Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

Thiếu niên đó lại nhìn Mộc Trạch Tê trong đám người, lúc trước ở “quán nét Tư Học” đã cảm thấy cô gái có giọng nói ngọt ngào mềm mại này hơi quen mặt.
 
Lại nghe thấy lời vàng câu bạc của cô, anh ta bỗng nhớ ra cô gái này là ai.
 
Anh ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Đó không phải em gái Tê thường vây quanh cậu lúc trước sao? Thật sự là cô ấy! Đừng nói là bây giờ cô ấy vẫn còn theo đuổi cậu đấy!"
 
Nghiêm Kỷ không trả lời anh ta.
 
Anh đưa điếu thuốc đến trước ngọn gió, tránh khói thuốc dính lên người mình: "Tài nguyên mà nhà họ Lâm lấy được rất tốt, Lâm Kim Tiêu cũng có nhiều con, con cái vì gia sản mà tranh giành với nhau, nhưng ngoài con gái cả do vợ cả sinh và Lâm Thi Vũ ngoài giá thú ra thì còn lại đều là đồ vô dụng."
 
“Gần đây nghe nói Lâm Kim Tiêu đối xử rất tốt với Lâm Thi Vũ, đã thế còn muốn làm mai cho Nghiêm Kỷ cậu để thay đổi đôi chút về tình hình hiện tại của Lâm Thi Vũ. Nhưng ông ta sẽ thật sự để cho con gái kế thừa tài sản sao? Đó còn là một đứa con riêng nữa?”
 
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê: “Ông ta biết rõ hầu hết mấy đứa con của ông ta sẽ không nuôi nổi ông ta, không những thế còn hủy hoại đi cơ ngơi mà ông ta đã tốn công gây dựng, cho nên ông ta muốn bồi dưỡng Lâm Thi Vũ, để trong tương lai cậu ấy dẹp loạn giúp mình.”
 
“Cười cái gì mà cười!” Lâm Khải thẹn quá hóa giận, lập tức chuẩn bị ra tay.
 
“Này này! Đại ca học đường! À không! Xã hội đen mưu hại học sinh chính là giết chết một tương lai của thành phố Z!” Trần Triết cõng La Nam Nam đi ra, La Nam Nam thì giơ điện thoại trong tay lên. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Lâm Khải ngay lập tức bị ngắt ngang.
 
Trần Triết chính là máy quay phim hình người, cậu cõng La Nam Nam đang cầm điện thoại chạy tới chạy lui, cứ thế chụp lại từng người một trong đám người Lâm Khải.
 
“Đến đây, xem ảnh đã được chụp lại rồi đây này! Mấy chú cảnh sát mau lại đây mà xem! Cả đống người lớn mà lại đi vây quanh hai cô gái! Chú nói đây chỉ là đánh nhau ẩu đả nhẹ thôi á, con mẹ nó thế đây là cái gì, đừng có mà ăn nói bậy bạ.”
 
“Nam Nam!” Mộc Trạch Tê phấn khích chạy tới. La Nam Nam lập tức giơ điện thoại lên chụp Mộc Trạch Tê một cách nhiệt tình: “Là cô gái nhỏ này! Chính cậu ấy, Mộc Trạch Tê! Thấy việc nghĩa hăng hái xung phong! Dũng cảm giúp đó! Chú cảnh sát nhớ sau này phải trao cho cậu ấy giải thưởng thấy việc nghĩa hăng hái xung phong đấy nhé.”
 
La Nam Nam lặng lẽ đưa một bình ớt cay cho Mộc Trạch Tê, còn đưa mắt ra hiệu cho Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê và những người khác đang đứng ngay đầu ống thông gió, trong khi đám Lâm Khải thì đang đứng ở cuối ống thông gió, Mộc Trạch Tê lập tức hiểu ra.
 
Những người đi theo Lâm Khải nhanh chóng kêu lên: “Là cô ta đã báo cảnh sát!”
 
Lâm Khải tức giận chửi mắng bọn họ: “Chúng ta nhiều hơn hai người, trong khi lũ chúng nó có một đứa còn bị tàn tật nữa mà! Sợ cái rắm gì! Bọn mày giữ chúng nó lại xong đi bắt Lâm Thi Vũ là được rồi. Chờ cảnh sát đến thì nó đã sớm bị phế rồi còn đâu! Con mẹ nó! Gần đây nó không ngừng xúi bố tao khóa thẻ của tao lại, đã thế còn dụ dỗ bố tao chiều theo ý nó nữa chứ!”
 
Lưu Tâm Ấu vừa nghe đã cảm thấy cậu ta thật hung dữ và đáng sợ, thậm chí còn kiêu ngạo hơn so với cô ta. Hiện tại Lưu Tâm Ấu đã hiểu rõ, so với những người này, cô ta chẳng là cái thá gì cả.
 
Thậm chí còn tạm thời bỏ đi chiếc xe yêu quý mà bỏ của chạy lấy người.
 
Mộc Trạch Tê kéo Lâm Thi Vũ sang và ra hiệu, Lâm Thi Vũ khẽ gật đầu. Mộc Trạch Tê vặn nắp bình ớt cay ra, sau đó đưa lại gần lỗ thông gió, bột ớt ngay lập tức bị thổi bay, rồi bay thẳng về phía đám người Lâm Khải.
 
“Chạy thôi!” Mộc Trạch Tê hô to, vài người hiểu ý chui vào trong một con ngõ nhỏ, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng của một ai nữa.
 
Đám người Lâm Khải loạn cả lên, bọn họ ho sặc sụa đến chảy cả nước mũi. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
“Khụ khụ! Khụ khụ! Chúng nó chạy rồi!”
 
“Khụ khụ! Đuổi theo cho tao!” Lâm Khải lớn tiếng kêu lên: “Không thì bọn mày đừng mong sẽ được nhận tiền!”
 
“Hay!” Thiếu niên đầu đinh hô lên.
 
Khói ớt đỏ đã dần lắng xuống.
 
“Khụ Khụ! Mẹ nó chứ! Nếu bắt được thì hiếp bọn nó trước đã rồi hẵng giết sau!” Lâm Khải chống tay lên vách tường thở dốc, cậu ta cay đến hai con mắt đỏ ngầu, nói ra những lời thô tục như vậy thì có vẻ như đang vô cùng tức giận.
 
“Lâm Khải đúng chứ? Không phải tôi đã nói là cậu đừng đi làm phiền Lâm Thi Vũ nữa rồi sao?”
 
Sau lưng bỗng chốc vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Khải nhớ rõ giọng nói này, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị Nghiêm Kỷ túm lấy tóc, đập đầu vào tấm kính cửa sổ của tòa nhà cũ cạnh bức tường, tấm kính lập tức vỡ tan tành. Lâm Khải chảy máu ròng ròng, cảm giác đau đớn lan tràn khiến cậu ta phải khóc rống lên.
 
Nghiêm Kỷ túm tóc và xách cơ thể xụi lơ của cậu ta lên, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại toát lên sự dữ tợn: “Còn nữa, đừng thèm muốn những thứ mày không thể vấy bẩn được.”
 
Khuôn mặt của Nghiêm Kỷ rất đẹp trai, dáng vẻ lại dịu dàng nho nhã, nhưng chỉ cần anh rũ bỏ đi nụ cười thường ngày, sự hung ác ở giữa hai lông mày sẽ hiện ra ngay lập tức.
 
Sự dịu dàng nho nhã ấy còn khiến người khác sợ hãi hơn so với kẻ luôn hung dữ đáng sợ. Giống như chó điên không sủa còn đáng sợ hơn một con chó điên cứ liên tục sủa, bởi vì sẽ không biết rằng con chó đó có bị điên hay không, nó cứ im bặt lẩn trốn ở trong tối sau đó bất ngờ nhảy bổ ra cắn bất cứ lúc nào.
 
Có người nhận ra Nghiêm Kỷ thì sợ đến run chân. Trong phút chốc tạo nên hiệu ứng đám đông, một nhóm người không ai dám động đậy nữa.
 
Nghiêm Kỷ móc khăn giấy ra lau tay: “Gọi xe cấp cứu cho cậu ta đi, gọi cảnh sát cũng được.”
 
Một đám người không ai dám động đậy, ai mà dám báo cảnh sát thì cũng sẽ tự mình hại mình thôi.
 
“Hôm nay các người đã làm cho bánh sữa nhỏ của tôi sợ rồi. Gần đây chỗ này quá ồn ào, mỗi khi đi ngang qua đây các người đừng gây ồn ào nữa, nếu làm người của tôi sợ, vậy thì tất cả cút ra khỏi thành phố Z hết cho tôi.” Nghiêm Kỷ nói xong thì rời đi ngay. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Một đám người cúi đầu khom lưng: “Vâng! Được! Cảm ơn cậu Nghiêm! Sau này chúng tôi sẽ nhỏ tiếng lại.”
 
Bọn họ không biết bánh sữa nhỏ nào cả, cũng không ai dám hỏi. Bọn họ nghĩ rằng đó là thú cưng của cậu Nghiêm nên không có ai dám đá một con chó hoang nào khi đi ngang qua khu này.
 
Nhóm người Mộc Trạch Tê và La Nam Nam sau khi xác nhận rằng không có ai đuổi theo mới dừng lại há miệng thở dốc. Tạm thời bọn họ không dám đi ra ngoài, vì sợ rằng Lâm Khải sẽ lại chặn ở chỗ khác. Lâm Thi Vũ và Trần Triết lén ngó ra xem xét tình hình.
 
Mộc Trạch Tê và La Nam Nam thì ngồi xổm xuống ở góc tường thì thầm nói chuyện với nhau.
 
“Cậu đã nhận được sách bài tập hay sách luyện thi mô phỏng ba năm thi đại học của Lâm Thi Vũ chưa?”
 
“Đương nhiên là rồi.”
 
“Có phải cậu đã đặt một bức thư nguyền rủa vào đó không vậy?”
 
“Tuyệt đối không có! Tớ rửa tay trong chậu vàng mà!” Mộc Trạch Tê nói xong còn vô ý sờ vào trong túi, bỗng nhiên cô nhớ ra, quả thật mình có tùy tiện kẹp một bức thư nguyền rủa vào trong sách giáo khoa, mà tình cờ đó lại là sách bài tập của Lâm Thi Vũ.
 
Mộc Trạch Tê cứng đờ: “Hình như là có…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui