay ngược giúp đệ đệ trẻ lại, ông ta chỉ còn cách bổ sung thêm vài lợi thế khác cho đệ đệ nhà mình.
An Vương sai người lan truyền hai tim tức ra ngoài: Thứ nhất, phủ An Vương sẽ trả một khoản sính lễ hậu hĩnh, chỉ cần là nữ tử dưới bốn mươi tuổi, cho dù người đó đã từng kết hôn hay chưa đều có thể trở thành thê tử của Tiêu Vinh.
Ông ta nới lỏng điều kiện tuổi tác, có chút vọng môn quả cũng là nhân tuyển không tồi.
Thứ hai, ông ta dự định xin Hoàng Thượng ban thêm cho Tiêu Vinh một ân điển đặc biệt.
Tức là muốn xin cho Tiêu Vinh một tước vị, dù tước vị này không thể sánh ngang với tước vị của An Vương, nhưng dù sao đó cũng là một tước vị.
Đây là thứ mà biết bao nhiêu kẻ sĩ muốn có được, họ cố gắng thi đỗ ra làm quan cũng vì muốn đạt được nó.
Ai lại không muốn chạm đến đỉnh cao quyền lực, được phong hầu, ban tước, rồi truyền lại vinh hoa phú quý cho đời sau chứ?
Đây là một ân huệ vô cùng lớn, xét về mức độ sủng ái gần đây của Hoàng Thượng dành cho An Vương, khả năng thành công rất cao.
Tiêu Vinh cũng trở thành người có tước vị, có tương lai.
Sau khi ông ta qua đời, tước vị này vẫn có thể truyền lại cho con cháu đời sau.
Nhờ vào ân huệ này, dù Tiêu Vinh đã lớn tuổi, vẫn có nhiều người quan tâm và mong muốn gả nữ nhi cho ông ta, đặc biệt là những gia đình có nữ nhi đã ly hôn hoặc đang ở góa.
Đối với nữ tử lớn tuổi, việc tái giá vốn đã không dễ dàng, bây giờ một người độc thân lớn tuổi có điều kiện khá tốt như Tiêu Vinh cũng là một lựa chọn không tồi.
Chuyện này đã lan truyền vào trong cung, Đường Thi không cần lật xem tin sốt dẻo cũng biết.
Mấy nữ nhân thường xuyên tụ tập ở Thừa Càn cung, luôn cảm thấy nhàm chán.
Thiên Hành Đế và các đại thần bàn bạc chuyện quốc gia đại sự, các nàng không thể tham gia vào và cũng không mấy hứng thú với chuyện đó.
So với những vấn đề đó thì mấy chuyện vui ở phủ An Vương hấp dẫn hơn nhiều, dù sao An Vương cũng là một người thú vị.
Thục Phi khoe khoang về khả năng nắm bắt tin tức nhanh nhạy của bản thân, nàng ta bắt đầu kể lại tình hình gần đây ở phủ An Vương: "Hiện nay, cả Kinh Thành đều chú ý đến chuyện đệ đệ An Vương cưới thê tử.
Không biết, cuối cùng An Vương sẽ chọn cho Nhị gia một nương tử như thế nào."
Lý Chiêu Dung ngắm nghía bộ móng tay vừa làm xong, chậm rãi nói: "An Vương thương Nhị gia như thế, kiểu gì chả chọn cho ông ta một thê tử tốt."
Nhưng tiêu chuẩn của chữ "tốt" có rất nhiều loại: xinh đẹp, tài năng, trẻ trung, gia thế...!Tất cả đều có thể coi là tốt, nhưng cuối cùng phủ An Vương sẽ coi trọng điều gì hơn?
Thục Phi tò mò, hỏi An Tần: "An Tần muội muội, muội nghĩ An Vương sẽ chọn như thế nào?"
Rõ ràng nàng ta muốn thăm dò tin tức từ An Tần.
An Tần vân vê bàn tay, không biết phải trả lời như thế nào, nàng ta đang định tìm lý do để lấp liếm thì giọng nói kia lại vang lên.
【 Tất nhiên phải chọn người Tiêu Vinh thích.
】
【 An Vương thương đệ đệ như vậy cơ mà, nên việc An Vương có thích hay không không quan trọng, quan trọng là đệ đệ ông ta có thích hay không.
】
Giọng nói này vang lên rất đúng lúc, An Tần không quên nhiệm vụ của mình, khẽ lắc đầu: "Muội không biết."
Thục Phi và Lý Chiêu Dung tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Thi vẫn cúi thấp đầu, nên không phát hiện ra tương tác kỳ lạ giữa mấy người đó.
Còn Chu Tài nhân, từ trước đến nay nàng ta không tham gia vào các cuộc trò chuyện, luôn tự biến mình thành người vô hình, những người khác cũng phớt lờ nàng ta.
Đường Thi không quan tâm đến cuộc trò chuyện của mấy nữ nhân, bây giờ nàng đang ngồi trên cây chanh, chua chớt đi được.
【 An Vương còn thiếu muội muội không? Là loại khác cha khác mẹ ấy.
】
【 Yêu cầu không cao, chỉ cần được phong làm Quận chúa là được rồi.
】
Nàng vô cùng hâm mộ Tiêu Vinh, kẻ lừa đảo mà cũng có bánh rớt trúng đầu, tìm được một Vương gia làm ca ca.
Vị Vương Gia này vừa hào phóng vừa yêu thương đệ đệ, luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho đệ đệ nhà mình.
Bây giờ ông ta còn định xin Hoàng Đế phong tước vị cho đệ đệ ông ta, để tìm cho đệ đệ ông ta một nương tử tốt kia kìa, kiếm đâu ra một ca ca tuyệt vời như vậy chứ?
Chưa chắc cha ruột đã đối xử tốt đến mức ấy.
Ở phòng bên cạnh, Thiên Hành Đế lại cảm thấy đ a u đầu.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Kể từ khi thân thế của Tiêu Vinh bị lộ, ngày nào nàng cũng nhắc đến những điều tốt đẹp của phủ An Vương, cứ như thể nàng muốn được đầu thai vào phủ An Vương luôn ấy.
Hừ, chỉ là một phong hào Quận chúa thôi mà, sao có thể sánh được với phong vị phi tần trong hậu cung chứ?
Thiên Hành Đế day ấn đường, thấp giọng dặn dò Quảng Tuyền: "Đưa đồ qua đó đi."
Quảng Tuyền có chút kinh ngạc, đang nghị sự mà Hoàng Thượng vẫn còn nhớ đến các nương nương, lại không biết vị nương nương nào có được phúc phận này.
Ông ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, đi đến thiên điện: "Nô tài thỉnh an các vị nương nương.
Hoàng Thượng quan tâm các vị nương nương, đặc biệt sai nô tài mang mấy món đồ tốt đến, các vị nương nương có thể chọn những thứ mình thích."
Nói rồi ông ta phất tay ra hiệu, các cung nữ bưng những chiếc hộp tinh xảo lần lượt bước vào trong, đứng thành một hàng, bày những bảo vật trong tay ra trước mắt mọi người.
Đường Thi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt toàn là châu báu lấp lánh, sáng đến mức khiến nàng suýt hoa hết cả mắt.
【 Đẹp quá đi mất, được lựa chọn thoải mái thật à? 】
【 Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn hết, có thể đóng gói hết lại không? 】
【 Sao tự dưng cẩu Hoàng Đế lại hào phóng thế nhỉ? 】
Quảng Tuyền không nghe thấy sự kinh ngạc trong lòng nàng, vẫn mỉm cười giới thiệu các bảo vật cho mọi người.
"Trong hộp này là trân châu Nam Hải được tiến cống trong năm nay."
Đường Thi liếc mắt nhìn qua, những viên trân châu trong hộp óng ánh, tròn trịa trong suốt, mỗi viên đều có độ lớn và độ bóng hoàn hảo, mỗi viên đều giống hệt nhau như thể đã được đo đạc tỉ mỉ.
Vừa nhìn đã biết hộp trân châu này là trân phẩm hiếm có.
Hộp tiếp theo là một bộ trang sức bằng hồng ngọc, viên hồng ngọc lớn nhất có màu đỏ đậm to bằng quả trứng bồ câu, khiến người ta không thể rời mắt.
Các món khác như trâm cài, hoa tai, vòng tay, nhẫn đều được đính hồng ngọc, dù kích thước của chúng khác nhau nhưng tất cả đều có sắc đỏ tinh tế, đều là những bảo vật quý giá.
Hộp thứ ba chứa một bộ trang sức làm bằng ngọc dương chi, bao gồm vòng tay, ngọc bội, và hoa tai.
Chất liệu ôn nhuận trơn bóng, sáng bóng nhẵn nhụi, nghe nói đeo lâu dài có lợi cho thân thể.
Hộp thứ tư đựng một bộ trang sức bằng phỉ thúy, chính là loại phỉ thúy Đế Vương Lục tinh khiết hoàn mỹ.
Bộ trang sức này cũng gồm vòng tay, nhẫn, mặt dây chuyền, hoa tai, từng món đều là bảo vật, càng đừng nói có cả một bộ như thế này.
Hộp thứ năm không phải là trang sức, mà là một bộ tượng mười hai con giáp được làm từ vàng ròng.
Mỗi con đều được điêu kh ắc tỉ mỉ, chân thực, kích cỡ bằng nửa nắm tay.
Tuy giá trị của bộ tượng này không cao bằng các món trước, nhưng nó lại nổi bật nhờ sự độc đáo và đáng yêu, rất đáng để sưu tầm.
...
Có tổng cộng tám chiếc hộp, không có món nào không phải là bảo vật quý giá.
Không chỉ Đường Thi nhìn đến ngẩn ngơ, đến cả những phi tần xuất thân danh giá như Thục Phi và Lý Chiêu Dung cũng không khỏi xuýt xoa.
Sau khi giới thiệu từng món một, Quảng Tuyền cười tủm tỉm nói: "Mời các vị nương nương chọn thứ mình thích."
Thục Phi và Lý Chiêu Dung không hẹn mà cùng nhìn về phía An Tần.
Đường Thi cũng nhìn sang, nàng đoán Thục Phi và Lý Chiêu Dung cố ý nhường An Tần vì gần đây nàng ta được sủng ái.
Nhưng An Tần lại khoát tay: "Thục Phi tỷ tỷ, Lý Chiêu Dung tỷ tỷ, hai người chọn trước đi, hôm trước Hoàng Thượng mới ban thưởng cho muội muội rồi, hôm nay muội không chọn nữa."
Thục Phi và Lý Chiêu Dung tưởng rằng An Tần đang khoe khoang, hai người cảm thấy hơi khó chịu nhưng họ không ghen tị.
Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn tám chiếc hộp, hai người bọn họ có địa vị cao nhất, nếu An Tần không chọn thì bọn họ được chọn trước.
An Tần thở phào nhẹ nhõm, ai mà không thích những món châu báu và trang sức quý giá đó chứ?
Nàng ta cũng rất muốn có, nhưng nàng ta hiểu rõ Hoàng Thượng chuẩn bị những thứ này cho một người khác, nên hôm nay người mới cố ý mang nhiều bảo vật ra cho mọi người chọn, những người khác chỉ tiện thể thêm vào cho đủ số thôi.
Nhìn bề ngoài, thân phận hiện tại của nàng ta có vẻ vinh quang, nhưng thực chất cũng chỉ là một quân cờ Hoàng Thượng đẩy ra gánh tai họa thay cho người khác.
Đã là một quân cờ thì phải biết thân biết phận, tất nhiên không thể nhảy ra làm hỏng chuyện của Hoàng Thượng.
Mong rằng Hoàng Thượng nể tình nàng ta biết điều, mà chừa cho nàng ta một con đường sống.
Thục Phi chọn bộ phỉ thúy Đế Vương Lục kia.
Không ngờ Lý Chiêu Dung lại chọn bộ trang sức bằng lưu ly, gồm vòng tay, khuyên tai, mặt dây chuyền.
Tất cả đều được đính thêm ngọc bích, sự kết hợp giữa hai màu xanh trắng tạo nên vẻ đẹp tươi mới.
Mặc dù bộ trang sức này không phải là bộ đẹp nhất, giá trị cũng không quá cao, nhưng sự tinh tế tao nhã của nó lại rất phù hợp với thiết lập thường ngày của Lý Chiêu Dung.
Sau khi hai người bọn họ chọn xong, đến lượt Đường Thi.
Đường Thi không do dự mà chọn ngay bộ tượng mười hai con giáp bằng vàng.
Dù bộ trang sức bằng hồng ngọc và ngọc bích rất quý giá, nhưng chính vì quá quý nên nàng không chọn chúng.
Vàng vẫn là lựa chọn tốt nhất, có thể đổi thành tiền bất cứ lúc nào, trong khi những món khác chỉ có thể trưng bày, không thực tế bằng vàng.
Đường Thi là người thực tế, chắc chắn nàng sẽ chọn món thực dụng nhất.
Hơn nữa nàng vốn định làm người vô hình ở trong hậu cung, sớm nghỉ hưu an hưởng tuổi già, nên dĩ nhiên sẽ không chọn những món đồ quá quý giá để tránh thu hút sự chú ý.
Hiện giờ trong cung chỉ có vài người, ai cũng có những toan tính riêng nhưng họ đều không phải kẻ ác độc.
Nếu ngày nào đó trong hậu cung xuất hiện một nhân vật đáng gờm như Phó Thái Hậu, mà người đó cũng để mắt tới những món trang sức quý giá này thì sao? Nàng đi tranh giành chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.
Cuối cùng đến lượt Chu Tài Nhân, nàng ta chỉ chọn hộp ngọc trai thay vì chọn hai bộ trang sức đắt giá nhất.
Sau một vòng chọn lựa, chỉ có Thục Phi chọn bộ trang sức tương đối quý giá, còn những món đồ người khác chọn đều khá bình thường, hai bộ trang sức quý giá nhất vẫn nằm yên trong hộp.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Quảng Tuyền, từ khi nào các phi tần trong hậu cung lại trở nên khiêm nhường đến như vậy?
Thục Phi cũng không ngờ đến điều này, thật ra nàng ta thích bộ trang sức hồng ngọc kia hơn, nhưng vẫn còn An Tần cơ mà? Nàng ta vốn định bày tỏ thiện ý với An Tần, nên mới cố ý để lại bộ trang sức đó cho An Tần, nàng ta nói: "An Tần muội muội vẫn chưa chọn, hay muội muội cũng chọn một bộ đi.
Bản cung thấy bộ trang sức hồng ngọc kia rất hợp với muội đấy, da muội trắng, đeo trang sức màu đỏ sẽ rất đẹp."
An Tần cũng rất muốn, nhưng nàng ta dám lấy à?
An Tần nghĩ đến những ngày sống trong cảnh nơm nớp lo sợ của mình, vội vàng xua tay: "Tạ ơn ý tốt của Thục Phi tỷ tỷ, không cần đâu, hôm nay muội muội hơi chóng mặt nên thôi vậy.
Quảng Tuyền công công, chúng ta chọn xong rồi, ngươi mang những thứ còn lại đi đi."
Thục Phi định bày tỏ thiện ý nhưng lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, nàng ta hơi mất hứng, quay mặt đi, không nói thêm gì nữa.
Đường Thi đang ngắm nghía tượng vàng bảo bối của mình.
Chu Tài Nhân xưa nay vốn ít nói, còn Lý Chiêu Dung cũng không phải kiểu người có thể làm dịu bầu không khí, khiến cho bầu không khí trong Thiên Điện trở nên gượng gạo.
Quảng Tuyền giả vờ như không nhìn thấy, phất tay ra hiệu cho các cung nữ mang những món trang sức còn lại đi, sau đó chắp tay cười nói: "Nếu các vị nương nương đã chọn xong rồi, nô tài sẽ đi bẩm báo lại với Hoàng Thượng."
Ông ta trở về Ngự Thư Phòng đúng lúc Thiên Hành Đế đang nghỉ ngơi, thưởng trà.
Sau khi nghe báo cáo, Thiên Hành Đế có vẻ hơi bất ngờ.
Chẳng phải nàng thường kêu ca nói hắn keo kiệt ư? Sao bây giờ đưa đồ tốt cho nàng mà nàng lại không cần?
"Cất phần còn lại đi."
Không đoán ra được, Thiên Hành Đế tạm thời từ bỏ ý định đoán suy nghĩ của nàng, hắn đặt cốc trà xuống, bắt đầu chuyên tâm xử lý chính vụ.
Trong lúc nghỉ giải lao, Quảng Tuyền nhân cơ hội bẩm báo: "Hoàng Thượng, An Vương và Tiêu Vinh đang chờ ở ngoài điện, xin được diện kiến."
Mọi người vừa nghe đã hiểu vấn đề.
An Vương đối xử rất tốt với đệ đệ mới tìm lại được này, chắc chắn ông ta vào cung để xin tước vị cho đệ đệ nhà mình.
Thiên Hành Đế suy nghĩ một lát, nói: "Tuyên."
Quảng Tuyền mời người vào.
An Vương tiến vào điện trước, dẫn theo Tiêu Vinh hành lễ với Thiên Hành Đế.
Sau đó ông ta bắt đầu kể lể về những năm tháng đau khổ của Tiêu Vinh, thậm chí khi nói đến đoạn cảm động An Vương còn xúc động đến mức khóc nức nở.
Một ông bác đáng eo hơn sáu mươi tuổi, lại khóc sụt sùi như một đứa trẻ, ai mà không mềm lòng chứ?
Đặc biệt thường ngày An Vương rất được lòng mọi người.
Mọi người đều có thể hiểu cho tấm lòng yêu thương đệ đệ này của ông ta.
Hơn nữa, cuộc đời của Tiêu Vinh thực sự có thể dùng hai chữ "bi thảm" để miêu tả.
Vốn được sinh ra trong gia đình quyền quý, đáng ra phải được hưởng cuộc sống xa hoa, nhưng lại gặp phải biến cố, lưu lạc nhân gian, bốn biển là nhà.
Qua tuổi năm mươi mới tìm lại được người thân, ngoài huynh trưởng thương yêu ông ta ra thì chẳng còn gì cả.
Những công tử xuất thân từ thế gia như ông ta, ai mà không được sống trong giàu sang phú quý, thê thiếp con cái thành đàn chứ? Chỉ còn mình ông ta vẫn cô độc lẻ loi một mình.
Vì vậy, dù việc ban thưởng tước vị cho ông ta có phần không đúng quy tắc, nhưng không ai phản đối cả.
Thiên Hành Đế đã có quyết định, nếu không hắn cũng sẽ không triệu kiến hai huynh đệ bọn họ khi đã biết rõ ý định của An Vương.
Đường Thi nghe Qua Qua phát sóng trực tiếp, lòng lại vô cùng xúc động.
【 An Vương là một ca ca tốt, hâm mộ Tiêu Vinh chớt đi được.
】
【 Sao ta lại không có một ca ca tốt như vậy chứ? 】
【 Cẩu Hoàng Đế nghe An Vương nói lâu như vậy, chắc hắn sẽ đồng ý thôi nhỉ? 】
Thiên Hành Đế bỗng nhiên muốn đổi ý, để An Vương tay trắng ra về.
Sau khi An Vương khóc lóc than vãn một hồi, cuối cùng ông ta cũng nhắc đến mục đích ông ta vào cung ngày hôm nay: "Hoàng Thượng, A Vinh mất tích từ năm bốn tuổi, phải sống lưu lạc khắp nơi suốt năm mươi năm, cả cuộc đời này đệ ấy phải chịu quá nhiều đ a u khổ rồi.
Vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng thương sót ban cho A Vinh một tước vị, có thể lấy một phần đất phong và thực ấp từ tước vị của vi thần chia cho đệ ấy."
Chỉ cần Hoàng Đế ban cho Tiêu Vinh một tước vị là đủ, tiền bạc cũng không cần Hoàng Đế phải chi ra.
An Vương đã dốc hết vốn liếng, quyết tâm xin cho đệ đệ nhà mình một tước vị.
Đường Thi hâm mộ muốn chớt.
【 An Vương thật tốt, kiếp sau nhất định phải đầu thai làm người thân của An Vương, làm muội muội nữ nhi gì cũng được, ta không kén chọn đâu.
】
【 Tự mang tiền bạc chỉ cầu hư danh, việc này chắc chắn sẽ thành.
】
【 Ủa, Qua Qua, An Vương tốt như vậy, mà Tiêu Vinh lại không nói gì ư? 】
Qua Qua: 【 Nói rồi, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an.
】
Đường Thi cạn lời: 【 Cái đó không tính.
Nếu là ta, bây giờ ta đã ôm đùi An Vương khóc bù lu bù loa lên rồi ấy chứ.
An Vương hy sinh nhiều đến thế, tại sao Tiêu Vinh không có chút biểu hiện gì đặc biệt nhỉ? Để ta xem nào, có phải vì ông ta đã sống lang bạt quá lâu nên trở nên quá cảnh giác, khó lòng tin tưởng vào người khác không? 】
An Vương nghe đến câu cuối cùng, những giọt nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục trào ra.
Chứ còn gì nữa, haizzz, đệ đệ đã trở về nhưng giữa hai người vẫn còn khoảng cách năm mươi năm, cho dù ông ta có cố gắng bao nhiêu cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó.
Nhưng ông ta không vội, đã chờ đợi năm mươi năm rồi, chờ thêm vài ngày nữa thì có là gì chứ? Ông ta tin rằng chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, hai huynh đệ sẽ lại trở nên thân thiết như hồi còn nhỏ.
Nhưng ảo tưởng tốt đẹp này của An Vương rất nhanh đã bị đánh vỡ, hơn nữa còn nghênh đón một đòn cảnh cáo.
【 Mọe kiếp, Tiêu Vinh là gian tế.
】
【Úi dồi ôi, Qua Qua, ta nổi hết cả da gà lên rồi này.
Kịch trong kịch, từng bước đều có liên kết với nhau, đáng sợ quá đi mất, ta cảm thấy đầu óc không đủ sức theo kịp.
】
【 An Vương thật đáng thương.
Ông ta không biết bản thân bị theo dõi từ lâu, ngay cả vụ việc ở chùa Tấn Bình cũng là một cái bẫy tinh vi do đối phương tỉ mỉ thiết kế để dụ ông ta vào tròng.
】
【 Tiêu Vinh âm thầm theo dõi An Vương suốt hai năm trời, ông ta cố gắng bắt chước An Vương, điều tra chuyện cũ phủ An Vương, rồi dùng cách bất ngờ này để xuất hiện trước mặt An Vương.
】
【 Dung mạo tương tự, vết sẹo làm chứng ở cùng một vị trí, đến cả quê quán cũng trùng khớp.
Hơn nữa đối phương còn là người An Vương cất công tìm kiếm, làm sao An Vương có thể nghi ngờ được? 】
【 Trâu bò thật, đây mới là vua lừa đảo chân chính nè.
Một kế hoạch hoàn hảo đến mức không ai có thể ngờ đến, bây giờ tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương.
An Vương thật đáng thương, không chỉ bị lừa tình cảm mà còn sắp phải đánh đổi bằng m ạng s ống của cả gia tộc.
】