Sau Khi Bị Tra


Làm bạn gái của tôi nha!
Bên đầu điện thoại kia Doãn Bạch trầm mặc một hồi lâu mới trả lời: "Có thể."
Cô đã đáp ứng Tả Tĩnh U, vì thế vào sáng sớm ngày hôm sau cô lập tức cùng vệ sĩ đi đến nơi Tả Tĩnh U đóng phim.
Khi Tả Tĩnh U thấy Doãn Bạch xuất hiện ở đoàn phim thì vô cùng kinh hỉ.

Diễn xong một cảnh Tả Tĩnh U lập tức đi đến bên cạnh Doãn Bạch kéo cánh tay của cô, vẫn có chút khó có thể tin: "Tiểu Bạch, em thật sự đến."
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn hai mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn mình, khẽ hừ một tiếng: "Không phải chị nói muốn gặp tôi sao?"
Chị muốn gặp tôi, tôi đã lập tức đến đây.
Tả Tĩnh U nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, không thể không cong môi mỉm cười.
Một ngày mùa đông lạnh giá, thành phố phía Bắc bị tuyết dày bao phủ, tạo thành một mảng trắng xóa ở khắp nơi.
Ban đêm lạnh đến không chịu được, chân Doãn Bạch lại không thể chịu được lạnh như thế, khi gặp lạnh sẽ rất đau đớn.
Tả Tĩnh U sợ cô sẽ chịu đau, cho nên sau khi quay xong đã dắt Doãn Bạch đi ăn lẩu nóng hổi.
Trong nhà hàng lẩu, cách một lớp khói trắng Tả Tĩnh U nhìn Doãn Bạch ngồi ở đối diện đang nhúng thịt bò, cười tủm tỉm hỏi cô: "Có phải ăn rất ngon không?"
Doãn Bạch gật đầu, ngắn gọn đưa ra đánh giá của mình: "Cũng được."
Tả Tĩnh U lập tức nở nụ cười: "Lần đầu tôi đến nơi này đã nghĩ đến nếu có thể dẫn em đến đây, thì nhất định em sẽ thích."
Nghe được Tả Tĩnh U nói như vậy, Doãn Bạch không khỏi ngước mắt nhìn về phía nàng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chị nhớ tôi như vậy sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, thẳng thắng thoải mái hào phóng mà thừa nhận: "Đúng vậy, tôi rất nhớ em."
Doãn Bạch ngẩn ra một chút, ngước mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U, lại thấy nàng nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt lóe lên, nói: "Có lẽ là ở bên cạnh em lâu rồi, cho nên khi xa em trong khoảng thời gian này đã đặc biệt nhớ em."
"Vậy còn em, Doãn Bạch em có nhớ tôi hay không?"
Tả Tĩnh U ngóng nhìn mặt Doãn Bạch dần dần phiếm hồng, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, giống như cố gắng tìm được đáp án vừa lòng.
Doãn Bạch không tự chủ được đỏ bừng vành tai, gắp thịt bò nhúng nhúng vào trong nước sôi, cúi đầu cắn miếng thịt bò, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao......! Đại khái là có nhớ đi."
Tả Tĩnh U nhìn dáng vẻ này có cô, hơi có chút bất mãn: "Đại khái là đáp án gì.


Rõ ràng tôi rất nhớ em rất nhớ em, sao em lại không rất nhớ tôi rất nhớ tôi lại chứ? Như vậy không công bằng."
Má Doãn Bạch hơi hơi phiếm hồng, cắn thịt bò mạnh miệng nói: "Chẳng lẽ chị rất nhớ tôi rất nhớ tôi, thì tôi phải rất nhớ chị rất nhớ chị sao?"
Tả Tĩnh U nghiêm túc gật gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Đó là đương nhiên a!"
Doãn Bạch gợi lên khóe miệng, có chút không nề hà nói: "Tả Tĩnh U, chị thật là bá đạo nga."
Tả Tĩnh U cười một chút, rất đúng lý hợp tình nói: "Đó là đương nhiên, tôi đã bỏ ra nhớ nhung, đương nhiên muốn nhận được hồi đáp tương đương!"
Doãn Bạch nhìn qua nàng một cái, hừ một tiếng rồi cũng không nói gì.
Sau khi cả hai vui vẻ ăn lẩu xong Tả Tĩnh U lo lắng cho thân thể nhỏ bé của Doãn Bạch, lập tức cùng cô quay về khách sạn.
Không biết là xuất phát từ lý do gì, Doãn Bạch không đặt thêm một phòng, mà vào phòng Tả Tĩnh U ở luôn.
Doãn Bạch dưới sự chỉ huy của Tả Tĩnh U đã ôm quần áo của bản thân ra, sau khi để Tả Tĩnh U dọn đồ xong, hai người mới một trước một sau đi vào phòng tắm.
Doãn Bạch tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện Tả Tĩnh U đang cầm kịch bản đối diễn.
Doãn Bạch kéo chân què của mình, vén chăn lên giường.
Trong một phòng tràn ngập ấm áp từ lò sưởi, Doãn Bạch dựa ngồi ở trên giường, nhìn Tả Tĩnh U cầm kịch bản ở mép giường đọc thoại, cau mày hỏi nàng: "Không phải chị đã học xong lời thoại rồi sao? Sao bây giờ còn phải học?"
Tả Tĩnh U cầm kịch bản đi về phía Doãn Bạch, hơi hơi nhíu mày nói: "Ừm......!Gặp một vấn đề không nhỏ, đang suy nghĩ giải quyết như thế nào."
Doãn Bạch nghiêng đầu qua nhìn nàng, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Vấn đề gì?"
Tả Tĩnh U cầm kịch bản quỳ lên giường, di chuyển đến bên cạnh Doãn Bạch thở dài nói: "Chính là......!Có thể ngài mai sẽ quay cảnh hôn."
Doãn Bạch ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn Tả Tĩnh U bên cạnh, ngây người một hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này: "Cảnh hôn?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, đặt kịch bản ở trước mặt Doãn Bạch, đầu ngón tay vòng một chút ở chỗ hai vai chính nói: "Chính là chỗ này, Hạ đạo cảm thấy thêm vào cảnh hôn sẽ càng thăng hoa tình cảm."
"Nhưng tôi chưa từng hôn môi, cho nên không biết quay thế nào mới đúng."
Doãn Bạch nhìn lời thoại chỗ này, trong đầu tức khắc hiện ra hình ảnh Tả Tĩnh U hôn môi người khác, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy lồng ngực chua đến trướng, đại não nóng lên, không chỗ nào thoải mái.
Cô cố nén đáy lòng không thoải mái, nhìn về phía Tả Tĩnh U âm dương quái khí nói: "Mấy cảnh này không phải có thể quay lấy góc sao?"
Tả Tĩnh U cong môi, thở dài nói: "Nhưng nếu như vậy thì quá không chuyên nghiệp, hơn nữa cũng không có hiệu quả lắm a."
Doãn Bạch lập tức không vui! Không quay như vậy, chẳng lẽ chị muốn cùng người khác hôn môi sao?

Đầy mình cô là oán khí, trong đầu đều là chẳng lẽ tôi từ xa đi đến đây để xem chị hôn môi cùng người khác sao?
Nhưng Doãn Bạch lại không thể nói ra, đành phải biệt biệt nữu nữu nói: "Vậy chị muốn thế nào? Đây là cảnh hai người, hiện tại chị luyện tập một mình thì có ý nghĩa gì?"
A! Tức chết cô, tức chết cô! Tức giận đến cô sắp nói không lựa lời!
Tả Tĩnh U cắn cánh môi, mới sâu kín thở dài một tiếng: "Đúng vậy, một mình tôi cứ suy nghĩ hoài cũng vô ích, cho nên a tôi đã nghĩ, có người nào đó nguyện ý luyện tập với tôi hay không đây?"
Tả Tĩnh U nói như vậy, tay cầm kịch bản, ánh mắt rơi vào trên môi mềm mại của Doãn, đáy mắt toàn ánh sáng đen tối.
Doãn Bạch sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại là Tả Tĩnh U nói cái gì.

Cô giơ tay chỉ chỉ bản thân, có chút khó có thể tin mà nói: "Chị muốn tập hôn môi với tôi"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Ừm, chẳng lẽ không được sao?"
Trong lòng Doãn Bạch dâng lên một đợt mừng như điên, nhưng rất mau đã cảm thấy có chút tức giận.

Cô hít sâu một hơi, vừa tức vừa bực nhìn về phía Tả Tĩnh U, cắn răng nói: "Tả Tĩnh U đầu chị có nước sao, sao tôi có thể đáp ứng chứ!"
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nhìn Doãn Bạch nói: "Em không đồng ý vậy tôi có thể tìm ai luyện tập chứ?"
Tả Tĩnh U buông kịch bản xuống, kéo Doãn Bạch cánh tay lại, giống như làm nũng cùng cô nói: "Được rồi Tiểu Bạch, em không nên keo kiệt như vậy, cùng tôi tập đi mà."
"Một lần, chỉ một lần được không."
Doãn Bạch tức chết rồi! Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tĩnh U: "Đây là chuyện keo kiệt sao? Chị vậy là, vậy là......"
Tả Tĩnh U kéo tay cô, cười ngâm ngâm mà nhìn cô nói: "Chiếm tiện nghi của em? Làm ơn, chúng ta đều là con gái, thân một chút cũng sẽ không có chuyện gì."
"Em cùng chị thử, thử một lần nha."
Doãn Bạch rất là kháng cự, quay đầu đi không nhìn nàng nữa: "Không được, chị tưởng bở!"
Tả Tĩnh U nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Doãn Bạch, một tay vuốt ve sườn mặt Doãn Bạch, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô: "Chỉ một chút, thử một chút......"
Doãn Bạch tức chết rồi, tức giận nói: "Tôi nói không được thì không......!Ngô......"
Không đợi cô oán giận xong, Tả Tĩnh U đã bẻ mặt cô qua, hùng hổ hôn xuống.

Trên cánh môi rơi xuống một nụ hôn ấm áp, Doãn Bạch trợn to mắt nhìn Tả Tĩnh U cúi người hôn lấy mình, tim lỡ mất nửa nhịp.
Hai người lặng im tương dán một lúc, Tả Tĩnh U mới giống như thăm dò, mút vào cánh môi cô, rồi nhẹ nhàng cắn một chút.
Cái cắn này, làm Doãn Bạch ngay lập tức xù lông như con mèo bị đạp vào đuôi.
Cô cuống quýt giơ tay đẩy Tả Tĩnh U trên người ra, mặt đỏ lên ấp úng nhìn nàng: "Chị chị chị......"
Tả Tĩnh U đỏ tai, nhưng vẫn trấn định như cũ tự nhiên nhìn Doãn Bạch, thập phần bình tĩnh nói: "Tôi thì làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Còn có thể là làm sao! Sao chị có thể đột nhiên hôn tôi chứ!
Doãn Bạch tâm hoảng ý loạn, ngực trướng vô cùng đau đớn.

Cô co rụt lại lên trên đầu giường, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, không dám nhìn Tả Tĩnh U: "Sao chị lại đột nhiên......"
CÔ lẩm bẩm, muốn trách cứ Tả Tĩnh U nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.

Chỉ lo bản thân mắc cỡ đỏ mặt, giống như trái táo đỏ, hận không thể có thể trốn đi.
Tả Tĩnh U nhịn không được giơ tay ôm cổ cô, nghiêng đầu đến nhìn mặt cô, cười hỏi: "Tôi làm sao?"
Tả Tĩnh U giơ tay,đưa tay lên, dùng những ngón tay linh hoạt xoa sau cổ của Doãn Bạch, làm đến cả người cô đều phát ngứa, giống như mèo nhỏ co rút thân thể lại để trốn nàng.
Nàng nhìn Doãn Bạch lúc này như hoa mắc cở, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Chán ghét sao?"
Doãn Bạch cảm nhận được nhiệt khí của nàng phả vào cổ và cằm của mình, nghiêng đầu không dám nhìn tới nàng, biệt nữu nói: "Chán ghét cái gì?"
Tả Tĩnh U cười một chút, dựa gần vào lỗ tai Doãn Bạch hỏi: "Tôi hôn em."
Doãn Bạch không biết như thế nào trả lời, đơn giản liền không phản ứng nàng, chỉ là hừ một tiếng.
Tả Tĩnh U ở chung với cô mấy tháng, biết tính tình cô như mèo nhỏ, phải hống đàng hoàng mới được.
Nàng cong khóe môi, cười nói: "Thoạt nhìn, em vốn không chán ghét.

Nếu như vậy thì, chúng ta tiếp tục luyện tập đi."
Tả Tĩnh U nói như vậy, một tay đỡ sườn mặt Doãn Bạch, cúi người hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Vào giây phút cánh môi tiếp xúc Doãn Bạch cố gắng khống chế trái tim đang đập mạnh của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quá mềm, thật sự là quá mềm......
Doãn Bạch dựa ngồi ở đầu giường không khỏi giơ tay ôm eo Tả Tĩnh U, khẽ mở cánh môi ngậm lấy môi đối phương.
Đây là một cái hôn thật lâu, cô ôm Tả Tĩnh U trượt vào trong chăn, sau đó đắp chăn lên cho hai người, cho đến khi Tả Tĩnh U nắm lên trên người cô, hôn đến khiến hô hấp của cô trở nên rối loạn, Doãn Bạch mới thoáng đẩy đối phương ra.

Doãn Bạch duỗi tay, ngăn lại tay Tả Tĩnh U đang đưa vào bên trong áo ngủ của cô, ngửa đầu, dùng ánh mắt sâu kín nhìn nàng: "Chị luyện tập hôn môi phải làm đến thế này sao?"
Tả Tĩnh U không có lấy tay mình ra, cứ dựa vào trên người cô hai mắt sáng ngời nhìn cô nói: "Vậy còn em, sao chị muốn gặp em thì em đã đến?"
Hai người đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa đằng sau mọi hành động của mình.
Doãn Bạch nắm lấy tay Tả Tĩnh U, vô thức vuốt ve ngón tay của nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Chị......!có ý gì?"
Tả Tĩnh U ghé nằm trên người cô, giơ tay vuốt ve cánh môi đỏ bừng của cô, mỉm cười nói: "Em có ý gì, chị có ý đó."
Doãn Bạch không có trả lời, yên lặng nhìn Tả Tĩnh U một lúc mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi......!Chúng ta thử quen nhau xem sao?"
Cô thật sự nói quá nhỏ, Tả Tĩnh U không nghe rõ cô đang nói cái gì, chớp chớp mắt hỏi: "Em nói cái gì?"
Doãn Bạch nắm tay nàng, mặt không biểu tình mà lấy tay nàng khỏi áo của mình, cứng rắn nói: "Không có gì, tôi muốn ngủ."
A, Tả Tĩnh U thật phiền a, cũng đã như vậy rồi còn muốn khi dễ cô!
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng muốn có nói không này của cô nhịn không được mà nở nụ cười.

Nàng nắm ngược lại tay của Doãn Bạch, cúi người nhẹ mổ lên trên môi cô một chút, cười nói: "Tiểu Bạch, em thật đáng yêu a!"
Doãn Bạch hừ một tiếng, không có phản ứng lại nàng.
Tả Tĩnh U nhéo nhéo mặt cô, nằm trên người cô mỉm cười nói: "Em đáng yêu như thế chị rất thích em."
"Tiểu Bạch, làm bạn gái của chị nha."
"Chị sẽ luôn thương em, yêu em, che chở cho em cũng khi dễ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em, em nghĩ thế nào?"
Nàng tỏ tình quá đột ngột.

Doãn Bạch ngước mắt, khiếp sợ nhìn Tả Tĩnh U, trong mắt tràn ngập bất ngờ.
Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, trước mắt nhu hòa: "Thế nào, có đáp ứng chị hay không?"
"Chị gái đây sẽ luôn yêu chiều em nha."
Doãn Bạch nhịn không cong môi, ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U, đắc ý hừ một tiếng: "Nếu chị nói đến thành tâm thành ý như vậy thì em đây liền cố mà đáp ứng chị thôi."
Tả Tĩnh U cong mắt, nở nụ cười: "Cho nên hiện tại em đã là bạn gái của chị? Như vậy bạn gái à, chị có thể hôn em không?"
Tả Tĩnh U cúi người, tầm mắt dừng ở trên môi Doãn Bạch, trong mắt toàn làm các tia sáng ám muội.
Doãn Bạch giơ tay câu lấy cổ nàng, ngửa đầu hôn lên môi nàng, tiếp tục cùng nàng triền miên sâu hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận