Nước mắt Nam Hi rơi lã chã.
Đợi đến khi vừa đủ thì nàng mới lặng lẽ lau nước mắt, đứng trước mặt các đệ tử, dáng vẻ mệt mỏi nói: "Hôm nay luyện tập đến đây thôi, mọi người tự về đi.
"
Ngày thường nghe nàng nói vậy, các đệ tử đều giải tán nhanh hơn bất kỳ điều gì, nhưng hôm nay lại khác.
Trong hai trăm đệ tử có mặt, những người thân thiết với nhau đều liếc nhìn nhau.
Nhiều người thầm thở dài.
Có người nói: "Sư tỷ, xin hãy nén bi thương.
"
"Nếu muốn hận thì cứ hận, tại sao lại làm khó bản thân như thế.
"
"Nếu đạo tâm bị tổn hại thì được lại chẳng bõ mất.
"
"Sư tỷ không cần quá đau buồn, chúng ta phải tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, ít nhất tỷ cũng đã có rất nhiều thứ.
"
Những lời an ủi không đầu không cuối này khiến Nam Hi ngơ ngác nhìn các đệ tử đi ngang qua.
[Hận? Hận ai? Sư tôn ư? Không được, như thế mới thật sự là ngỗ nghịch đấy.
]
Các đệ tử loạng choạng.
Sư tỷ yêu quá nhiều rồi, thà rằng nàng ghét sư tôn còn hơn tin rằng người họ nói là Tề Thiên.
Kể từ khi phát hiện Nam Hi không bình thường, lại thêm nghe sư tôn và sư tỷ nói chuyện, Liên Thiên Tinh liền chăm chú lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên đó.
Các đệ tử không ai quản thúc, nhanh chóng ồn ào thảo luận về sự bất thường của đại sư tỷ rồi đi đến kết luận.
Vì yêu sinh hận, rõ ràng là đại sư tỷ này vì yêu mà hận nên đã điên loạn rồi, lại thêm vài người bàn tán thổi phồng, vì thế mọi người đều nghĩ đúng là như vậy.
Quan trọng là đại sư tỷ đã như vậy mà khi dạy họ vẫn còn rất nghiêm túc.
Trước đây họ luôn nghĩ Nam Hi là đại đệ tử nhưng hành động thì lại không đáng để làm đại đệ tử, đắm chìm trong tình yêu, không chú tâm tu luyện, làm gì cũng lơ mơ.
Nhưng bây giờ họ mới thấy, sư tỷ đã như vậy mà vẫn cố gắng giữ vững tinh thần để dạy họ luyện kiếm, vả lại còn chưa từng mắc lỗi.
Hơn nữa bây giờ sư tỷ mới không kiềm chế được mà biểu hiện sự bất thường.
Vậy trước đây khi họ chưa biết, chắc hẳn sư tỷ đã phải chịu áp lực không tưởng rồi.
Mặc dù nói kết quả như vậy là do tự sư tỷ chuốc lấy, nhưng hiện giờ nàng đã như vậy rồi, là đồng môn, lại từng được sư tỷ dạy dỗ, họ không thể quá khắt khe với sư tỷ.
Chuỗi suy nghĩ này tổng kết lại thành một ý:
Sư tỷ đã như vậy rồi, thôi thì hãy để tỷ ấy yên.