Lúc rời khỏi sân viện, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc đứt quãng của lão vương phi.
"Hồng Nhi, tin tức này không phải là thật đúng không, chúng ta sau này phải làm sao đây.
"
"Mẫu phi, trước tiên đừng quan tâm thật giả, hiện tại việc quan trọng nhất là đem những thứ có giá trị gửi đi, cũng đừng để sót của đại phòng.
"
"Yên tâm, tiền bạc đều ở chỗ mẫu phi, trên đường lưu đày mẫu phi sẽ tìm cơ hội tách bọn họ ra.
"
"Nhưng Chúc gia nhất định sẽ không bỏ mặc đại tẩu.
"
"Vậy thì cứ giữ bọn họ lại một thời gian, chờ con ngốc đó đem tiền đến cho mẫu phi rồi hẵng nói.
"
Tốt lắm, đã không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta, thì đừng trách ta không khách sáo!
Chúc Minh Khanh dùng sức đá văng cửa, hai mẹ con còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, đã bị đánh ngất.
Bởi vì bọn họ đang nói chuyện riêng tư, nên nha hoàn hay gia nhân đều né tránh xa xa, cũng không ai biết chuyện gì xảy ra ở đây.
Chúc Minh Khanh trực tiếp quét sạch tất cả đồ đạc trong phòng, lúc rời đi cảm thấy sàn nhà dưới chân có gì đó bất thường, mới phát hiện bên dưới còn có một căn hầm.
Bên trong có một đống nhỏ, toàn là vàng lấp lánh.
Nhìn thoáng qua, thực sự chấn động lòng người.
Ít nhất Chúc Minh Khanh chưa từng thấy nhiều vàng như vậy.
Lão vương phi này, lại xây một căn hầm bí mật như vậy trong phòng mình, nhất định là đã làm những chuyện khuất tất.
Mang đi hết, dù sao bọn họ cũng không thể mang theo đi được.
Tiếp theo, Chúc Minh Khanh cố ý tránh mặt mọi người, lại đi đến kho báu của vương phủ.
Nơi này còn lớn hơn tư khố của lão vương phi gấp đôi.
Haizzz, không hổ là vương phủ họ ngoại duy nhất, từ thời khai quốc đã theo đánh giặc, tích lũy trăm năm gia sản, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu tiền.
Nói là giàu có cũng không ngoa, có tiền có quyền lại được lòng dân chúng, nên bị nhắm vào cũng đúng!
Bỏ đi, thu hết.
Cung tên đao kiếm, lương thực tích trữ, nhân sâm, linh chi, tuyết liên hoa, đỏ hoa, đông trùng hạ thảo, nhục thung dung, những vị thuốc quý hiếm, còn có rất nhiều tranh chữ bản gốc, toàn bộ đều thu lại.
Nhạn qua rút lông, nàng Chúc Minh Khanh tuyệt đối sẽ không để lại cho kẻ địch một hạt gạo.
Lúc này cách thời gian thánh chỉ ban xuống còn một canh giờ.
Chúc Minh Khanh hít sâu một hơi, bỏ qua cảm giác đau ở cổ, cắn răng chạy nhanh.
Đến nhà bếp, nồi niêu xoong chảo, hoa quả rau củ, lương thực gia vị, bánh trái mứt kẹo, hạt giống lương thực, toàn bộ đều thu lại, ngay cả củi trong kho củi cũng không chừa lại một mẩu.
Đi ngang qua phòng may vá, nàng lại đi vào càn quét một lượt, kim chỉ khuôn vắt sổ, áo choàng giày ủng, quần áo lông thú các loại xuân hạ thu đông cũng không bỏ sót.
Còn một nơi quan trọng nhất, phòng thu chi của vương phủ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa