Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng


Editor: Sasaswa
Tình huống này làm Tô Thần ngây ngẩn cả người, sự xuất hiện của Chu Nhã Thiến như đánh một đòn cảnh tỉnh cho cậu, tâm trạng vui vẻ sáng giờ cũng biến mất.

Không khí hòa hợp giữa hai người dạo gần đây làm Tô Thần quên mất vị trí của mình, quên mất tình cảnh hiện tại, quên mất giữa bọn họ chẳng qua là mối quan hệ bao dưỡng thôi! Tuy đã biết trước chuyện này nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cảm giác rất khác lạ.

Tô Thần lúc nhìn thấy Tiểu An tâm trạng không như bây giờ, sự xuất hiện của Tiểu An như nói lên sự đào hoa của Tần Tu Trạch, ngày nào đó khi hắn mất đi hứng thú với cậu, Tô Thần sẽ được giải phóng.

Nhưng đối mặt với Chu Nhã Thiến, Tô Thần cảm thấy mình giống như tiểu tam, có chút lúng túng cùng hổ thẹn.

Chu Nhã Thiến nhìn thấy Tô Thần cũng không cảm thấy kinh ngạc, "Tiểu Thần tới đây đưa cơm?
Tô Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, không thoải mái trả lời: "Chị Nhã Thiến."
Chu Nhã Thiến vừa đùa vừa nói: "Lúc nãy chị có rủ anh ấy đi ăn cơm nhưng bị từ chối.

Anh ấy nói bận, không có thời gian, lát nữa cậu sẽ đưa cơm đến."
Tô Thần lập tức giải thích: "Em bây giờ đang làm trợ lý cho anh Tu Trạch."
Chu Nhã Thiến ý tứ sâu xa nhìn Tô Thần, cười khanh khách nói: "Là trợ lí sinh hoạt sao?"
Tô Thần bị Chu Nhã Thiến nhìn cảm thấy có chút không thoải mái, không biết trả lời làm sao, vì vậy nói: "Chị nếu chưa ăn cơm thì đến ăn cùng đi, hôm hay em mang nhiều lắm."
Chu Nhã Thiến đứng lên đi tới sôpha, cầm áo khoác trên ghế mặc vào, lấy túi xách lên rồi vén tóc nói: "Không được rồi, hôm nay chị đi ngang qua nên thuận tiện ghé vào, cũng không có chuyện gì.

Hai người ăn cơm đi, chị không quấy rầy." Nói xong liền quay người nhìn về phía Tần Tu Trạch, dịu dàng nói: "Tu Trạch, em về trước."

Tần Tu Trạch gật gật đầu nói: "Ừm, anh không tiễn được."
Chu Nhã Thiến hờn dỗi nhìn Tần Tu Trạch liếc mắt một cái, "Thì anh có khi nào tiễn em về đâu."
Sau khi Chu Nhã Thiến rời đi, Tô Thần đi đến ghế sôpha ngồi xuống yên lặng đem bữa trưa đặt lên bàn, chuẩn bị xong mới gọi Tần Tu Trạch: "Tần ca, chiều nay tôi phải đưa dì Tần đi sắm đồ Tết, tối sẽ ngủ tại đó luôn."
Tần Tu Trạch cau mày nói: "Ngủ tại đó?! Chiều cậu phải đưa mang đồ ăn cho tôi mà."
Thấy Tô Thần khẽ cúi đầu, hé miệng nhưng không nói lời nào, Tần Tu Trạch đứng dậy đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng nâng cằm Tô Thần lên, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện không vui?"
Tô Thần che đi sự chán nản trong mắt, nghiêng đầu tránh tay Tần Tu Trạch, nói: "Không có, Tần ca, mấy ngày nữa là Tết, dì Tần lớn tuổi lại không có người thân ở bên nên tôi muốn đến giúp dì ấy, hơn nữa bên cạnh tôi hiện tại chỉ có bà là người thân." Càng nói giọng Tô Thần càng nhỏ.

Trải qua khoảng thời gian ở chung, Tô Thần dần biết cách sống chung với Tần Tu Trạch.

Nếu cứng với hắn, bản chất xấu xa của hắn sẽ bộc lộ ra, còn nếu giả vờ ngoan ngoãn, hắn sẽ thuận theo.

Tô Thần biết nếu mình lấy cứng đối cứng, kết quả chỉ có tệ hơn, để đạt được mục đích, cậu không ngại giả vờ ngoan ngoãn, yếu thế một chút.

Tần Tu Trạch không thể chịu được nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tô Thần, thấy sự cô đơn trong mắt Tô Thần, hắn liền mềm lòng, không muốn làm khó cậu, dù sao hắn cũng không muốn bức bách Tô Thần quá nhiều.

Hơn nữa chính hắn mấy ngày nay rất bận, buổi tối hai người ngủ chung lại không thể làm gì, nhịn rất khó khăn, để cậu về nhà mấy ngày cũng không sao, nghĩ như vậy, Tần Tu Trạch nói: "Vậy được, giúp bà ấy mua đồ xong thì trở về, tôi vẫn chờ cơm cậu nấu đây."
Thấy Tần Tu Trạch đáp ứng, Tô Thần trong mắt loé lên một tia vui vẻ nói: "Cảm ơn anh, Tần ca."
Tần Tu Trạch cười nói: "Nói suông thôi thì không được, phải có hành động thực tế."
Tô Thần: "...".

***

Chu Nhã Thiến từ công ty Tần Tu Trạch đi ra trở lại xe mình, cô không lập tức rời đi mà lấy điện thoại ra gọi cho Dư Đình Đình.

Điện thoại vừa được kết nối Chu Nhã Thiến trực tiếp hỏi: "Đình Đình, em và Tô Thần vì sao lại chia tay?"
"Chị, không phải chị nói điều kiện của Thẩm Trì tốt hơn Tô Thần sao?"
Chu Nhã Thiến lại hỏi: "Là em chủ động chia tay trước?"
"Không phải, cậu ta thấy em đi với Thẩm Trì thì nói chia tay.

Sao vậy? Sao tự nhiên chị lại quan tâm đến chuyện này?"
Chu Nhã Thiến do dự một chút nói: "Hôm nay chị đến chỗ Tần Tu Trạch thì gặp Tô Thần đến đưa cơm trưa, bây giờ cậu ta đang làm trợ lí cho Tần Tu Trạch, không phải cậu ta còn chưa tốt nghiệp sao? Còn có lần trước chị với Tu Trạch đi ăn thì gặp Tô Thần đi chung với một cô gái.

Sau đó Tu Trạch liền kêu bốn người cùng ăn chung, việc này không phải là việc người quen mới làm sao? Chị không biết hai người họ từ lúc nào lại thân nhau đến vậy?! Chị cảm giác quan hệ của hai người không bình thường." Chu Nhã Thiến luôn tin vào trực giác của mình.

Nói xong Chu Nhã Thiến liền cau mày hỏi: "Em nghĩ giữa hai người họ có xảy ra việc gì không?"
Dư Đình Đình nói: "Chị, em cũng không biết.

Tướng mạo của Tô Thần không chỉ nữ mà đến nam cũng yêu thích.

Tần ca hắn thích nam nhân sao? Nếu hắn thích thì hai người kia chắc chắn có vấn đề, nếu không thì chắc hẳn không có chuyện gì đâu."
Chu Nhã Thiến vội vàng hỏi: "Tô Thần thích nam nhân sao?"
Dư Đình Đình trầm mặc nháy mắt nói: "Hiện tại em cũng không rõ lắm."

Chu Nhã Thiến cả giận nói: "Không rõ là sao? Rốt cuộc là có hay không?"
Dư Đình Đình giải thích: "Trước đây em khẳng định Tô Thần không thích nam nhân, nhưng gần đây trong trường có tin đồn Tô Thần đang qua lại với một bạn học nam.

Ban đầu em cũng không tin, nhưng lúc nhìn thấy hình ảnh, bằng chứng cụ thể trên bài đăng thì em cảm thấy có thể hai người đang qua lại."
"Bài đăng nào? Em gửi cho chị đi!"
***
Chỉ còn ba, bốn ngày nữa là tới Tết nên Tô Thần cùng dì Tần đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều đồ để chuẩn bị.

Tô Thần chủ yếu là phụ trách việc lái xe cùng xách đồ.

Tết năm nay chỉ có hai người ở cùng nhau nên đồ cần chuẩn bị cũng không nhiều lắm, thế nhưng dì Tần mỗi lần nhìn thấy đồ khuyến mãi đều mua, Tô Thần mỗi lần nhìn thấy cũng khuyên bảo: "Dì Tần, chúng ta mua đủ cho mấy ngày Tết là được rồi, sang năm con phải quay lại trường học, dì cũng đi làm, mua nhiều như vậy cũng không cần dùng tới."
Dì Tần nghe Tô Thần khuyên bảo, nuối tiếc trả đồ về chỗ cũ, nhưng sau đó gặp món khác đang có chương trình giảm giá, dì Tần đều cầm lên không nỡ thả xuống, lúc này Tô Thần lại khuyên một lần nữa.

Trải qua ba ngày, đồ dùng cần thiết cuối cùng cũng mua xong.

Tuy mua không nhiều nhưng Tô Thần vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Ngày nào cũng đi rất nhiều nơi, điều nơi làm Tô Thần không khỏi thừa nhận sức lực của dì Tần khỏe hơn cậu rất nhiều.

Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp, sau khi mua sắm đầy đủ, Tô Thần tiếp tục dành thời gian một ngày giúp dì Tần dọn dẹp nhà cửa.

Tuy căn nhà khá sạch sẽ nhưng vẫn phải dọn dẹp toàn bộ hết một lần.

Làm xong tất cả, Tô Thần mệt mỏi nằm trên giường không muốn động đậy.


Cậu đang định nhắm mắt nghỉ một lát thì điện thoại lúc này vang lên.

Tô Thần cầm điện thoại lên nhìn, là Tần Tu Trạch gọi tới, định giả vờ như không nhìn thấy nhưng sợ nếu cậu không nhận cuộc điện thoại này thì sẽ dẫn đến rắc rối khác, vì vậy Tô Thần bất đắc dĩ nhận điện thoại, "Alo?"
Tần Tu Trạch ôn nhu hỏi: "Đang bận sao?"
"Tôi định đi ngủ."
Tần Tu Trạch buồn cười nói: "Mới tám giờ đã đi ngủ rồi sao."
"Ừm." Tô Thần không muốn nói chuyện với Tần Tu Trạch, chỉ muốn đối phó vài câu rồi cúp máy.

Từ cái ngày nhìn thấy Chu Nhã Thiến, trong lòng cậu có cảm giác không thoải mái, cảm thấy Tần Tu Trạch thật không ra làm sao cả, có bạn gái còn qua lại với tình nhân bên ngoài.

Chuyện này vốn không liên quan đến mình, nhưng cậu bây giờ cũng tính là tình nhân của hắn.

Tô Thần cảm thấy bây giờ mình thật giống loại 'người thứ ba' bị mọi người phỉ nhổ, không, thậm chí không phải thứ ba, có thể là thứ bốn, thứ năm gì đó.

Tô Thần càng nghĩ càng phiền muộn, hận không thể cắt đứt mọi mối quan hệ với Tần Tu Trạch!
Tần Tu Trạch nói: "Tối mai công ty tôi có tiệc tất niên, cậu cùng tham gia đi, dù sao cậu bây giờ cũng là trợ lý của tôi."
Tô Thần nói: "Tần ca, tôi đi không được, tôi hai ngày trước giúp dì Tần mua đồ, hôm nay thì dọn dẹp nhà nên cảm thấy hơi mệt."
Tần Tu Trạch nghe giọng nói yếu ớt của cậu, tựa hồ thật sự rất mệt, vì vậy nói: "Mệt thì thuê người đến dọn, tại sao phải tự mình làm?!"
Tô Thần lườm một cái, nói: "Tự mình dọn mới cảm nhận được không khí Tết."
Tần Tu Trạch khẽ cười nói: "Được, cậu ngày mai không cần đến, nhưng chín giờ trở về đi."
Tô Thần buồn bực nắm tóc, rất không muốn trở về nhưng cuối cùng vẫn khẽ ừ một tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận