Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi


[Thế này rốt cuộc là tức giận hay không đây?] Nam Hi không rõ, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Xin lỗi sư đệ, có lẽ vừa rồi ta bị kích động nên mới không khống chế được bản thân."
Liên Thiên Tinh vốn có hơi tức giận, nhưng nghe giọng nói vừa nãy có vẻ biến ảo khôn lường và xa xôi, cũng không giống như là được phát ra từ miệng sư tỷ.
Mà có vẻ như Nam Hi cũng không ý thức được thanh âm này.

Chẳng lẽ là...!hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi sư tỷ?
Liên Thiên Tinh có phần do dự lắc đầu: "Không sao, đệ hiểu."
Hắn không hiểu.
Liên Thiên Tinh tiếp tục nói: "Sư tỷ, nghe nói tâm trạng tỷ không được tốt, đệ bèn nghĩ nên đưa một chút chân gà kho tới cho tỷ, mong rằng tỷ sẽ vui vẻ hơn."

Nam Hi ngẩn ra.
Dựa theo thiết lập nhân vật thì đáng ra nàng nên lắc đầu, đau thương cười một tiếng rồi từ chối mới phải, nhưng...
Nam Hi nhanh chóng phản ứng lại, đoạn nở một nụ cười khổ, sau đó đi vào mở cửa tiểu viện, nói: "Sư đệ có lòng rồi, cảm ơn sư đệ.

Mời đệ vào nhà ngồi, để tỷ đi pha cho đệ một chén trà."
[Chân gà kho nè! Đây chính là chân gà kho đó! Lục trưởng lão chếc tiệc, lại nắm rõ sở thích của mình như vậy.]
Lại là giọng nói đó.

Liên Thiên Tinh nhìn theo bóng lưng Nam Hi đang đi vào trong phòng, rõ ràng là vẻ mặt rất bi thương nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thấy bóng lưng này mang chút vui vẻ.

Mặc dù không biết rốt cuộc chuyện giọng nói này là như thế nào, nhưng vẻ mặt Liên Thiên Tinh lại tươi tắn hơn hẳn.

Hắn cảm thấy dường như vị sư tỷ này cũng không khó tiếp cận như hắn tưởng.
An ủi cũng không phải chỉ đơn thuần mang đến chút quà là xong, hơn nữa Nam Hi cũng đã pha trà xong, ít nhất Liên Thiên Tinh cũng phải ngồi xuống uống hết chén trà rồi mới được đi, như vậy mới được coi như là có lễ giáo.
Chân gà được xiên vào những que xiên gỗ để dễ dàng cầm lấy mà không sợ bẩn tay, nhất là ở nơi còn không có găng tay dùng một lần thế này.
Thấy Nam Hi đã gấp đến không nhịn được cầm chân gà lên, Liên Thiên Tinh bèn nhấp một ngụm trà, do dự một chút rồi vẫn quyết định nên nói gì đó.
Nhưng ngay sau đó, trong tay hắn đã có thêm một cái chân gà.

Người con gái trước mặt hơi cụp mắt xuống, mang theo vẻ ưu thương khó mà bỏ qua, nói: "Sư đệ cũng ăn một chút đi...!Ta không ăn hết được nhiều như vậy."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận