La Nam Nam lập tức lôi kéo Mộc Trạch Tây nói về một tình tiết quan trọng, cũng chính là chuyện đã xảy ra hôm nay.
Mộc Trạch Tây đã "Rửa tay gác kiếm", nhưng cốt truyện vẫn sẽ được thúc đẩy.
Lâm Thi Vũ là nữ chính, cô ấy không chỉ bị nữ phụ trà xanh Mộc Trạch Tây hại mình mà còn có những nữ phụ độc ác khác, chẳng hạn như Lưu Tâm Ấu hôm nay.
Nữ chính Lâm Thi Vũ vẫn luôn bị nhắm vào, nhưng cô ấy kiên cường tự phấn đấu.
Cách đây không lâu, Lâm Thi Vũ có đi làm thêm part time, cô ấy làm quản trị trang web ở "Tiệm net tư học", nhưng không biết tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Thi Vũ đã đập hỏng rất nhiều máy chủ của quán net trong khi chống lại sự quấy rối của đám du côn nhỏ, cô ấy cần phải bồi thường một số tiền rất lớn.
Và chính Lý Tuần, một vai nam phụ đạt tiêu chuẩn với tính cách lạc quan vui vẻ cương quyết trong câu chuyện Mary Sue ngọt ngào ở khuôn viên trường đã ra tay đánh bại đám du côn nhỏ và giải cứu Lâm Thi Vũ, đồng thời còn trả tiền bồi thường thay cô ấy.
*Mary Sue: là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.
Lý Tuần rời đi mà không để lại tên.
Lâm Thi Vũ luôn rất biết ơn anh, cô cũng nghĩ mình cần phải trả lại ân huệ và tiền bạc cho anh.
Cô còn viết một lá thư cảm ơn và chuẩn bị đến nằm vùng ở tiệm net để trả lại cho anh.
Biết chuyện, Mộc Trạch Tây đã cố ý thay lá thư cảm ơn bằng một lá thư chửi rủa với những lời lẽ cay nghiệt.
Nói đến đây, Mộc Trạch Tây tự khịa chính mình, "Tớ hơi có vấn đề ấy nhỉ!"
La Nam Nam giải thích, "Tớ đã đọc cuốn sách gốc Mary Sue máu chó《Thiếu gia chỉ làm bạn cưng chiều đầu quả tim》khi đang học trung học, tớ đã tốt nghiệp đại học nên không còn nhớ rõ cốt truyện.
Mấy năm nay xuyên sách tới nơi này, đã nhiều lần tớ suy nghĩ, tớ nghĩ về nó mỗi ngày trước khi ngủ mới nhớ hết.
Có thể sẽ không khớp hoàn toàn nhưng nói chung cốt truyện là thế này."
La Nam Nam nói tiếp, Lâm Thi Vũ lại gặp phải đám người Lưu Tâm Ấu và bị bọn họ bạo lực học đường trên đường đi, bị hù dọa, bị xé quần áo, thậm chí còn bị chụp ảnh khỏa thân.
Nam phụ lại xuất hiện giải cứu Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ đưa bức thư cho anh ta, thư cảm ơn biến thành thư chửi rủa, cô tin rằng bất cứ ai cũng sẽ tức giận, nhưng có lẽ nam phụ có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, sau khi xem xong, anh ta xuất hiện suy nghĩ "Cô gái! Cô đã hấp dẫn sự chú ý của tôi!" đối với Lâm Thi Vũ.
Một loạt cốt truyện máu chó.
Sau đó, nam phụ luôn để ý nữ chính, tiện thể phát hiện ra bộ mặt ghê tởm của Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây thành công trong việc tự hại mình, còn tặng thêm cho Lâm Thi Vũ một "Đồng đội".
"Nhưng cốt truyện đã bị mìn của cậu phá huỷ, việc cần làm nhất của cậu bây giờ chính là đưa bức thư độc ác đó cho Lý Tuần xem là được."
"Được."
"Nam Nam, cậu giỏi thật đó! Sao cậu lại biết là hôm nay? Hơn nữa còn đến rất kịp thời." Mộc Trạch Tây vừa sùng bái vừa nghi ngờ.
La Nam Nam thở dài một hơi, "Chó hệ thống cảnh báo trước đấy! Đôi khi chó hệ thống là một thứ tốt, nhưng không có vẫn tốt hơn.
Đã nói là chị che chở em."
Cảm giác này thật sự rất tốt, Mộc Trạch Tây hạnh phúc ôm vai La Nam Nam, mỉm cười ngọt ngào ngốc nghếch.
La Nam Nam nhân cơ hội sờ vào mặt Mộc Trạch Tây, làn da mềm mại mịn màng và mát lạnh, quá đã.
La Nam Nam chợt nói, "Này? Trạch Tây, cậu có biết không, ở lối vào tàu điện ngầm của trường có một loại bánh ngọt màu trắng sữa thật sự rất giống cậu."
"Hả? Cái gì?"
Nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa, Mộc Trạch Tây và La Nam Nam trở nên lo lắng, chân La Nam Nam rất bất tiện, vậy nên Mộc Trạch Tây đã giấu La Nam Nam trong một con hẻm tối rồi mới đi kiểm tra tình hình.
Không lâu sau khi Mộc Trạch Tây rời đi, vừa hay đúng lúc chạm mặt Lưu Tâm Ấu dẫn theo người tìm đến nơi này.
Lưu Tâm Ấu tìm Mộc Trạch Tây để bồi thường cái xe mà cô ta xem như chồng yêu, nếu không cô ta sẽ tìm và liều mạng với Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây nhớ tới cục gạch kia của mình, cái vết lõm lớn đó chính xác là mối thù giết chồng.
Mộc Trạch Tây có thể kiểm soát tính tình Lưu Tâm Ấu, chiều theo ý cô ta, thân mật và dịu dàng.
Sau khi hai người nói qua lại vài lần, tâm trạng Lưu Tâm Ấu đã bình tĩnh hơn chút.
Cô ta nói với Mộc Trạch Tây là Lâm Khải đã lên xe cấp cứu, nghe nói là không cẩn thận bị ngã đập đầu.
Nghe nói không phải Trần Triết và Lâm Thi Vũ mà là con cóc độc ác bị xe cấp cứu lôi đi, cuối cùng Mộc Trạch Tây cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhất định phải bồi thường, Mộc Trạch Tây cẩn thận xin lỗi Lưu Tâm Ấu mấy lần, chân thành hỏi, "Chiếc xe yêu quý của cậu bao nhiêu tiền? Tớ nhất định sẽ bồi thường."
Lưu Tâm Ấu tức giận nói, "Cũng gần trăm vạn thôi!"
"Một trăm vạn!!!" Nghe thấy con số trên trời này, Mộc Trạch Tây như bị sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì?! Chân Mộc Trạch Tây nhũn ra, sơ ý dẫm phải hòn đá trên mặt đất, chuẩn bị ngã thật mạnh xuống đất.
Chàng thanh niên đẹp trai với mái tóc húi cua bỗng xuất hiện, anh dùng tay nhẹ nhàng đỡ Mộc Trạch Tây, Mộc Trạch Tây mới không bị té ngã.
Mộc Trạch Tây nhìn chàng trai trẻ tóc húi cua.
Chỉ thấy người này có đôi lông mày lưỡi mác dày rậm, môi mỉm cười cong, nhưng khí chất lại rất ngỗ ngược.
Thoạt nhìn giống như một khuôn mặt luôn cười xấu xa.
"Ô, em gái không sao chứ." Mi mắt cong cong, thân mật gọi em gái, không phải nói năng tuỳ tiện mà rất giống như đang gọi em gái.
Ngược lại có cảm giác ngỗ ngược nhưng vẫn có chừng mực.
Con ngươi Mộc Trạch Tây co rút, đột nhiên trong lòng chấn động.
"Không, không có việc gì, cảm ơn cậu."
Sau đó không ngừng nhìn ngắm anh, trong lòng Mộc Trạch Tây chợt xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
"Việc bồi thường sẽ được thực hiện, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến thương lượng với cậu.
Cậu đi đi." Giọng Nghiêm Kỷ lạnh lùng, sải bước tới.
Sao Nghiêm Kỷ lại đúng lúc ở đây?! Và nếu như Nghiêm Kỷ trả thì cô sẽ nguy mất! Mộc Trạch Tây đang định từ chối.
Lý Tuần đã hùa theo nói, "Đúng vậy.
Tên này có rất nhiều tiền, cậu ta sẽ bồi thường cho em, trả tiền cho mẫu xe mới nhất cũng không thành vấn đề, em yên tâm đi.
Anh cũng có thể xem giúp em, xem thân xe có sửa được hay không, mặc dù có thể để lại vài vết tích."
Dạo này Lý Tuần hay "Trộn lẫn" ở đây, làm người ủng hộ chính nghĩa.
Trông anh không thua gì Nghiêm Kỷ, là người cương quyết ngỗ ngược, ngay lập tức đánh trúng trái tim nổi loạn của Lưu Tâm Ấu.
"Được, anh Lý Tuần!" Lưu Tâm Ấu không còn kiêu ngạo mà bắt đầu ngại ngùng.
Anh Lý Tuần? Mộc Trạch Tây quay đầu nhìn chàng trai tóc húi cua, Lý Tuần? Hoá ra đây là Lý Tuần?!
Nghiêm Kỷ lập tức đi thẳng đến chỗ Mộc Trạch Tây để chặn ánh mắt cô nhìn Lý Tuần, vươn tay ôm vòng eo mềm mại của cô và kéo cô về phía mình, anh hung hăng nhào nặn cặp mông đào vểnh lên của cô cùng với sự ghen tuông bất mãn.
Nhìn thấy anh thì tỏ vẻ sợ hãi, còn thấy nam sinh khác thì cứ nhìn chằm chằm.
Nghiêm Kỷ hừ lạnh trong lòng, không trung thực, không nghe lời.
Mộc Trạch Tây hoảng sợ, đang ở nơi công cộng! Mà Nam Nam và Lâm Thi Vũ đều ở gần đây, Mộc Trạch Tây vỗ mạnh tay anh, ý bảo anh buông tay.
Mộc Trạch Tây còn ngửi thấy mùi khói nhẹ trên người Nghiêm Kỷ, cô bỗng nhớ tới bóng người cô nhìn thấy ở đầu hẻm trước đó, không biết là giống anh hay người vừa rồi thật sự là Nghiêm Kỷ.
Cô càng chống cự thì Nghiêm Kỷ lại càng siết chặt hơn, kéo Mộc Trạch Tây dán vào cơ thể mình, anh hận không thể nghiền nát cô.
Mộc Trạch Tây quay đầu nhìn đám người Lý Tuần, chỉ thấy Lý Tuần và Lưu Tâm Ấu đang thảo luận gay gắt về vấn đề chiếc xe nên không để ý đến chỗ này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Kỷ nhìn ánh mắt cô chuyển hướng, cười lạnh nói, "Không phải trước đó nói giữa hai chân bị đau à, chơi cậu nhiều hơn cũng không chịu, sống chết khóc lóc cầu xin không muốn.
Bây giờ cậu chạy trốn rất nhanh, suýt nữa không thấy bóng dáng đâu.
Cũng không nói với tôi một tiếng, không biết cậu đã chạy đi đâu."
Mộc Trạch Tây che lại cái miệng không biết giữ ý của Nghiêm Kỷ, xấu hổ buồn bực nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai nghe thấy.
Cô trừng anh, hạ thấp âm lượng, "Đã nói rồi mà, chỉ có chúng ta biết chuyện này, sao cậu lại lớn tiếng rêu rao!"
Nghiêm Kỷ cúi đầu thật thấp, nhích lại gần Mộc Trạch Tây chỉ để nghe rõ xem cô nói gì, giờ phút này hai người giống như những đôi tình nhân thân mật dây dưa với nhau.
Nghiêm Kỷ không còn chú ý đến những gì cô nói mà chỉ lo nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn hờn dỗi của cô, đôi môi ẩm ướt khẽ thì thầm chạm vào nhau mở ra đóng lại giống như thạch trái cây béo mềm.
Cổ họng Nghiêm Kỷ chuyển động, như thể còn nhiều trò bịp bợm mà anh vẫn chưa thử, anh lập tức hạ quyết tâm rằng đêm nay sẽ không để Mộc Trạch Tây rời đi.
Khi Mộc Trạch Tây nói, ánh mắt lại liên tục lướt qua Lý Tuần.
"Đẹp ư?" Nghiêm Kỷ xoay cằm Mộc Trạch Tây về phía mình, gần như nghiến răng nói.
Mộc Trạch Tây lập tức dời tầm mắt, nhưng đôi mắt vẫn không thể ngừng nhìn Lý Tuần, ánh mắt đong đưa đảo qua lại.
Cô nhìn đến nỗi trán Nghiêm Kỷ nổi gân xanh.
Cô sẽ không thích Lý Tuần như vậy chứ? Trong lòng Nghiêm Kỷ cảm thấy như thể đang nổ tung.
Tiếc nhỉ, không còn cơ hội rồi.
Nghiêm Kỷ bóp chặt hàm dưới Mộc Trạch Tây, nâng cái đầu nhỏ của cô lên, hôn lên đôi môi trơn bóng của cô bằng đôi môi mỏng của anh.
Anh không vội vươn lưỡi mà chỉ ma sát với cánh môi, cắn nhẹ rồi chà mạnh.
Anh mút cánh môi thơm ngon mềm mại của cô, nó trơn mượt mọng nước, còn mềm hơn cả thạch trái cây.
Nỗi sợ của Mộc Trạch Tây có thể so với sóng to gió lớn, như vậy sẽ bị phát hiện! Cô liên tục giãy giụa muốn đẩy Nghiêm Kỷ ra.
Nghiêm Kỷ lập tức giữ cô lại, anh hôn sâu hơn.
Bàn tay to trực tiếp ôm lấy cái cổ mảnh mai đang ngửa lên của Mộc Trạch Tây, ngón trỏ đỡ hàm trên của cô đẩy lên, khiến cho cô phải cúi đầu né tránh.
Một tay anh có thể ôm hết cái cổ xinh đẹp mỏng manh yếu đuối, anh không dùng sức nhưng hoàn toàn kiểm soát và hung ác mạnh mẽ.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, mọi ngóc ngách trong khoang miệng đều bị xâm chiếm, ngay cả hơi thở cũng bị cướp đi.
"Hức ~!" Mộc Trạch Tây ngửa đầu, bị buộc phải chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt.
Nước miếng tràn ra từ khóe miệng lại bị chiếc lưỡi dài của Nghiêm Kỷ quét liếm sạch sẽ, cùng hoà vào nhau một lần nữa.
Lúc này Mộc Trạch Tây đã biết, cô càng làm trái Nghiêm Kỷ thì sẽ càng bị hôn mạnh mẽ hơn, cô chỉ có thể nghe theo anh.
Mộc Trạch Tây ra sức thả lỏng mặc anh hôn, thỉnh thoảng dùng lưỡi móc cái lưỡi lớn của anh, đáp lại anh.
Nghiêm Kỷ hưng phấn kích động, anh càng điên cuồng hôn môi cô, dần dần lại bị chiếc lưỡi nhỏ dẫn đến sự dịu dàng.
Cơn ngứa tê dại lan ra giữa môi hai người.
Mộc Trạch Tây đợi một lúc trước khi từ từ nhả lưỡi Nghiêm Kỷ ra.
Nghiêm Kỷ ở ngay phía trên, khó chịu muốn hôn lại, Mộc Trạch Tây lập tức chống lại anh.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ thở dốc, ánh mắt lấp lánh, đôi môi trơn bóng bị cắn đỏ bừng, cô lắc cánh tay Nghiêm Kỷ.
"Đừng hôn được không, thật sự sẽ bị phát hiện!"
Khiến Nghiêm Kỷ hận không thể làm cô ngay bây giờ, nhìn cô ê a khóc.
Nghiêm Kỷ rất hưởng thụ, anh nhẫn nhịn, giọng khàn khàn, "Vậy là cậu đồng ý? Thế lát nữa sẽ đi."
Mộc Trạch Tây ngẩn ra, cái gì? Lát nữa đi là sao?
Nghiêm Kỷ đến gần cô, cọ xát nơi phồng lên của anh với bộ phận sinh dục của Mộc Trạch Tây mà không hề xấu hổ, nói thẳng ý của anh cho cô biết.
Mộc Trạch Tây lập tức rung lên một hồi chuông cảnh báo, e thẹn xấu hổ.
Cô hoàn toàn chưa nói đồng ý! Chỉ là một nụ hôn...!Mộc Trạch Tây thầm mắng chính mình thật ngu ngốc!
Đối với một chàng trai dồi dào sinh lực ở độ tuổi này, nếu có một nữ sinh mỉm cười với anh ta, không cẩn thận xoa tay anh ta thì anh ta vẫn có thể bảy cong tám rẽ nghĩ đến hai chữ dụ dỗ đi lên, đầu óc tràn ngập tình dục.
Thậm chí đến việc sinh bao nhiêu đứa con cũng nghĩ kỹ luôn rồi.
Chứ đừng nói nụ hôn này còn có sự đáp lại, nếu như không có ai ở đây thì Nghiêm Kỷ có thể lập tức lột sạch cơ thể Mộc Trạch Tây và làm giữa ban ngày.
Mộc Trạch Tây không hiểu sao rùng mình một cái.
Tại thời điểm này, Trần Triết cõng La Nam Nam và Lâm Thi Vũ đã đuổi tới.
Lý Tuần cũng tiễn Lưu Tâm Ấu đi.
Lâm Thi Vũ rất vui khi bất ngờ nhìn thấy Lý Tuần, sau đó chính là đủ kiểu cảm ơn, không khách sáo.
Còn tiền, từ chối, rồi lại là quá trình miễn cưỡng nhận lấy.
Lúc này Lâm Thi Vũ nói, "Tớ đã viết thư cảm ơn sau khi nhìn thấy Mộc Trạch Tây viết.
Vừa rồi tớ còn nhìn thấy lá thư kia trong túi Mộc Trạch Tây, chắc là cậu ấy cũng muốn cảm ơn cậu."
Mộc Trạch Tây?? La Nam Nam??
Mộc Trạch Tây chợt nhớ lại, quả thật cô đã từng gặp một sự cố nhỏ, có một nữ sinh tóc dài đã giúp cô.
Vào thời điểm đó, Mộc Trạch Tây vẫn luôn trân trọng những người có lòng tốt nên đã viết một bức thư cảm ơn dài.
Đúng là cô đã đưa nó! Nhưng cô đưa cho ai?
Lâm Thi Vũ còn nói về việc Lý Tuần có mái tóc húi cua nên thảo nào mãi mới tìm thấy anh, Lý Tuần vuốt tóc nói, trước đây anh từng để tóc dài, còn giọng nữ là do lúc ấy anh chơi game nên hơi đổi giọng là chuyện rất bình thường.
Mộc Trạch Tây lập tức hiểu rằng đâm lao phải theo lao, cả hai tay cô đưa ra một lá thư mới viết, "Cảm ơn cậu vì lần trước đã giúp tớ."
Lý Tuần mở ra xem, càng xem thì khuôn mặt đẹp trai càng đỏ bừng, anh xấu hổ gãi đầu nói, "Khụ, em nhóc Tây à, mặc dù anh giúp em nhưng em thật sự không cần viết những lời sến súa như vậy." Anh cười vài tiếng, "Ha ha, giống như thư tình vậy.
Được, anh hiểu rồi."
Thư tình?! Nhất thời mọi người đều nhìn Mộc Trạch Tây.
Trên tờ giấy viết thư mà Lý Tuần mở ra còn có mấy hạt trái tim nhỏ, đó là kiểu dáng thống nhất của các cửa hàng văn phòng phẩm bán buôn xung quanh trường.
Nhưng vào lúc này, mấy cái hạt trái tim nhỏ đó lại rực rỡ chói mắt đến cỡ nào.
Khi La Nam Nam nghe thấy hệ thống kiểm tra đo lường cốt truyện đã được thông qua, đầu tiên cô thốt ra một tiếng "vãi" nhỏ.
Nhìn thấy rặng mây đỏ của Lý Tuần lên đến tận cổ, dáng vẻ trong sáng ngây thơ, cô ồ lớn một tiếng!
Sắc mặt Nghiêm Kỷ đột nhiên sa sầm, khí áp trên người thấp đáng sợ.
Trần Triết đang đứng bên cạnh anh cũng lùi lại vài bước sang bên cạnh.
Mộc Trạch Tây sờ túi, thôi xong! Đó là một bản nháp bỏ đi mà cô đã từng viết cho Nghiêm Kỷ! Cô không ghi tên.
Cô vốn đang định lấy lý do đưa nhầm để phủ nhận, nhưng cô lại lập tức quên sạch, Mộc Trạch Tây cười gượng vài tiếng.
"Ha ha! Ngại quá, tớ đưa nhầm rồi, ngại quá."
La Nam Nam trêu ghẹo nói, "Đâm lao phải theo lao cũng được!" La Nam Nam đột ngột nhận ra, Lý Tuần cũng không tệ, là một người cô đơn.
Đến lúc đó cho anh ấy ở bên Mộc Trạch Tây cũng ổn! Hào quang nam phụ cũng không xấu.
Nghiêm Kỷ khẽ nheo đôi mắt phượng mảnh khảnh, dường như ánh mắt có thể xuyên thấu người, anh nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây.
Anh cũng không ồn ào, lấy lọ thuốc mỡ quen thuộc ra, vặn ra đóng vào liên hồi, cái gì cũng chưa nói nhưng dường như đã nói hết tất cả.
Đó chính là "Nếu cậu không làm rõ, không giải thích rõ ràng, tôi chơi chết cậu.".