“Vâng!” Lăng Phong thầm giật mình, thôi, hắn rút lại suy nghĩ vừa rồi, dù là Cố tiểu thư thì Vương gia hắn vẫn vậy thôi.
Một đêm này Cố Cửu Linh ngủ không hề yên giấc, ác mộng liên tiếp ác mộng, quay về cảnh tượng đêm cung yến đó.
Nàng bị tính kế, đầu óc mơ hồ, một nam nhân ôm nàng lên giường.
Trong mộng, nàng liều mạng muốn rút chuỷ thủ ra, đâm thẳng vào người nọ, rồi đối diện với con ngươi lạnh nhạt của Tiêu Dận, mặt đầy vết máu.
Giọng hắn trầm khàn, tay bóp cằm nàng, cười tà mị: “Cố Cửu Linh, đời này của nàng đừng hòng thoát khỏi tay bổn vương!”
Dứt lời, Tiêu Dận vùi vào cổ nàng, cắn!
A! Nàng hét lên.
Bừng tỉnh, thở phì phò từng đợt, lòng vô cùng hoảng hốt, quay qua nhìn thì thấy chỗ bên cạnh đã sớm trống không.
“Đại tiểu thư!” Cửu Nguyệt vội chạy vào, hành lễ với nàng.
“Cửu Nguyệt!” Nàng vội bắt lấy tay Cửu Nguyệt, cả ngoài đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Đại tiểu thư, người ổn không?” Cửu Nguyệt xem xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, dù sao thanh danh Cửu Vương Nam Tề thật quá tệ, lo lắng tối qua nàng làm sao.
Nhìn qua nhìn lại thấy nàng thật sự không sao mới yên tâm.
“Chủ tửu, ngày hôm qua Vương gia đã phân phó chuẩn bị phân viện riêng cho người, nhưng đêm qua là đêm tân hôn, nếu không ở chung sẽ có lời ra lời vào thế nên để người ở lại đây.
”
“Vương gia còn nói có việc thương lượng với người nên nên không để hạ nhân đến hầu hạ.
”
Cố Cửu Linh nghe vậy lòng thấy vui mừng, Tiêu Dận vậy mà cho nàng một phân viện riêng.
Như vậy càng tốt, nàng không muốn qua đêm mỗi ngày với tên sát thần đó đâu!
Hôm nay là ngày vương thất tổ chức săn bắn, hoàng đế hậu phi đều có tham dự.
Hoàng thân quốc thích, thế gia vọng tộc trong kinh cũng đều phải đi, đây không chỉ là hoạt động đi săn đơn giản mà còn là một loại hình thức hoạt động chính trị.
Tiêu Dận đương nhiên cũng phải đi, vừa lúc hắn còn vừa rước tân vương phi, hôm nay hẳn sẽ đưa nàng đi bái kiến hoàng đế.
Cố Cửu Linh cũng không dám ngủ thêm, vội đứng dậy chuẩn bị.
Bên ngoài có mấy ma ma mặc cung trang bước vào, hàng lễ với nàng.
“Vương Phi vạn an!”
“Vương gia kêu chúng nô tỳ tới giúp người chuẩn bị ạ.
”
Cố Cửu Linh sửng sốt, không nghĩ Tiêu Dận lại chu đáo như vậy, sao tự nhiên nàng lại thấy Tiêu Dận dịu dàng ra vậy nhỉ?
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Cửu Linh nhìn nữ tửu mắt ngọc mày ngài trong gương, xinh đẹp diễm lệ, không khỏi ngây người.
Kỳ thực gương mặt này của nguyên thật càng thích hợp với kiểu nữ trang tông sáng rực rỡ hơn
Chuẩn bị xong, nàng cùng Cửu Nguyệt đi trên hàng lang hoa rơi rực rỡ đến chính sảnh.
Vừa mới bước qua ngạch cửa, bước chân liền dừng lại.
Tiêu Dận ngồi trên chủ vị, hắn mắc bộ thường phục màu tím sẫm, cổ tay áo thêu hoa văn tượng trưng cho hoàng tộc, chỉ là màu tím khiến khuôn mặt hắn trông nhợt nhạt hơn vài phần.
Bên người hắn có một cô nương xinh xắn đứng cạnh, mặc một bộ váy sam hồng nhạt, bên ngoài choàng áo màu ngọc bích, tóc đen dài được búi đơn giản, chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản, nhìn tổng thể lại ra vài phần thanh nhã gọn gàng.
Khuôn mặt rất đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, nhưng dáng người thật quá mảnh khảnh, cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Kiểu con gái như mang cảm giác yếu đuối như vậy luôn kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông, nhìn vừa hiền lành vô hại vừa mỏng manh yếu đuối.
Nghe nói đây là nữ tử được Tiêu Dận mang về từ 6 năm trước, không rõ xuất thân, địa vị có phần nhạy cảm, thậm chí Tiêu Dận còn dùng tiêu chuẩn nuôi con gái để nàng ở trong phủ.
Nhưng không hiểu sao Tiêu Dận rất hậu đãi nàng nhưng lại không nạp nàng ấy làm thiếp, cũng không xin hoàng đế nạp nàng ta làm trắc phi, trong phủ hạ nhân đều gọi là Uyển cô nương, ngày thường cũng giúp đỡ Tiêu Dận xử lý vài việc vặt.
Hai năm trước Tiêu Dận bắt đầu tìm kiếm hôn phu cho nàng ấy, tuy không phải thế gia vọng tộc nhưng cũng là thanh thiếu niên tài mạo bậc nhất.
Nhưng ai Tô Uyển Như cũng không chịu, Tiêu Dận cũng không ép được, chỉ đành để vậy.
Cố Cửu Linh đi tới, hành lễ với hắn: “Vương gia vạn an!”
Tiêu Dận chú ý tới nàng, đáy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nữ tử trước mặt không nghĩ sau khi mặc trang phục diễm lệ vào cũng toát ra vẻ diễm lệ yêu kiều?
Hắn nhẹ giọng cười nói: “Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”
Cố Cửu Linh vội nói: “Nhờ phúc của Vương gia, ngon đến mức không biết ngài đã dậy trước.
”