“Ờm… cũng có khả năng đó.
Nhưng nếu Đại sư tỷ bị Tề Thiên tổn thương mà không nghĩ đến tông môn trước thì cũng thật là…”
Biểu cảm của các đệ tử lại trở nên một lời khó nói hết.
Nói đến đây, Nam Hi lại càng kích động hơn.
[Nàng ta đúng thật là chẳng hề nghĩ cho Tông môn chút nào, chỉ nghĩ đến nam tử kia thôi.
Trong lòng nàng ta còn giải thích thay Tề Thiên nữa, nghĩ rằng hắn bị thương, thần trí không được tỉnh táo nên mới đối xử với nàng ta như thế.]
“Hả? Không thể nào? Vậy thì cũng đúng là…”
Biểu cảm của các đệ tử cứ như nuốt phải ruồi.
Đồng thời lúc này, cuối cùng cũng có một người phát hiện ra được có gì đó sai sai.
“Lại nói, sao vị đồng môn này hiểu suy nghĩ của Đại sư tỷ thế?”
Đang lúc mọi người nghi hoặc thì một người đột nhiên kinh hoảng nhìn thẳng, hai mắt trợn tròn, nét mặt bất an chột dạ, mang theo chút tò mò dò xét.
Các để tử nhìn theo ánh mắt của người kia.
Nam Hi đã ăn gần xong đồ ăn vặt, trong lòng bỗng nổi ý xấu.
Nàng cất kỹ đồ, chưng ra vẻ mặt vô tội nhu nhược đi tới, nhìn các đệ tử đang bàn tán chuyện của mình với ánh mắt tổn thương.
Số lượng cũng tương đối rồi.
Tất cả các đệ tử tham gia bàn tán đều như vừa tỉnh mộng, run rẩy nói: “Là… là… là sư tỷ.”
[Đúng rồi, là sư tỷ đó.]
Nam Hi thành công hù dọa được họ nên mỹ mãn vô cùng, suýt thì bật cười.
Nhưng nàng lại chẳng hề hay biết vào lúc này, các đệ tử đang nhìn Nam Hi đều đồng loạt hít một hơi lạnh.
Không xong rồi! Đại sư tỷ chẳng những hóng drama với bọn họ mà còn tự mắng mình xối xả nữa!
Chỉ là khi nghĩ đến điều này, cảm giác căng thẳng khi bị đương sự bắt gặp nói xấu sau lưng liền tan biến, thay vào đó là sự chấn động và kích thích khó tả.
Đệ tử da mặt mỏng nhanh chóng đỏ mặt, đôi mắt run rẩy nhìn Nam Hi.
Ngay cả những người vốn bình tĩnh cũng không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Phản ứng của họ khiến Nam Hi muốn cười, nhưng sau bao năm làm nhiệm vụ, tính ra nàng vẫn rất chuyên nghiệp.
Nàng bèn ép hình chuyển nụ cười sắp lộ ra thành những giọt nước mắt long lanh trong mắt.
"Ta chỉ...!muốn tốt với một người thôi, ta có gì sai đâu chứ?"
Nói xong câu này, Nam Hi đưa ngón tay lau nước mắt, trước khi quay lưng lại còn lén liếc nhìn biểu cảm của mấy đệ tử, sợ mình không nhịn được cười ra nên liền vội vàng chạy đi.