Một học sinh múc nước từ bờ sông trở về, những người khác thì đang dựng lều trại.
Trùng tộc trong căn cứ trắc nghiệm tuy rằng đều là máy móc mô phỏng, nhưng cũng có không ít động vật nhỏ, có thể săn bắt làm đồ ăn.
Một đám thiếu gia ở nhà duỗi tay ra là cơm tới mồm, bất đắc dĩ phải tự lực cánh sinh.
Nhiều người bận rộn chỉ có Hứa Yến là nằm trên cành cây, đung đưa chân, đùa mèo, nhàn nhã tới mức không hợp hoàn cảnh.
Không biết hắn lấy cái lược nhỏ từ đâu ra, chải lông cho mèo yêu, chải tới lông bụng không nhịn được lại sờ soạng một phen.
“Hương ca, sao mày vẫn chỉ có lớn tới như vậy, ăn nhiều cá khô như vậy đã chạy đi đâu hết rồi?”
Bị sờ tới thoải mái, An Nhiên nửa híp mắt, đệm thịt mềm mại đẩy cái tay lộn xộn của con sen ra, bước chân ưu nhã đi tới trên ngực hắn nằm bò ra, một chân trước khẽ vói vào trong cổ áo hắn, mũi ghé vào cổ hắn ngửi ngửi.
Dựa vào tốc độ khôi phục hiện giờ, vài ngày sau hắn có thể biến về hình người.
Cần cổ có thể cảm nhận được hô hấp của mèo con, Hứa Yến ngẩn ra, tự dưng nhớ tới An Nhiên, lúc đối phương ngủ cũng luôn thích dính lấy hắn, rất thích mùi vị trên người hắn.
“Hứa Yến.
”
Dưới tàng cây có tiếng kêu, Hứa Yến cúi đầu nhìn, Triệu Việt vẫy tay với hắn.
“Cậu mau xuống đây, có thể ăn cơm rồi”.
Mười phút sau, Hứa Yến kẹp một con tôm bóc vỏ chưng trứng đưa lên miệng thổi thổi, lại nếm thử một miếng nhỏ, xác định không nóng nữa mới chuyển ra sau, đưa tới bên miệng mèo con.
“Tiểu Hương Nhãi con, a….
.
”
An Nhiên nhìn con tôm bóc vỏ bị cắn rớt một nửa, lại nhìn Hứa Yến.
Đưa đồ ăn đã ăn qua tới đút cho hắn, Hứa Yến là người đầu tiên, hơn nữa như vậy, xem như là gián tiếp hôn môi rồi….
“Hương ca, mày không muốn ăn cái này sao? Mùi vị cũng không tệ lắm nha.
”
Trong ánh mắt thúc giục của đối phương, chân trước của An Nhiên giẫm qua.
Được rồi, giường cũng đã lăn qua còn để ý cái này làm gì?
Thấy mèo con ngoan ngoãn há mồm cắn một chút, Hứa Yến cố gắng không cho trứng chưng đụng vào râu của mèo con, nếu không mèo con sẽ tức giận.
“Bảo bảo thật ngoan, ăn no thì mới lớn nhanh được nha.
”
Khiến một đám người đang gặm lương khô nhìn nhau, vừa im lặng vừa thấy kì quái.
Tôi không nên ở chỗ này, hẳn là nên chui vào trong đất.
Kim Trạch ngửi mùi thơm nuốt nước miếng, cắn mạnh một miếng thịt khô, gắng sức mà nhai: “Khiến nhiều người nấu cơm cho một con mèo, đúng là gặp quỷ mà!”
Hắn còn chưa oán giận xong, học sinh ngồi bên cạnh hắn dùng khuỷu tay đẩy hắn, làm động tác im lặng.
“Cậu bớt tranh cãi đi, lỡ như Hứa Yến không vui thì phải làm sao đây?”
Kim Trạch tức giận trợn trắng mắt.
Hai giờ trước, một mình Hứa Yến giải quyết hai con Công Trùng, đồng thời bọn họ có thể vượt qua được cấp thứ nhất.
Đội Hứa Yến mỗi người có thêm 1000 điểm học phần, đến tận đây, điểm học phần cá nhân của Hứa Yến đã đặt 3000, là người cao nhất trong mọi người.
Nhìn thấy số điểm kia của hắn, thái độ của mọi người trong ban đối với hắn xoay chuyển 180 độ, rất nịnh nọt hắn, vừa nghe Hứa Yến nói mèo con đói bụng, mấy chục người lập tức nhóm lửa nấu cơm, kết quả thật vất vả làm ra, bọn họ lại phải gặm lương khô.
An Nhiên ăn tới bụng tròn xoe, thấy Hứa Yến lại đưa tới, liền đẩy chiếc đũa ra, ý bảo mình không ăn.
Trứng chưng ăn thừa bị Hứa Yên đút hết vào miệng ăn hết.
Thấy hắn thản nhiên ăn hết đồ ăn thừa của mình, An Nhiên quơ quơ cái đuôi, hơi không được tự nhiên.
“Sao cậu có thể ăn chung với mèo, lỡ như bị bệnh gì….
”
Nghe thấy âm thanh ghét bỏ của Kim Trạch, Hứa Yến nhìn qua: “Có bệnh gì? Mèo của tôi còn sạch hơn cậu.
”
“Tôi cũng không phải nói mấy cái này, mèo dù sao cũng là động vật hoang dã, trên người có thể mang theo….
”
Còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh ngăn cản.
“Đừng tranh luận mấy thứ vô bổ này,” một nam sinh mắt một mí nhìn về phía Hứa Yến, cười nói: “Nếu mèo con đã ăn no, chúng ta nói chuyện chính đi, vừa rồi cậu nói sẽ nói cho chúng tôi nghe bí quyết đạnh bại con sâu kia?”
Nam sinh này kêu là Hằng Gia, là một alpha.
Hứa Yến gặm thịt khô, tiện tay nhặt một nhánh cây lên vẽ trên mặt đất.
Tinh thần những người khác bắt đầu rung lên, lập tức tập trung tới đây.
“Nói rõ trước, tôi chỉ thấy qua một loại Công Trùng, xác ngoài của nó rất cứng, ở sau cổ nó có một khớp xương, đây là nơi yếu ớt nhất của nó….
”
Những người khác nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa xem, sau đó bọn họ dần dần phát hiện, phong cách vẽ của Hứa Yến càng ngày càng ký quái.
“Cái này….
sao mà giống một con rùa đen quá vậy.
”
“Nghe cậu nói cũng thấy hơi giống, nhưng chân của rùa đen nhiều hơn.
”
“Tôi nhìn thấy giống hoa Thái Dương, cậu nhìn bên ngoài có giống cánh hoa không?”
Hằng Gia hắng hắng giọng nói: “Điểm quan trọng không nằm ở chỗ này, Hứa Yến không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, bức tranh này vẽ không tồi, có thể nhìn vào là hiểu được.
”
Hắn vừa nói xong câu này, Hứa Yến, Triệu Việt và Kim Trạch đều nhìn về phía hắn.
Đầu Hằng Gia đầy dấu chấm hỏi, cẩn thận hỏi lại: “Tôi nói gì sai sao?”
Một tay Hứa Yến chống cằm, ném nhánh cây xuống, không rõ ý tứ mà hừ một tiếng: “Cậu không nói gì sai, tôi chỉ cảm thấy cậu thật không có mắt nhìn.
”
Hằng Gia: “….
???” Mắt nhìn?
Đã có kinh nghiệm lúc trước, bọn họ không giám đi lung tung trong rừng rậm nữa, nghe Hứa Yến nói xong bọn họ bắt đầu bình tĩnh đối diện tình huống trước mắt.
Căn cứ là nơi tái hiện lại chiến trường, nói cách khác những nguy hiểm bọn họ gặp ở đây chính là những nguy hiểm sẽ gặp ở trên chiến trường, dựa vào cơ sở này, những lý luận về nguy cơ có thể dùng logic để giải quyết.
Như là bầu trời đột nhiên đổ mưa sâu, hoặc là sóng thần cuốn bọn họ đi những chuyện không thực tế này sẽ không xảy ra.
Huấn luyện viên muốn kiếm tra bọn họ ngoại trừ năng lực tác chiến, còn có năng lực phân tích và tùy cơ ứng biến.
Tới buổi tối, Hứa Yến là đùi vàng cũng không cần phải thay phiên canh gác, tại nơi toàn là muỗi chuột kiến, hắn sớm đã ôm mèo con vào trong lều trại.
Nửa đêm, đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn đập, càng ngày càng gần, gió lướt qua bụi cây tạo thành âm thanh xào xạc.
Lỗ tai An Nhiên giật giật, nháy mắt tỉnh táo lại, trong đêm tối hai mắt hắn hiện lên màu trắng yêu dị, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, vốn định đánh thức Hứa Yến, nhưng vừa quay đầu, không biết Hứa Yến đã tỉnh từ lúc nào, trong mắt không hề còn buồn ngủ.
Hứa Yến cẩn thận phân biệt âm thanh, đưa mèo con vào trong quần áo, yên lặng đi ra khỏi lều trại.
Học sinh thay phiên canh gác hình như không cảm giác được khác thường, còn đang ngủ gà ngủ gật.
Hắn đi qua vỗ vỗ bả vai đối phương, khi đối phương tỉnh lại liền ra dấu im lặng.
Hứa Yến nhìn qua nơi nào đó, thanh âm rất thấp: “Phiền cậu kêu mọi người dậy, có chuyện.
”
Dù sao cũng đang ở nơi hoang dã, mọi người cũng không ngủ yên, có một tiếng vang liền dậy.
Khi bọn họ ra khỏi lều trại, trong ánh sáng tối tăm xung quanh bọn họ xuất hiện bảy tám con Công Trùng, chúng nó nhỏ nhất cũng khoảng 3 mét, xếp thành một tường vây thật lớn.
“Tới vừa lúc.
” Nghẹn cơn tức cả một ngày, đây chính là cơ hội giải tỏa, Kim Trạch rút súng ra, lạnh mặt đi qua.
Những người khác nghe lí luận tri thức của Hứa Yến xong, lại tự mình tổng kết cả đêm, giờ phút này cũng nóng lòng muốn thử.
Tiếng gầm giận dữ truyền tới từ trong bóng đêm, mọi người liền nhìn qua.
“Lần này còn có tiếng kêu, thật giống như những phim tài liệu trước kia.
”
“Người máy mô phỏng giống thật như vậy nhất định là giá rất cao, trường quân đội đế quốc quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.
”
“Ít nói một chút có được không, điểm học phần đã tự đưa tới cửa, mọi người, ai có bản lĩnh thì tự cướp tới tay.
”
So với ban ngày, sau khi nắm được tình huống, bọn họ càng bình tĩnh hơn.
Đám người tự phân ra thành các tiểu đội, từng người đối phó với từng con Công Trùng nhào tới đây.
Trong gió mang theo mùi tanh, khuôn mặt Hứa Yên nghiêm túc hơn, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lại một tiếng gầm gừ truyền tới, Hứa Yến nhìn qua, một con sâu từ trong bóng tối lao tới đây, nó mở ra cái mồm to, trên mặt dính đầy dịch nhầy, cách càng gần, mùi tanh càng nồng.
Hứa Yến lùi ra sau một bước, hai tròng mắt mở to, thân thể Công Trùng phân biết các màu sắc xuất hiện.
Không đúng, đây không phải là máy móc mô phỏng, là Trùng Tộc thật!.