Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng


Editor: Sasaswa
Sau khi ăn cơm xong, Tần Tu Trạch đi tắm.

Tô Thần sau khi dọn dẹp bàn ăn xong thì trở lại phòng ngủ, vừa ngồi lên giường liền nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Tần Tu Trạch lau tóc đi vào phòng ngủ, thấy Tô Thần đang ngồi ngẩn người trên giường, hỏi: "Cậu sao còn chưa ngủ?"
Tô Thần căng thẳng nhìn Tần Tu Trạch, ân cần hỏi: "Tần ca, anh gần đây chắc rất mệt mỏi đúng không? Tôi xoa bóp vai với đầu cho anh nhé? Bảo đảm anh sẽ ngủ ngon."
Tần Tu Trạch tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Thần, hắn liếc mắt một cái đã hiểu ngay chút tâm tư này của cậu, vì không muốn ngủ chung với hắn nên định kéo dài thời gian! Có điều Tần Tu Trạch cũng không vạch trần cậu, đi đến bên cạnh Tô Thần rồi trực tiếp nằm trên đùi cậu.

Thật ra Tần Tu Trạch đoán gần đúng ý nghĩ của Tô Thần, xoa bóp đầu giúp ngủ ngon hơn nên cậu muốn làm Tần Tu Trạch phải đi ngủ trước mình.

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch phối hợp như vậy cũng rất vui vẻ, nghiêm túc xoa bóp cho hắn.

Tô Thần lực đạo cùng nhịp điệu nắm giữ rất tốt, Tần Tu Trạch được xoa bóp thoải mái, mấy ngày gần đây hắn quả thật rất mệt, chỉ một lát sau đã phát ra tiếng gáy nhỏ.

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tiếp tục xoa bóp một chút nữa mới cảm thấy hắn đã ngủ say hoàn toàn.

Cậu dời đầu Tần Tu Trạch khỏi một bên đùi đang tê rần của mình, đặt lên gối rồi kéo chăn đắp cho hắn, động tác rất nhẹ, sợ hắn sẽ tỉnh giấc.

Làm xong tất cả Tô Thần mới chầm chậm dịch sang một bên khác, tắt đèn, sau đó kéo một bên chăn còn lại đắp cho mình.

Cậu có chút mệt nên nằm xuống không lâu cũng đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Tô Thần phát hiện mình lại nằm trong lồng ngực Tần Tu Trạch, cậu không biết người này ôm mình lúc nào, Tô Thần một chút cảm giác cũng không có.

Tô Thần thu lại cánh tay đang đặt trước ngực hắn, muốn đứng dậy, nhưng Tần Tu Trạch lập tức đem người ôm trở lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tô Thần nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

Tần Tu Trạch hôn lên đôi mắt sáng của Tô Thần, nói: "Trước khai giảng cậu đến làm trợ lý cho tôi đi, trưa đưa cơm, tối cùng về nhà.

Còn có, cậu chuyển tới căn hộ gần công ty đi, sáng nay dọn dẹp ít đồ rồi buổi tối chuyển sang bên đó."
Tô Thần cau mày cự tuyệt nói: "Không được, tôi còn công việc ở lớp múa."
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần thẳng thắn từ chối mình, có chút không vui, "Lập tức xin nghỉ!"
Cậu muốn phản bác vài câu: "Anh..." nhưng vừa nói ra liền bị Tần Tu Trạch thô lỗ dùng miệng chặn lại.

Tần Tu Trạch hôn đủ, cắn môi Tô Thần nói: "Không được từ chối! Buổi trưa gặp lại!"
Ở chung với Tần Tu Trạch được một khoảng thời gian, Tô Thần cảm giác hắn có tính cưỡng ép rất cao, chuyện Tần Tu Trạch đã quyết người khác rất khó để thay đổi.

Nói cách khác, kết quả mà hắn muốn đạt được, mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào, cuối cùng hắn vẫn thành công.

Tô Thần biết mình không thể cãi lời Tần Tu Trạch, sau khi chuẩn bị sẵn sàng cậu liền lập tức đến trường múa xin từ chức.

May là gần đây sắp hết năm, rất nhiều đứa trẻ không tới lớp học, lớp múa cũng không thiếu giáo viên.

Mới làm được nửa tháng đã xin từ chức, Tô Thần có chút xấu hổ.

Buổi trưa, Tô Thần nấu ba món, sườn nấu với khoai tây, tôm chiên giòn, cơm tẻ rau diếp.

Tô Thần đặt thức ăn vào hộp giữ nhiệt rồi mang theo hành lí để trong xe mình, chạy thẳng đến công ty của Tần Tu Trạch.

Đến công ty Tần Tu Trạch, ở quầy lễ tân Tô Thần chỉ nói vài câu đã được cho vào.

Lúc Tô Thần bước vào, Tần Tu Trạch đang làm việc trước máy tính.

Tô Thần nói: "Tần ca, anh ăn cơm đi rồi làm việc, cũng không mất bao lâu." Nói xong Tô Thần liền dọn thức ăn ra bàn trà.


Tần Tu Trạch thấy Tô Thần chỉ bày ra một cái chén với một đôi đũa: "Cậu ăn rồi?"
Tô Thần gật đầu nói: "Ừm, tôi ăn xong mới tới đây."
Tần Tu Trạch đứng dậy chậm rãi xoay người nói: "Cậu vào phòng ngủ nghỉ chút đi, buổi chiều tôi kêu Anna sắp xếp chỗ ở cho cậu." Nói xong Tần Tu Trạch đi rửa tay, lúc trở lại hỏi: "Thơm quá, cậu nấu món gì vậy?"
"Thơm sao?! Tôi làm món sườn."
Nhìn bộ dạng đắc ý của Tô Thần, Tần Tu Trạch sủng nịch sờ đầu Tô Thần, ngồi bên cạnh cậu phối hợp nói: "Thơm lắm, ngửi thôi đã chảy nước miếng."
Tô Thần cầm chén đũa đưa cho Tần Tu Trạch, dặn dò: "Anh cứ từ từ ăn.

Đừng thấy mình còn trẻ mà lơ là sức khỏe, tôi đi ngủ trước đây."
Nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tô Thần, kết hợp với bộ dáng ông cụ non đang giáo dục mình, Tần Tu Trạch có chút dở khóc dở cười, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút bất thường.

***
Có lẽ tối qua ngủ trễ nên Tô Thần ngủ tới ba giờ chiều mới thức giấc.

Lúc cậu ra khỏi phòng nghỉ, Tần Tu Trạch vẫn đang ngồi bàn làm việc, Tô Thần dụi mắt hỏi: "Tần ca, tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Tần Tu Trạch không ngẩng đầu nói: "Cậu đi lấy cho tôi một ly cà phê."
Trong phòng làm việc có sẵn máy pha cà phê, Tô Thần rót một ly đưa cho Tần Tu Trạch.

Thấy hắn không có thời gian sắp xếp công việc cho mình, Tô Thần đi tới ghế salông ngồi xuống, cầm đại một cuốn tạp chí kinh tế lên xem.

Tần Tu Trạch cầm ly uống một hớp nói: "Cậu tới xoa bóp cho tôi đi, hôm qua cậu làm rất thoải mái."
Tô Thần nghĩ thầm người này thật không khách khí, mình chỉ thuận miệng hỏi hắn có cần hỗ trợ hay không, mà hắn thật sự kêu mình làm.

Cậu đặt tạp chí sang một bên, đi tới sau lưng Tần Tu Trạch, lực đạo vừa phải xoa bóp vai cho hắn.

Xoa bóp một hồi Tần Tu Trạch thấy tạm ổn rồi mới kêu Tô Thần ra ngoài mua hai phần thức ăn mang về.

Tô Thần thấy mình không giống trợ lý mà giống mấy tên sai vặt bên người thiếu gia thời xưa hơn, hầu hạ hắn đủ thứ.


Tần Tu Trạch trước đó đã đưa thẻ tín dụng cho Tô Thần, cậu bình thường không dùng tới, thế nhưng tiền mua cơm trưa và cơm tối hôm nay đều dùng thẻ của hắn để thanh toán.

Cậu quyết định sau này sẽ dùng tấm thẻ này để thanh toán mọi chi phí liên quan đến Tần Tu Trạch.

Hai người ăn tối xong thì Tần Tu Trạch kêu Tô Thần đóng dấu mấy phần văn kiện, việc này rất dễ dàng.

Tô Thần làm xong thì cầm tài liệu tiếng anh lên xem, bài thi CET-4* cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm.

*CET (College English Test): Bài kiểm tra tiếng anh Đại học ở Trung Quốc.

Tô Thần ngồi chờ đến 10h tối, sắp ngủ gật thì Tần Tu Trạch mới kêu về.

Lúc trở về, Tô Thần nhìn người đang ngồi trong xe, hỏi: "Tần ca, anh không đi xe sao?"
Tần Tu Trạch ấn ấn mi tâm nói: "Sáng mai tôi sẽ đi bộ qua, chỗ này cách công ty rất gần." Đúng là rất gần, Tô Thần cảm giác cậu mới vừa lên xe đã đến nơi rồi.

Cách bày trí căn hộ này khá giống với căn hộ trước đây, Tần Tu Trạch kêu Tô Thần ngủ trong phòng ngủ chính, còn hắn thì đến thư phòng.

Tô Thần rửa mặt xong đi ra thấy hắn vẫn đang làm việc, cậu không đợi hắn mà tự mình trở lại phòng ngủ, nằm một hồi thì chìm vào giấc ngủ.

Tô Thần không biết tối qua mấy giờ Tần Tu Trạch mới đi ngủ, buổi sáng lúc cậu dậy hắn đã đi rồi.

Mấy ngày sau đó đều như vậy, nếu không phải nhìn thấy dấu vết trên giường cậu còn tưởng Tần Tu Trạch thậm chí còn không đi ngủ.

Có điều mỗi sáng tỉnh dậy Tô Thần đều kiểm tra cả người mình xem có dấu vết gì không, may mắn là không có nên cậu không để ý nhiều nữa.

Chính Tô Thần cũng không rõ vì sao gần đây mình lại ngon giấc đến vậy, bị người cởi hết cũng không biết, có thể là do liều thuốc đông y kia hiệu quả rất tốt.

Tô Thần mỗi sáng thức đậy đều tập vài động tác thể dục, tuy đã xin nghỉ ở lớp múa thế nhưng vẫn phải kiên trì rèn luyện.

Sau đó là ăn sáng, ăn xong thì đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.


Cảm thấy mùi vị đều ổn thì bỏ hộp đem đến công ty cho Tần Tu Trạch.

Buổi chiều thì ngủ trong phòng nghỉ của hắn, Tần Tu Trạch đôi lúc sẽ kêu cậu xoa bóp vai, còn không thì cậu tự ngồi xem tài liệu tiếng anh, xế chiều thì về nhà nấu cơm tối cho Tần Tu Trạch.

Tô Thần lúc đầu định gọi thức ăn ngoài cho Tần Tu Trạch, thế nhưng hắn nói mình không ăn được thức ăn bên ngoài nên Tô Thần phải làm cho hắn.

Tô Thần thấy Tần Tu Trạch bận rộn nên cũng thông cảm cho hắn.

Tần Tu Trạch so với người khác nỗ lực hơn rất nhiều mới đổi được một vẻ ngoài phong quang, xuất sắc như hiện tại, vì vậy Tô Thần vẫn là thuận theo hắn.

(đoạn này tui có chém xíu nha.)
Bởi vì đồng tình với Tần Tu Trạch nên Tô Thần mỗi bữa đều nghĩ ra vài món ăn khác nhau thay phiên nấu cho hắn, Tần Tu Trạch đối với điều này rất thoả mãn.

Gần đây trạng thái của Tô Thần khá tốt, cho dù hai người ở bên nhau mỗi ngày nhưng Tần Tu Trạch vì bị công việc quấn lấy nên không có nhiều thời gian quấn lấy cậu, Tô Thần cảm thấy thoải mái không ít.

Tô Thần không khỏi cảm thán cuộc sống ổn định bây giờ của mình, mỗi ngày ăn ngon ngủ tốt, tốt nghiệp xong lập tức có việc làm, sau này nếu có thất nghiệp thì đi dạy ở lớp múa, càng nghĩ càng cảm thấy thỏa mãn.

Còn những thứ khác...!Tô Thần hiện tại lười nghĩ đến, dù sao cũng chưa xảy ra.

Cậu cảm thấy sống một cuộc sống mơ hồ không hẳn là không tốt.

Tô Thần tự làm tư tưởng cho mình xong cảm thấy có chút vui vẻ.

Trưa nay Tô Thần tới công ty sớm hơn chút, mọi ngày đều là ăn xong mới tới nhưng hôm nay cậu đem theo cả phần ăn của mình, muốn cùng ăn trưa với Tần Tu Trạch.

Lễ tân ở công ty đã quen mặt nên mỗi lần cậu đến đều cùng nhau cười chào hỏi.

Tô Thần mang theo hộp cơm đứng trước cửa phòng làm việc của Tần Tu Trạch, gõ cửa một lần đã nghe bên trong truyền ra giọng hắn, "Vào đi."
Tô Thần vừa đẩy cửa vào liền thấy Chu Nhã Thiến đứng bên cạnh Tần Tu Trạch, cô cúi người xuống giống như đang cùng Tần Tu Trạch bàn luận việc gì đó trước màn hình máy tính.

Editor: đã lược bớt phần 'tác giả có điều muốn nói' vì không liên quan đến mạch truyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận