Editor + beta: ????ℓσℓιsα????
Cho dù là tính cách của Nghiêm Kỷ hay cái gọi là hào quang của nam chính thì đều không phải là Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây rất thức thời nhận sai, đôi mắt trong suốt ngấn lệ quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ cầu xin anh "Hức...~ em sai rồi Nghiêm Kỷ ~ em không dám" Cô lại bị anh đâm một cái thật sâu, "A! ~" mật dịch điên cuồng phun ra.
Cô lập tức sửa lời "Chồng...!Chồng yêu ~...Em sai rồi ~ Chồng..."
Nghiêm Kỷ cúi người hôn sống lưng trắng nõn của cô, mạnh mẽ đẩy eo không ngừng va chạm, anh không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, anh chỉ đưa đẩy dương v*t một cách bừa bãi.
Mộc Trạch Tây bị tra tấn vừa đau vừa sung sướng, dương v*t bị siết chặt trong lỗ, vách thịt run rẩy co giật liên tục giãn nở co rút lại.
Dồn ép làm dương v*t sảng khoái không thôi, Nghiêm Kỷ giải phóng tinh dịch, bắn tất cả vào trong tử cung Mộc Trạch Tây.
Anh bế Mộc Trạch Tây cả người mềm nhũn đến sô pha, vỗ đôi chân trắng nõn của cô cho đến khi mở rộng rồi cắm dương v*t vào lần nữa.
"Sai thì nhận sai, dạng chân ra cho chồng làm."
"Hức ~~" Mộc Trạch Tây không dám từ chối, cô mở rộng hai chân để Nghiêm Kỷ thuận tiện ra vào.
-------------------------------------
Một tin tức lớn đang nổi lên trong khoá tốt nghiệp lớp 12 ban nhất năm thứ 33 ở trường trung học Hoa Thịnh.
【 Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ có một đứa con? Cô ta thật sự phải gả vào Nghiêm gia? 】
【 Tin này không thật nhá! Mộc Trạch Tây thật sự trèo lên được Nghiêm Kỷ? 】
【 Gì cơ?! Có thật không? Vậy Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đã xảy ra chuyện gì? 】
【 Mộc Trạch Tây kinh thật đấy! Sinh con luôn rồi.
】
【 Hóa ra Nghiêm Kỷ lại ăn con nhỏ mặt dày đó! Trời ạ! Hai người không có khả năng kết hôn nhất thế mà muốn kết hôn.
】
【 Quá bất ngờ! Khi còn học cấp ba thì hai người bọn họ đã sớm ngoại tình rồi, thậm chí tớ còn nhìn thấy Nghiêm Kỷ cưỡng hôn Mộc Trạch Tây mà các cậu không tin! 】
【 Không tin 】
【 Không tin +1】
...
【 Không tin +45】
Còn La Nam Nam, người đang sống ở một đất nước xa xôi nào đó đã bị sốc khi nhận được tin tức từ Trần Triết, bạn học cũ lớp 11!
Nhìn thấy Mộc Trạch Tây đã lâu không gặp trong bức ảnh, La Nam Nam khóc thành tiếng: "Trạch Tây! Cậu vẫn ở đó! Tớ còn tưởng cậu là nữ phụ bị nam chính trả thù nên đã biến mất khỏi thế giới này!"
Trần Triết trong video bất lực nói: "La Nam Nam, cậu đừng kích động mà hãy xem tin tức trước."
La Nam Nam đọc kỹ tin tức tiếp theo, cằm cô sắp rớt vì hoảng sợ! Sao lại thế này?! Mộc Trạch Tây sinh con? Cha ruột đứa bé vẫn là nam chính Nghiêm Kỷ?
La Nam Nam hoa mắt, nam chính bảo vệ nữ chính cùng với nữ phụ bị vả mặt thường xuyên làm việc ác với nữ chính?!
La Nam Nam bối rối.
Mặc dù cô xuyên sách nhưng cô không có bàn tay vàng của cuốn sách, trừ việc trời xui đất khiến trở thành bạn tốt với Mộc Trạch Tây thì nhân vật cô xuyên hoàn toàn không liên quan gì đến khúc mắc giữa nam chính với nữ phụ.
Cốt truyện vẫn luôn tiến hành theo trình tự trong nguyên tác, nữ chính Lâm Thi Vũ cũng thoát khỏi cái bóng con gái riêng và tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của công ty gia đình dưới sự đồng hành và giúp đỡ của Nghiêm Kỷ.
Ở cuối tiểu thuyết đúng là chưa nói Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cuối cùng sẽ ở bên nhau nhưng tại sao nam chính có thể bất hòa không ở bên nữ chính, những người đọc tiểu thuyết về cơ bản đều cho rằng đó là chuyện không thể nào thay đổi.
Bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Thế giới này tự sửa lại cho mình hay là cô đã bỏ lỡ chi tiết nào?
La Nam Nam đặt vé máy bay về nước ngay trong đêm.
Trên máy bay, cô cẩn thận nhớ lại cốt truyện và nội dung liên quan đến vai phụ Mộc Trạch Tây.
Nữ phụ Mộc Trạch Tây vừa đáng thương đáng giận lại đáng yêu.
Cô ấy bị mẹ nuôi dạy bằng phương pháp quái dị, bị gieo rắc vào đầu phải gả cho kẻ giàu, hình thành tam quan và tính cách không tốt khiến cho cô ấy bị người ta ghét bỏ.
Sau khi La Nam Nam thật sự quen Mộc Trạch Tây, cô cảm thấy Mộc Trạch Tây có một sự bất lực nào đó, cho dù đó là bối cảnh của tiểu thuyết để làm phong phú thêm cho cô ấy hay những gì thế giới này đã dạy cho cô ấy.
Cô thật lòng thương xót cho cô gái này, sau đó cô đã "Khai sáng" kể cốt truyện cho Mộc Trạch Tây để cô ấy thoát khỏi nhiều tình huống bi thảm trong cuốn sách với tổn thương nhỏ nhất.
Nhưng từ lời nói của Trần Triết thì cuối cùng Mộc Trạch Tây cũng không thể tránh khỏi kết cục như phần cuối của cuốn sách đã nói, bởi vì hãm hại Lâm Thi Vũ nhiều lần nên thanh danh của Mộc Trạch Tây không tốt lắm.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì không còn tin tức, ngay cả gia đình cô ấy cũng không có tung tích.
La Nam Nam càng nghĩ thì lông mày càng nhíu chặt hơn.
Thế giới trong cuốn sách này cũng có pháp chế, ở thành phố Z trừ Nghiêm gia thì không còn nhà nào có thể có năng lực khiến cho gia đình Mộc Trạch Tây biến mất không dấu vết mà không bị người khác phát hiện.
La Nam Nam cũng biết kiểu nam chính trong kịch bản Mary Sue, động vào người phụ nữ của tôi nếu nhẹ thì gia đình nữ phụ phá sản, nặng thì cả nhà phải ngồi tù.
Nhưng mấy năm trước, mối quan hệ giữa Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ vẫn ở mức "có thể" sau khi Mộc Trạch Tây "phá game không đóng vai nữ phụ độc ác".
Mặc dù đã làm theo cốt truyện nhưng gia đình Mộc Trạch Tây vẫn không thể tránh khỏi việc biến mất; sau khi La Nam Nam tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả thì cô vẫn ôm hy vọng, cô tin Mộc Trạch Tây biết kết cục nên lựa chọn kết cục, cả gia đình trốn đi và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng hôm nay Mộc Trạch Tây lại xuất hiện khắp nơi, bá đạo trở về với đứa con của nam chính trong tay? Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu*, ép Nghiêm Kỷ cưới cô ấy? Để Nghiêm gia tôn cô ấy lên làm thiếu phu nhân?
*Xuất phát từ câu chuyện thời Tam Quốc.
Thôi đi, La Nam Nam còn không quen biết Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ nhìn cô vài lần cô còn phải kiểm tra xem mình có thở quá mạnh làm phiền anh hay không.
La Nam Nam gõ đầu.
Bỗng nhiên, giống như một bộ phim về trí tuệ nào đó, thân thể là học sinh tiểu học nhưng trí não lại vượt xa người thường, có một thứ xuyên qua trong đầu cô kèm theo một dòng điện, La Nam Nam xâu chuỗi tất cả các manh mối!
Ánh nắng ban mai ấm áp và tươi sáng len lỏi vào phòng qua những ô cửa sổ.
Những tia sáng hắt lên hai người đang ôm nhau ngủ, dịu dàng và lãng mạn.
Hôm nay Nghiêm Kỷ còn một cuộc hội nghị với Lâm Thi Vũ nên anh phải chuẩn bị rời đi.
Anh nhẹ buông bàn tay đang ôm vòng eo mềm mại của Mộc Trạch Tây ra, đứng dậy rót nước đút cho cô, hôn lên trán cô, anh nói nhỏ: "Tối qua em mệt rồi.
Lát nữa anh sẽ bảo mẹ trông quỷ nhỏ để em ngủ nhiều hơn."
Tối qua lăn lộn đến đêm khuya thì Nghiêm Kỷ mới hài lòng buông tha cô.
Mộc Trạch Tây uống nước, hàng mi dài không ngừng rung động, cô không thể mở mắt trong sự sững sờ.
Trên người vẫn đau nhức không thôi.
Cô cố gắng giãy giụa vài lần rồi bỏ cuộc, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nghiêm Kỷ cười khẽ, cắn một cái lên đôi môi hồng nhuận rồi mới xoay người đi tắm.
Mộc Trạch Tây nằm trên giường ngủ mềm mại, cô mơ màng sắp ngủ.
Bỗng nhiên một hồi chuông vang lên, có người gọi tới điện thoại của Lí Vi.
Cô đột nhiên mở mắt ra đứng dậy lục lọi, đi tìm điện thoại trên bệ cửa sổ lớn.
Mộc Trạch Tây nhấc điện thoại lên, hình nền cuộc gọi đến vẫn là bức ảnh Nghiêm Kỷ trong bộ đồng phục thể thao màu trắng và xanh lá cây ở trường trung học.
Đó là cuộc gọi từ một số điện thoại không có ghi chú, Mộc Trạch Tây trả lời điện thoại với giọng nói hơi khàn.
"A lô, xin chào.
Chủ nhân của chiếc điện thoại này có ý thức không tốt..."
"Mộc Trạch Tây! Tớ tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cậu!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Mộc Trạch Tây hơi sửng sốt rồi sau đó bật khóc, "Ôi ~ Nam Nam..."
Sau đó Mộc Trạch Tây lo sợ không yên nhận ra điều gì đó, cô không nói nữa, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại ngồi xổm sau ghế sô pha, vì sợ bị phát hiện nên hạ thấp giọng khóc lóc kể lể: "Nam Nam, mấy năm nay cậu đã đi đâu?"
"Bọn tớ ở thành phố Z, tớ vừa xuống máy bay.
Cậu muốn nói với tớ rằng nam chính đã tan vỡ có phải không? Tối qua tớ đã khai thông hai mạch, bản gốc của cuốn《 Thiếu gia chỉ kết bạn cưng chiều đầu quả tim 》này căn bản không phải là tiểu thuyết ngọt ngào, thậm chí còn không được tính là tiểu thuyết yêu đương thời học sinh.
"Điểm sáng của truyện là tuyến sự nghiệp của nam chính và nữ chính; còn điểm tối chính là cậu, khúc mắc giữa nam chính và nữ phụ.
Nam chính không tan vỡ, đứa bé này vẫn luôn xấu có phải không?"
Bộ mặt thật của Nghiêm Kỷ và nỗi uất ức của cô cho tới nay cuối cùng cũng bị người khác biết, nước mắt Mộc Trạch Tây trào ra như nước lũ vỡ đê, "Đúng Đúng! Chính xác! Nam Nam cứu tớ..."
Mộc Trạch Tây chưa kịp nói xong thì một đôi tay còn dính đầy vết nước đã thình lình xuất hiện lấy điện thoại Mộc Trạch Tây.
Toàn thân Mộc Trạch Tây nguội lạnh, cô đang định xoay người.
Đã bị Nghiêm Kỷ đẩy ra ghế sô pha, "A!" Mộc Trạch Tây bị ném lên ghế sô pha mềm mại, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Một tay Nghiêm Kỷ chống lên ghế sô pha, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ Mộc Trạch Tây dưới thân như một cái lồng giam.
Mộc Trạch Tây nằm ngửa nhìn Nghiêm Kỷ, trái tim đập loạn xạ.
Nghiêm Kỷ nhận thấy điều gì đó không ổn nên nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ quấn khăn tắm quanh eo, hơi nước vẫn còn đọng lại trên cơ thể, nước đọng lại chảy xuống theo đường cơ bụng săn chắc và sắc nét rồi biến mất ở chỗ sâu của khăn tắm.
"A lô.
Tôi là Nghiêm Kỷ." Nghiêm Kỷ nghe điện thoại, đôi mắt đào hoa mảnh mai nheo lại càng lộ vẻ nguy hiểm.
Ngón tay thon dài dựng bên bờ môi mỏng, làm động tác "Suỵt -" cảnh cáo Mộc Trạch Tây.
Nghiêm Kỷ không vui nhất khi tiếp xúc với La Nam Nam bởi vì anh không biết mình sẽ làm gì với tính khí của mình.
Mộc Trạch Tây không dám lộn xộn, nếu không mối liên hệ với La Nam Nam sẽ bị cắt đứt.
Dựa theo kinh nghiệm xem vô số phim truyền hình và tiểu thuyết của La Nam Nam thì sự im lặng đột ngột thường có nghĩa là đã xảy ra chuyện đó.
Lại nghe giọng nam chính làm cô cũng căng thẳng trong lòng.
Dù sao thì trước khi xuyên sách, La Nam Nam cũng đã đọc chuyên mục phổ biến pháp luật trong nhiều năm, vậy nên cô biết mình không thể khiêu khích "Người bị tình nghi".
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ hoà nhã nói: "Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ đó à.
Tôi vừa nói vài câu với Trạch Tây mà sao đột nhiên im lặng rồi, cô ấy đâu?"
"Con tìm mẹ nên cô ấy đi cho con bú rồi.
Cô muốn nói chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời thay cho cô."
La Nam Nam thở dài trong lòng.
Gào thét, trắng trợn khống chế, Mộc Trạch Tây ơi, rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì với nam chính.
Cô nói thẳng mục đích: "Là vậy, không có việc gì.
Có thời gian thì ra ngoài uống trà.
Tớ đã tạo một trò chơi và các bạn học cấp ba sẽ có một buổi họp mặt nhỏ vào lúc 8 giờ tối nay.
Hãy nhớ đến nhé.
Tạm biệt."
"Được.
Tạm biệt."
Nghiêm Kỷ nhấn cuộc gọi, cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, lắc nhẹ.
"Anh mới đi không lâu mà em đã tìm được cơ hội không yên phận."
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mộc Trạch Tây đuổi theo, "Em muốn gặp Nam Nam!"
"Hôm nay anh tan ca sớm, em không được đi đâu cả, chỉ cần ở nhà." Nghiêm Kỷ vào phòng tắm, kéo khăn lông khô lau tóc sau đó tiện tay ném điện thoại Lý Vi vào bồn tắm, điện thoại bị ngâm hoàn toàn.
"Anh đã nhớ kỹ số cô ta.
Trước khi chúng ta kết hôn và tổ chức đám cưới thì các em chỉ có thể gặp mặt thông qua tuyến liên lạc duy nhất chính là anh."
Không đợi Mộc Trạch Tây sốt ruột thì Nghiêm Kỷ đã dỗ cô: "Anh còn một cuộc hội nghị nên em hãy ngoan ngoãn đừng làm phiền, tối nay anh sẽ đưa em ra ngoài."
Mộc Trạch Tây lập tức bị gây khó dễ, cô không dám ồn ào, cô muốn gặp Nam Nam.
Đúng 8 giờ tối.
La Nam Nam ngồi ghế lô nhớ mình đã đi tới đi lui, Trần Triết ở bên cạnh khuyên cô bình tĩnh, Nghiêm Kỷ là người giữ lời nên nhất định sẽ đến.
Mặt khác Lí Vi, người bị La Nam Nam kéo tới cho đủ số lượng vẫn còn đang mê man trong vòng tròn.
Lí Vi cũng rất kỳ lạ, lúc trước khi Mộc Trạch Tây hỏi cô ta, cô ta quả thật không nhớ La Nam Nam.
Nhưng khi La Nam Nam xuất hiện, cô ta lập tức nhớ đến học sinh siêu học giỏi của trường trung học Hoa Thịnh, trí nhớ cô ta kém vậy sao?
"Đến rồi!"
Một chiếc xe hơi sang trọng dừng ở cửa.
Nghiêm Kỷ đi xuống mở cửa xe, ôm bánh bao nhỏ sau đó đỡ Mộc Trạch Tây xuống xe.
Phía sau lại có một xe khác chạy tới, cô tuyệt đối không ngờ người bước xuống từ trên xe lại là nữ chính Lâm Thi Vũ.
Người còn lại là Lý Tuần, anh trai Lí Vi.
Nhiều năm không gặp, đám người nam chính Nghiêm Kỷ, nữ chính Lâm Thi Vũ, nữ phụ Mộc Trạch Tây và La Nam Nam đều chờ để được tụ họp với nhau cùng một lúc....