Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi


Nam Hi tự cảm thấy đời này số mình vẫn khá ổn.

Tuy là bé gái mồ côi nhưng từ nhỏ đã được Chưởng môn của một tông môn tu tiên nhặt được, may mắn được nhận vào tiên tông.

Căn cốt của nàng lại còn tuyệt hảo, cái ngày đo ra thiên phú đã khiến cho Chưởng môn chấn động như gặp được người trời, chẳng thèm suy nghĩ mà nhận nàng làm đệ tử.

Tướng mạo thanh tú, không tính là tuyệt thế mỹ nhân gì đó nhưng từ nhỏ đến lớn cũng vẫn coi là người gặp người khen nàng một câu mỹ nhân.

Nói thật lòng, Nam Hi là một người rất dễ dàng thỏa mãn.

Với nàng, khởi đầu như vậy đã là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, coi như là cá mặn cũng có thể làm cao thủ cả đời.

Ấy là nếu như không phải nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tiên hiệp ngược văn, hơn nữa lại còn phải khóa với một hệ thống bắt nàng đi theo đúng cốt truyện.


!
Nam Hi đã xuyên tới thế giới này được hơn hai mươi năm, nàng xuyên từ khi còn là một bé gái, vừa mở mắt đã được Chưởng môn nhặt về.

Cuộc đời của nàng có thể nói là chẳng hề phải chịu khổ, nằm thẳng cẳng hưởng phúc.

Tương tự, nàng xuyên tới bao nhiêu năm thì cũng đã khóa với hệ thống ngần ấy năm.

Ban đầu nàng còn không chịu chấp nhận, chỉ cảm thấy kiếp trước mình quá vô tư lự, không góp nhặt công đức nên kiếp này mình mới phải đến trả nợ.

Nhưng thời gian lâu dần, nàng cũng chỉ còn cách chấp nhận.

Chẳng phải là đi theo cốt truyện thôi sao?
Chẳng phải là trở thành một tiểu bạch hoa yếu đuối thôi sao?
Chẳng phải là trở thành người có căn cốt tuyệt diệu nhưng thể lực bình thường thôi sao?

Nàng làm được!
Hơn nữa ngoại trừ thời điểm cần phải đi theo cốt truyện thì thời gian khác nàng cũng chỉ cần duy trì tốt thiết lập nhân vật, còn lại thích làm gì thì làm cái đó.

Qua nhiều năm như thế, ít nhiều cũng đã mang lại cho nàng chút thú vui.

Ví như hiện giờ.

Hôm qua Nam Hi vừa mới đi theo cốt truyện, nội dung sơ bộ chính là nàng đi tặng quà cho nam chính vừa mới bước lên top đầu Thiên Kiêu Bảng, sau đó là bị từ chối một cách phũ phàng.

Hôm nay tuy không có cốt truyện phải thực hiện nhưng nhất định Nam Hi vẫn phải duy trì thiết lập nhân vật, phải làm ra những hành động tương xứng.

Nàng tìm một cái cây.

Tiết trời độ này đang là mùa xuân, cây lê trăm tuổi ở cổng tông môn nở rộ, hoa trắng như tuyết nở trắng cây.

Khi gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống bậc thang đá, tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy ý thơ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận