Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)
"Tiểu Cảnh sao thế?"
Động tác của tôi ngừng lại.
Cửu thiên tuế cầm lấy cốc trà trong tay của tôi đặt lên bàn, một tay luồn xuống dưới bắp đùi, một tay nâng eo tôi, bế tôi ngồi lên chân của hắn.
"Em cứ thất thần mãi."
Đôi mắt đen tuyền của hắn đối diện với tôi, trong con ngươi phản chiếu rõ hình ảnh tôi nhíu lông mày, rõ ràng là chẳng giấu được tâm trạng của mình.
Tôi đột nhiên nhớ ra, trước khi Xưởng công tiền nhiệm qua đời, Đông Xưởng cũng không nắm giữ quyền lực tối cao như bây giờ.
Sau khi Cửu thiên tuế nhậm chức, nơi đây mới trở thành mũi nhọn triều đình, là chỗ ai cũng phải e dè.
Một người như vậy lại biểu hiện vô cùng ôn hoà vô hại trước mặt của tôi.
Nhưng tôi biết tôi tuyệt đối không thể tuỳ ý lừa gạt hắn.
Nữa là, đúng là tôi cũng không có giỏi nói dối.
Tôi quay đầu, tránh né ánh mắt dò hỏi của hắn, nhân cơ hội này nhìn quanh bốn phía.
Mấy người tỳ nữ cúi đầu cụp mắt không tiếng động lui ra khỏi phòng, sau đó khép hờ cánh cửa, nhường lại không gian thân mật.
Cửu thiên tuế dịu dàng xoa bóp lên gáy của tôi.
Dường như hắn rất thích cái động tác này, vừa có cảm giác thân mật mông lung, lại mang mười phần dục vọng chiếm hữu.
Tôi nhìn về phía hắn, thuận tiện đặt tay lên cánh tay còn lại của hắn: "A Nguyên không ở đây sao?"
"Sao?"
"Hình như lúc đi đường ta đã nhìn thấy..." Tôi nỗ lực nhớ lại kí ức trong cơn hoảng loạn ban nãy, phân vân hỏi tiếp: "A Nguyên biết võ công phải không?"
Cửa sổ mở ra, gió thổi vào phòng, làm rối tóc mai trên trán của tôi, cũng khiến tôi cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Bàn tay đặt sau cổ của tôi hơi dùng sức, ôm tôi ngả vào một lồng ngực rắn chắc dày rộng.
Cửu thiên tuế nghiêng người, lấy vai chặn lại gió lạnh ngoài cửa cho tôi: "Cô ấy xuất thân ở một gia đình quyền thế trong giang hồ."
Tôi nép trong lồng ngực hắn, tròn mắt nhìn lên.
"A Nguyên chính là Thân Văn Ngọc đã mất tích từ lâu ở trong giang hồ."
Ánh mắt kinh ngạc của tôi chạm vào vẻ mặt bình thản của Cửu thiên tuế.
Cái họ Thân này tuy không thường thấy, nhưng ở đất nước Đại Thương này, phàm là nhắc đến họ Thân, ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện năm năm trước, một danh môn vọng tộc ở trong giang hồ, trong một đêm diệt môn cả nhà.
Nhà họ Thân là danh môn chính phái nổi tiếng, ở nước Đại Thương này đã rất nhiều năm.
Các thế hệ nhà họ dốc lòng nghiên cứu khinh công và kiếm thuật, giang hồ đồn đại họ có kiếm pháp siêu đẳng, lại quanh năm ẩn cư ở trong rừng núi, không tranh với đời.
Có lẽ cùng có thể bởi vì họ quá mức khiêm nhường, cho nên tới nay vẫn không ai biết người nào có năng lực lớn như vậy, không một tiếng động giết hết cả nhà họ Thân, và còn vì sao nhất định phải làm ra một hành động tàn bạo như thế.
Mạt Thuỷ Các từng công bố tin tức theo lời của người uỷ thác — Hương khói duy nhất còn sót lại của họ Thân, đại đệ tử thân truyền của chưởng môn, Thân Văn Ngọc, trọng thương đào vong, nếu có người bắt được, đưa đến Mạt Thuỷ Các, đổi lấy vạn lượng hoàng kim.
"Năm năm trước ta phụng mệnh đi tuần tra.
Trên con đường núi, bắt gặp Thân Văn Ngọc đang bị đuổi giết đến tận đường cùng, tiện tay cứu cô ấy một mạng." Những ngón tay của Cửu thiên tuế chà vào tóc của tôi, bàn tay như có như không xoa xoa da đầu chân tóc, "Sau đó cô ấy giúp ta giết chết mấy hạng người mà ta vướng bận, ta cho cô ấy một mái nhà tại phủ Đốc công để mai danh ẩn tích, cho đến khi cô ấy có thể tự tay trả thù."
Một tay khác của hắn luồn xuống eo tôi, cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ẩn nhẫn năm năm, đã đến lúc cô ấy nên trả thù rồi.
Nếu lần sau Tiểu Cảnh gặp lại, em chớ có đi quầy rầy."
Hắn xoa cho tôi cả người mềm nhũn.
Hô hấp nhẹ nhàng cũng bắt đầu trở nên mất khống chế rồi.
Tôi tự nhận mình là một người không có quá nhiều dục vọng.
Sau cái đêm ở trong ôn tuyền, Cửu thiên tuế vẫn luôn duy trì sự khắc chế và lễ độ đối với tôi, tôi cũng không có suy nghĩ tình dục gì nữa, càng không có mộng tinh.
Hôm nay không biết vì sao, Cửu thiên tuế chỉ hơi thân mật một chút, tôi mềm nhũn ra.
Đúng là...!không có liêm sỉ.
Tôi vốn định kéo bàn tay vẫn luôn chọc ghẹo kia ra, cánh tay vừa mới chuyển động, Cửu thiên tuế lại ôm chặt lấy tôi, cúi người xuống, trầm giọng nói bên tai: "Đừng nhúc nhích, để ta sờ em."
Một luồng khí nóng phả vào lỗ tai, càng khiến tôi tê dại khó chịu.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Cửu thiên tuế, chỉ có thể thuận theo buông tay xuống, rồi xoay người đặt hai tay lên bả vai hắn, nửa buông nửa giữ, ngăn cơ thể mềm nhũn của tôi khỏi trượt xuống dưới.
"Kẻ thù của A Nguyên...!có liên hệ với Thuận vương Điện hạ sao?"
Tôi muốn tìm cái gì để dời lực chú ý, cũng vì xác nhận lại nghi vấn trong lòng, vậy nên tiếp tục truy hỏi đề tài cũ.
Bàn tay xoa eo bắt đầu di chuyển lên trên.
Lần này, cảm xúc của Cửu thiên tuế không hề dao động khi tôi nhắc đến Điện hạ, hắn chỉ mơ hồ đáp lại: "Phải, mà cũng không phải."
Tại nơi sườn eo mà tôi không thể chạm được tới, xúc cảm như bị phóng đại lên hàng vạn lần.
Quần áo theo động tác của đôi tay ma sát vào tôi, khiến cho tôi không ngừng run lên, theo bản năng muốn trốn tránh đi.
Nhưng mà trái phải của tôi đều bị giam trong thân hình của hắn, ngoại trừ việc dán chặt lấy hắn, hoàn toàn không có chỗ lẩn trốn.
Tôi cảm nhận được lồng ngực của Cửu thiên tuế hơi di chuyển, trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ: "Trốn cái gì?"
Trong nháy mắt tôi đỏ ửng mặt, cảm thấy ngữ điệu của hắn khi nói câu này thật sự là quá mức gợi cảm rồi, như một ly rượu dụ dỗ tôi phóng túng trầm luân.
Đúng là không có thuốc nào cứu được tôi bây giờ.
Tôi thầm mắng chính mình trong lòng, hơi cắn đầu lưỡi, cưỡng ép chính mình phải thanh tâm quả dục: "Vậy nên, đúng là A Nguyên đi bắt Lâm Uyển sao?"
"Cũng không phải là bắt.
Lúc trước Lâm Uyển bị A Nguyên chặt đứt một chân, hôm nay may mắn trốn thoát, A Nguyên chỉ là đi tìm về thôi."
Bàn tay của hắn không nhanh không chậm xoa xoa eo tôi.
Động tác này không hề mang chút ám chỉ tình dục, nói đúng hơn là giống hệt như vuốt ve chó con mèo con.
Thế mà tôi lại cảm giác như toàn bộ xương cốt đang mềm nhũn ra, eo cũng không chịu được mà từ từ sụp xuống, từ mũi chân đến đỉnh đầu đều nóng rực lên.
Cũng may bây giờ đã là mùa thu, mặc dày một chút, Cửu thiên tuế cũng không phát hiện ra tôi có phản ứng lạ.
Tôi vùi mặt vào trong bộ quần áo tinh xảo phức tạp của hắn, không tiếng động thở hổn hển một hơi, gian nan ổn định lại cơ thể: "Tại sao A Nguyên lại giam cầm Lâm Uyển...? Đã muốn báo thù, vì sao không giết cô ấy?"
Hắn dời bàn tay còn lại khỏi cổ của tôi, tựa như thăm dò sờ lên đôi tai nóng rực của tôi, hơi đùa bỡn nhẹ nhàng nhéo vành tai: "A Nguyên đi tìm Lâm Uyển, từ ban đầu không phải là để báo thù."
Tôi còn muốn hỏi thêm.
Đôi tay kia lại nắm lấy cằm tôi rồi trượt xuống cổ họng.
Bàn tay hắn thô ráp, hơi dùng lực xoa nắn yết hầu của tôi, cảm giác vừa tê vừa ngứa.
Cùng lúc đó, bàn tay vẫn dừng bên eo đột nhiên bấm mạnh một cái, khiến tôi chính thức không còn lí trí, chỗ giữa hai chân hoàn toàn thức tỉnh.
"A...!"
"Ở thời điểm này rồi còn nhắc đến người khác để làm gì?" Cửu thiên tuế hơi trách cứ tôi, giọng nói lại mang theo chút đùa cợt.
Tôi nắm chặt lấy bả vai hắn, run rẩy thở dốc.
Hoá ra ngay từ ban đầu hắn đã cố ý châm lửa rồi.
Tất cả những phản ứng mà tôi cố hết sức để che che giấu giấu, hắn đều thấy một cách cực kỳ rõ ràng.
Cảm xúc đầu tiên của tôi không phải là muốn chống cự, mà là cảm thấy ngại ngùng.
"Tiểu Cảnh thơm quá." Âm thanh của Cửu thiên tuế truyền vào tai tôi, vừa ám muội vừa mông lung, phảng phất như bên tai tôi bao trùm một tầng hơi nước dày nặng dính nhớp.
Hắn dừng động tác trên tay, đỡ lấy bắp đùi của tôi một cách đầy ám muội: "Có được không?"
Tôi vẫn đang thở dốc liên tục, chỉ cảm thấy mạch máu khắp người đều tập trung ở phía bụng dưới, choáng váng một hồi, mới hiểu được hắn đang muốn ám chỉ điều gì.
Tim tôi đập mạnh, mặt nóng ran lên.
Đầu óc choáng váng.
Im lặng một lúc, tôi mới trả lời bằng giọng mũi của mình: "Ừm."
Làn da sau một tầng quần áo không ngừng khát vọng nhiệt độ nóng bỏng của đôi bàn tay, vành tai đỏ hồng khát vọng được thơm lên.
Trên người tôi không một chỗ nào là không run rẩy, không mềm nhũn ra.
Thế mà Cửu thiên tuế lại không tiếp tục động tác vừa rồi.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen kịt.
"Tiểu Cảnh sẽ ngoan chứ?"
Trái tim của tôi hoàn toàn mất khống chế.
Nếu câu hỏi đằng trước thể hiện sự bình đẳng trong mối quan hệ, xuất phát từ sự tôn trọng của Cửu thiên tuế đối với tình nhân.
Câu sau mang theo tất cả bá đạo và cường thế, xuất phát từ nội tâm chân thật nhất của Cửu thiên tuế, nhân cách muốn hoàn toàn khống chế, chiếm hữu tất cả của tôi.
Tôi cũng không chán ghét.
Yết hầu vừa bị xoa đến mất khống chế đã mềm nhũn ra.
Tôi nuốt nước bọt, lời nói hứa hẹn lại tựa như đang làm nũng, cầu xin hắn thương xót tôi.
"Ta sẽ ngoan mà.".