Lý ma ma ánh mắt chợt lóe, tay bóp lấy cổ của nàng, bưng chén thuốc lên định đổ vào.
Vừa rồi đã rót vài hớp, phu nhân đã dặn phải để nàng chết trên đường, tuyệt không được để lại hậu hoạn.
“Không!!” Cố Cửu Linh liều mạng phản kháng, nhưng nguyên chủ thật sự thân thể quá yếu, lại có thai, làm sau đấu lại ma ma khỏe mạnh trước mặt.
Lâm Thanh Tuyết không muốn chuyện lộ ra nên không để thêm người trong xe ngựa.
Lúc này nàng cảm nhận được cứ như vậy nàng sẽ chết chắc, liền bất chấp giữ lấy tay của Lý ma ma, dùng tất cả sức lực có thể để phản kháng.
Đột nhiên mắt nàng hoa lên, trong đầu xuất hiện một không gian phát sáng nhè nhẹ.
Không gian có hình dạng như như giọt nước, cứ trôi nổi ở đó.
Ngay sau đó, giọt nước càng lúc càng phát sáng, trong đầu nàng bắt đầu xuất hiện hình ảnh của một không gian, rồi dần hiện rõ ra là một phòng thí nghiệm, nàng thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Phòng thí nghiệm?
Nàng theo bản năng vơ lấy 1 ống tiêm dùng một lần, đâm thẳng về phía trước.
“Cái gì vậy?!” Lý ma ma bị đau rồi kinh hô một tiếng, tay buông lỏng ra, cái bát theo đó rơi xuống đất rồi vỡ tan tành.
Nhân lúc này, Cố Cửu Linh liều mạng nhảy ra khỏi xe ngựa.
VÌ phía trước có đội ngũ đưa tang nên xe ngựa di chuyển không quá nhanh, nếu không cú ngã vừa rồi chắc chắc đủ để nàng đi gặp ông bà.
Nàng không rảnh bận tâm tới cơn đau, cắn răng đứng lên, loạng choạng lẩn vào đội ngũ đưa tang.
Lý ma ma lúc này mới kịp phản ứng lại, con tin vốn dĩ chết chắc bây giờ lại để chạy mất.
“Mau! Bắt nàng lại! Không được để thoát!”
Lý ma ma vội vàng kêu xa phu cùng nhau đi bắt nàng, Cố Cửu Linh vừa uống vài hớp độc dược, thân lại mang thai, chắc chắn chạy không nhanh được.
Mắt thấy phía sau đã đuổi càng ngày càng gần, nàng cắn răng chạy về phía trước, không cần biết phía trước có cái gì.
Tiếng ngựa hí vang lên, xung quanh truyền tới tiếng kinh hô.
Cố Cửu Linh gục trên mặt đất, ngơ ngác nhìn con ngựa chuẩn bị đạp nàng, bất ngờ người cưỡi dùng một chưởng vỗ vào cổ nó, khó khăn chuyển hướng con ngựa.
Cố Cửu Linh coi như suýt đi dạo hoàng tuyền, mặt mày trắng bệch nhìn người nam nhân trên lưng ngựa.
Người đó độ chừng 27 - 28 tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mỹ, thật sự vô cùng hợp gu của nàng.
Đôi mắt đào hoa lúc này lạnh nhạt nhìn nàng, biểu cảm như đang phủ một lớp sương lạnh.
Màu da hắn tái nhợt, cảm giác như bị bệnh lâu ngày.
Tóc đen như mực, ngọc quan tao nhã, thân mặc đồ gấm trắng, thật sự giống như tiên nhân lạc xuống trần vậy.
Vóc dáng của y rất cao, cảm giác áp bức vô c ùng mạnh mẽ, biểu tình lạnh lùng vô cảm, môi mỏng đang mím lại, ánh mắt nhìn nàng có chút âm u.
Duệ Vương?
Cố Cửu Linh cảm thấy vận số của mình thật chẳng ra gì, vậy mà gại đụng trúng Duệ Vương? Là cái ma đầu không nên chọc vào nhất cái kinh thành này! Ác mộng của nữ tử Kinh thành!
Lúc này nàng mới muộn màng nhận ra, hôm nay là ngày đưa tang của vương phi thứ 6 của hắn.
Lý ma ma đuổi theo đằng sau cũng vô cùng hoảng hồn, nàng ta chết tử tế không muốn lại đi đụng vào tên ma vương này.
“Vương gia vạn phúc!”
Lý ma ma hành lễ xong thì đi lên: “Đại tiểu thư nhà nô tỳ mắc phải bệnh thần kinh, chạy loạn khắp nơi chẳng may làm phiền vương gia, nô tỳ lập tức mang nàng đi!”
Cố Cửu Linh thấy cả người lạnh lẽo, nếu theo bà già này về nàng hẳn chết không nghi ngờ!
Nguyên thân vừa mới phạm tội thông dâm bị Cố gia nhốt lại, Thái tử từ hôn với nàng, nàng đúng là nên phát điên rồi.
Vậy nên khi Lý ma ma nói nàng phát điên, mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì, còn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Cố Cửu Linh biết không thể cầu cứu xung quang được, nàng biết Lâm Tahnh Tuyết tàn nhẫn thế nào, dùng mười mấy năm tính kế nàng, còn muốn nuốt sạch của hồi môn của nàng.
Không! Nàng không thể chết ở đây được.
Nàng bất ngờ xông lên, ôm chặt chân của Tiêu Dận.
Chân hắn rất dài, dù đang ngồi trên ngựa nhưng nàng vẫn ôm được cái chân dài ngoằng của hắn.
Tiêu Dận thấy khó chịu, mày nhăn lại chán ghét nhìn nàng.
“Cút” mang theo vô vàn sát ý.
Xung quanh cảm nhận được sát ý lạnh lẽo, không tự chủ được lùi hết về phía sau.
“Vương gia!”
Cố Cửu Linh vì sinh tồn mà không tiếc liêm sỉ, nàng muốn đánh cuộc một phen.
Vừa rồi hắn không để ngựa giẫm chết nàng, hẳn là còn chút nhân tính.
Vậy nàng liền đánh cược vào chút nhân tính ấy!
Nàng cắn răng ôm chặt hơn, thậm chí còn có xu hướng men lên trên.
“Vương gia! Người thật tàn nhẫn mà!”
“Ta đã mang trong mình giọt máu của ngàu, ngài không nhận sao?”
Vương gia, Cửu Linh đã là người của ngài, chết cũng phải là người của ngài!”
Bá tánh hóng hớt xung quanh nghe vậy liền ồ lên.
Điên rồi! Người kia điên thật đấy à?