Mộc Trạch Tê vẫn ngồi bệt ở đó, cô rất sợ, cũng rất bất lực, nhưng cô không khóc. Đôi mắt ứa nước mắt, hàng mi dài run rẩy, cổ họng nuốt xuống những tiếng khóc. Cô cố gắng tiêu hóa cảm xúc, cố gắng suy nghĩ, thấy nên giải quyết mọi chuyện trước.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện, lòng của Mộc Trạch Tê đã được luyện tới bền bỉ. Mặc dù sợ nhưng vẫn phải giải quyết.
Cô chắc chắn không thể giữ đứa nhỏ. Thứ nhất là bản thân cô còn nhỏ, không đủ sức nuôi đứa bé này. Thứ hai là sau này thân phận của đứa bé sẽ rất khó xử.
Tình tiết truyện đã đi vào quỹ đạo gốc, cô và Nghiêm Kỷ đã chia tay, tình cảm giữa Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ bắt đầu có khởi sắc.
Nếu sau này họ kết hôn, đứa bé này sẽ trở thành cái gai chắn giữa Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.
Mộc Trạch Tê vừa nghĩ tới thì trong lòng lại đau đớn, con của mình trăm ngàn lần không chịu nổi uất ức này.
Mộc Trạch Tê tuyệt đối không dám xin chữ ký của bà và mẹ để phẫu thuật phá thai. Nếu họ biết mình thế này thì sẽ nổ tung mất.
Còn bố thì… Mộc Trạch Tê do dự, nhưng vẫn bỏ qua.
Trong thời điểm này Mộc Trạch Tê không phải người bị tình cảm lấn át, cô không làm chuyện ngu xuẩn như phải một mình gánh chịu như lén phá thai, bản thân đã chịu tội chịu khổ còn phải chịu uất ức.
Về vấn đề này Mộc Trạch Tê có tính toán rõ ràng, cô phẫu thuật phá thai và chăm sóc sau khi phá thai đều cần phải tiêu tiền.
Phá thai làm hại cơ thể, phải chăm sóc tốt mới tránh khỏi gốc bệnh. Vấn đề xin nghỉ cũng cần giải quyết.
Người nào là bố đứa bé, người đó tới xử lý, Mộc Trạch Tê cũng chỉ có thể cắn răng tìm Nghiêm Kỷ ký tên cho chuyện phá thai này.
Mộc Trạch Tê nghĩ xong, hít mấy hơi rồi gọi điện cho Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ đang họp vì hạng mục núi Hồng Hà bị sụp đổ, nhà họ Nghiêm tiếp nhận kế hoạch xây mới.
Khi thấy Mộc Trạch Tê gọi điện, trong lòng Nghiêm Kỷ run rẩy. Anh nhận điện thoại, nhẹ nhàng hỏi: "Alo? Mộc Trạch Tê, có chuyện gì vậy?"
Mộc Trạch Tê nghe thấy giọng nói của Nghiêm Kỷ, trong lòng run lên, vừa đau lòng vừa chua xót đối với đứa bé này. Hai người đã cắt đứt quan hệ, Mộc Trạch Tê cũng hơi luống cuống, vô thức hít sâu vài lần.
Nghiêm Kỷ nghe thấy tiếng thở của cô, anh hỏi lại: "Hửm?"
"Tôi đã mang thai, cậu tới bệnh viện ký tên đi."
"Gì cơ?" Nghiêm Kỷ kích động đứng lên, không nói một tiếng nào đã bước nhanh ra khỏi phòng họp, để lại mọi người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau.
Một người từng phụ trách hạng mục núi Hồng Hà còn rất trẻ, là kỹ sư kỹ thuật không ngừng họp với Nghiêm Kỷ từ nước ngoài đến trong nước, anh ta đã quen với chuyện này nên chỉ nhún vai.
"Gần đây hậu phương của cậu chủ Nghiêm Kỷ đã nóng lên rồi, phải dỗ vợ, hai bên trong nhà ngoài nhà đều bận bịu."
Phần lớn những nhân viên trong công ty đều là người trẻ tuổi, bọn họ bèn trêu chọc: "Xem ra cậu Nghiêm bị quản chặt lắm, dù sao vẫn phải an ủi người trong nhà thì cậu chủ Nghiêm mới có thể thoải mái được, nếu không thì hạng mục này cũng quá sức đấy."
"Mộc Trạch Tê, cậu nói gì cơ?" Thật ra Nghiêm Kỷ đã nghe thấy rồi nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Tâm trạng của Nghiêm Kỷ vừa vui mừng vừa đau buồn. Hai cảm xúc cực đoan xen lẫn với những cảm xúc khác kết hợp vào nhau, làm rối tung đến mức khiến cho Nghiêm Kỷ cũng không khỏi đè lấy trái tim đang run rẩy của mình.
Anh vui vì Mộc Trạch Tê mang thai, buồn vì cô định phá thai, muốn bỏ đứa con của hai người đi.
Mộc Trạch Tê còn không kịp trả lời, Nghiêm Kỷ đã vội vàng nói: "Cậu ngoan ngoãn ở đó chờ tôi đến, đừng đưa ra quyết định lung tung! Bây giờ tôi sẽ tới đó!"
Mộc Trạch Tê nghe giọng nói vừa gấp gáp vừa nặng nề của Nghiêm Kỷ, nghĩ anh đang tức giận, dù sao thì bây giờ tình cảm của anh và Lâm Thi Vũ đang dần đi vào quỹ đạo gốc.
Cô im lặng, nói ra tên bệnh viện. Sau đó đứng ở đó chờ Nghiêm Kỷ đến.
Cơn gió thổi tung mái tóc của Mộc Trạch Tê, cô đứng chết lặng trong gió, tâm trạng cũng không khỏi lạnh giá theo nó.
Mộc Trạch Tê chợt nghe thấy tiếng khóc thì quay đầu nhìn, là cô gái khi nãy kiểm tra cùng cô.
Cô ấy cứ khóc mãi, người yêu của cô ấy thì luôn khuyên nhủ cô ấy. Mộc Trạch Tê loáng thoáng nghe được nguyên nhân là do cô ấy muốn có con nhưng nhiều năm vẫn không thể mang thai được. Công sức nhiều năm ròng rã tan thành bọt biển, cô gái ấy đau lòng, thậm chí còn tuyệt vọng.
Mộc Trạch Tê nhìn thấy vậy, trong lòng thương tiếc cho cô gái đó, cũng thương tiếc cho đứa con của mình.
Thế giới vốn là những điều bất đắc dĩ đan xen lẫn nhau, có người muốn có con lại vô cùng trắc trở. Nhưng có vài người có con vẫn lựa chọn bỏ đi.
Mộc Trạch Tê thầm nghĩ trong lòng, nếu mình có thể đổi đứa bé cho cô gái tốt bụng kia thì thật tốt. Cô ấy chẳng cần đau lòng, mình cũng chẳng cần khó khăn thế này.
Trên đường vội vàng lái xe tới bệnh viện.
Nghiêm Kỷ ngồi trên xe, nắm chặt tay đặt trên miệng chăm chú suy nghĩ.
Đứa trẻ này tới hơi đột ngột, Nghiêm Kỷ cũng bị đánh trở tay không kịp, rất bất ngờ. Di nhiên Nghiêm Kỷ cũng muốn giữ đứa bé này.
Tuy tuổi tác hai người còn trẻ nhưng Nghiêm Kỷ đã chuẩn bị làm bố.
Trong đầu Nghiêm Kỷ đã dự tính những chuyện liên quan đến việc Mộc Trạch Tê mang thai và sau sinh sẽ chuẩn bị, thực hiện như thế nào. Anh chắc chắn phải tìm bác sĩ giỏi nhất, tìm bệnh viện tốt nhất!
Hai người có con, anh cũng có lý do để tới gần cô. Cô không thể đẩy anh ra được. Đứa bé là sự kết hợp của hai người, chính là ràng buộc mà hai người không tách được, không thể cắt đứt.
Cậu chủ Nghiêm âm thầm vui mừng, quả nhiên bọn họ đã xác định phải dây dưa không rõ rồi!
Nghiêm Kỷ xuống xe, sải bước chạy tới chỗ Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ từng bước tới gần, trong lòng vẫn căng thẳng, cô lại siết chặt đơn xét nghiệm thêm một chút. Cô thấy anh mặc âu phục, chắc là đang họp.
Hai người im lặng nhìn nhau, trong một chốc không ai nói gì.
Nghiêm Kỷ dịu dàng hỏi: "Sợ sao? Không sao, tôi tới rồi."
Dĩ nhiên Mộc Trạch Tê sẽ cảm thấy sợ hãi đối với chuyện như mang thai, Nghiêm Kỷ an ủi cô. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
"Sợ à? Cần một cái ôm an ủi không?" Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tê không tự nhiên nên cố gắng nhẫn nhịn không ôm ngay. Anh giơ tay, đưa quyền chủ động cho cô.
Mộc Trạch Tê hơi dao động nhưng vẫn lắc đầu, trong lòng mặc niệm: "Đừng nhẹ dạ, đừng nhẹ dạ. Đây chính là tên đầu sỏ khiến mình mang thai."
Nghiêm Kỷ tới gần thêm một bước, nắm tay cô: "Thế cậu có muốn đánh tôi không? Đánh cũng được. Cơ mà người tôi rắn chắc lắm, cậu cẩn thận một chút, cậu đang mang thai đấy."