Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

Tất cả những cảm xúc của Mộc Trạch Tê bỗng chốc bị hai chiêu "Phủ đầu" này của Nghiêm Kỷ đánh tan. Bây giờ cô nên tặng Nghiêm Kỷ một cục gạch ngay chỗ này hay phải mắng mỏ nguyền rủa anh một trận cho thỏa đây nhỉ?
 
Mặc dù Nghiêm Kỷ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu nét vui sướng giữa hai hàng lông mày. Mộc Trạch Tê ngẩn ra, đừng nói là Nghiêm Kỷ muốn sinh đứa bé này ra đấy nhé!?
 
Mộc Trạch Tê vội vàng nói: "Chúng ta bàn vấn đề giải quyết đứa bé trước đã! Chúng ta cần hỏi ý kiến của bác sĩ sau phẫu thuật!"
 
Cô không muốn đứa bé này. Nghiêm Kỷ thu lại nét cười, dù Mộc Trạch Tê sợ hãi nhưng trong lòng vẫn có ý định.
 
Nghiêm Kỷ không cần suy nghĩ, kiên định nói: “Tôi muốn giữ đứa bé, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, cũng sẽ cố hết sức chăm sóc cậu.”
 
“Không được!” Mộc Trạch Tê từ chối: “Không giữ đứa bé được, tôi còn đang đi học, tôi không thể gánh vác nó.”
 
“Tài nguyên hàng đầu của nhà họ Nghiêm còn không đủ nuôi đứa con của chúng ta sao?”
 
Mộc Trạch Tê nghẹn lời: “Không liên quan đến chuyện tiền bạc, chúng ta có cuộc sống riêng, sau khi sinh con ra thì chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy!”
 
“Sao cậu biết chúng ta không chịu trách nhiệm được chứ?”
 
Nghiêm Kỷ thở dài, không lấy cứng chọi cứng mà chọn cách mềm mỏng. Anh nhìn vỉ thuốc giữ thai trong tay Mộc Trạch Tê, biết trong lòng Mộc Trạch Tê đã dao động. 
 
Anh giơ tay ra rồi lại rụt về, lẩm bẩm nói: “Gần bốn tháng rồi, đứa bé đang phát triển ổn định, các cơ quan cũng đã hình thành, không lâu sau đứa nhỏ cũng có thể động đậy tay chân rồi.”
 
Mộc Trạch Tê nghe lời Nghiêm Kỷ nói, nhìn bàn tay anh giơ ra muốn sờ bụng mình rồi lại rụt lại, cũng không khỏi đau lòng.
 
Mộc Trạch Tê cảm thấy sa sút: “Chúng ta đi hỏi bác sĩ trước đi…”
 
Nghiêm Kỷ khẽ ôm eo Mộc Trạch Tê: “Được, chúng ta đi khám xem tình trạng thân thể cậu và tình hình của đứa bé.”
 
Bọn họ lại đến phòng khám của bác sĩ.
 
“Đây là?”
 
“Anh ấy là chồng cháu.” Mộc Trạch Tê nở nụ cười cứng nhắc đáp.
 
Mộc Trạch Tê vẫn cần mặt mũi, cô thà giả vờ hai người là vợ chồng chứ không muốn bị người ta biết mình chưa kết hôn đã mang thai. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Nghiêm Kỷ nghe vậy thì cảm thấy ngọt ngào, rất hài lòng với xưng hô này, khóe miệng không kìm được cong lên.
 
Anh ngồi cạnh Mộc Trạch Tê, giơ tay ôm eo Mộc Trạch Tê, bàn tay hơi nóng phủ lên tay Mộc Trạch Tê, đặt trên bụng dưới của cô, ôm cả người cô vào lòng, cực kỳ thân mật.
 
Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng: “Đúng vậy, bác sĩ. Tình trạng thân thể vợ tôi thế nào?”
 
Hai người đã xa nhau một thời gian, chẳng dễ gì mới duy trì được khoảng cách đã rút ngắn lại. Mộc Trạch Tê cảm thấy rất khó chịu.
 
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, quần áo và khí chất không bình thường, dù vẻ ngoài còn trẻ nhưng đã thành thục ổn định. Nhà giàu danh giá đính hôn và kết hôn sớm cũng rất bình thường.
 
“Các chỉ số phát triển của thai nhi rất bình thường, ổn định, em bé rất khỏe mạnh.”
 
“Vậy… bác sĩ, nếu cần phải phẫu thuật…”
 
Bác sĩ ngạc nhiên: “Cháu không muốn giữ đứa bé à?”
 
Nghiêm Kỷ đáp: “Tôi muốn.”
 
Bác sĩ lập tức ngây ra: “Hai vợ chồng không bàn trước sao? Hai vợ chồng phải bàn bạc giữ hay bỏ đứa bé chứ.”
 
Bác sĩ quay sang nói với Mộc Trạch Tê: “Theo kiến nghị thì hi vọng cháu sẽ giữ đứa bé này. Thành tử cung của cháu rất mỏng, các chỉ số phụ khoa cũng thấp, mang thai đứa bé này cũng không dễ dàng gì. Đứa bé này cũng lớn tháng rồi, phá thai phải nạo một lớp khá dày trong tử cung, sau này tỷ lệ cháu mang thai sẽ còn thấp hơn. Với tình hình của cháu, đứa bé được sinh ra đúng lúc sẽ đỡ hại sức khỏe hơn cưỡng ép phá thai nhiều, quan trọng nhất là để đảm bảo cho cơ thể cháu và vấn đề sinh đẻ sau này.”
 
Mộc Trạch Tê vừa ngạc nhiên vừa luống cuống đối với kết quả này. Cô không ngờ cơ thể mình lại kém đến thế.
 
Bác sĩ thấy Nghiêm Kỷ đang nắm chặt tay Mộc Trạch Tê: “Chồng của cháu cũng muốn giữ đứa bé, mong cháu suy nghĩ lại.”
 
Mộc Trạch Tê ngồi trên xe, ánh mắt hơi trống rỗng.
 
Khi nãy Nghiêm Kỷ đã nói tất cả mọi thứ cần chuẩn bị cho Mộc Trạch Tê biết, trừ việc hoãn thi đại học một năm, những việc còn lại cực kỳ thỏa đáng.
 
Mộc Trạch Tê cảm thán, có tài sản và quyền lực to lớn, chuyện sinh con lúc còn nhỏ cũng không phải là vấn đề.
 
Vì Nghiêm Kỷ đã biết chuyện xuyên sách nên Mộc Trạch Tê thẳng thắn khá nhiều chuyện với Nghiêm Kỷ.
 
Mấy ngày này, thật ra Mộc Trạch Tê đã quên sự ảnh hưởng của cốt truyện. Việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn như mang thai đã khơi lại cảm giác sợ hãi khi không thể làm trái cốt truyện của Mộc Trạch Tê.
 
Nghiêm Kỷ để ý đến kết cục của Mộc Trạch Tê nhất, anh không nắm chắc nên cũng không dám làm loạn.
 
Anh chỉ kiên định nói với Mộc Trạch Tê: “Dù xảy ra chuyện gì, cậu và đứa bé vẫn quan trọng nhất.”
 
Nghiêm Kỷ mua sữa đậu nành ấm cho cô, nắm lấy tay cô: “Làm cậu mang thai là lỗi của tôi, sinh ra sẽ ít làm hại thân thể cậu nhất.”
 
“Sinh ra đi.” Nghiêm Kỷ kề sát lại cọ bên thái dương Mộc Trạch Tê, giọng nói trầm thấp mang theo sự cầu xin: “Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, sinh con ra đi.”
 
Nghiêm Kỷ lại truyền thêm sức mạnh kiên định cho Mộc Trạch Tê, để cô cảm nhận được sự đáng tin của mình.
 
Mộc Trạch Tê thừa nhận mình do dự, hơi dao động. Dù Mộc Trạch Tê còn nhỏ, nhưng bỏ đứa con của mình, Mộc Trạch Tê vẫn thấy không nỡ và cảm thấy áy náy.
 
Lại nói đến chuyện cơ thể, sinh đứa bé ra đúng là lựa chọn tốt nhất. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
“Để tớ cân nhắc được không.”
 
Có cân nhắc cũng tốt hơn quyết định ngay lập tức, đương nhiên Nghiêm Kỷ sẽ đồng ý: “Được.”
 
Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê về, trên xe cẩn thận không dám đụng, không dám sờ vào cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và bụng dưới của Mộc Trạch Tê.
 
Mộc Trạch Tê không nói nên lời, ngại ngùng ôm chặt bụng. Nghiêm Kỷ thật sự muốn làm người bố trẻ…
 
Mộc Trạch Tê kiên trì xuống xe tự về, càng không cần Nghiêm Kỷ tiễn. Bây giờ Nghiêm Kỷ dĩ nhiên không cố tình chọc vào cô.
 
Hai người đã bàn với nhau, tạm thời không nói cho người nhà đối phương biết, Nghiêm Kỷ cũng đồng ý.
 
Nghiêm Kỷ yên lặng nhìn bóng lưng Mộc Trạch Tê càng lúc càng xa, đột nhiên gọi cô lại, Mộc Trạch Tê quay người lại nhìn.
 
Nghiêm Kỷ đứng dưới ánh nắng, ánh nắng loang lổ chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh, anh cong đôi môi mỏng nở nụ cười.
 
Mộc Trạch Tê rất hiếm khi thấy Nghiêm Kỷ thế này, lập tức nhìn đến ngây người.
 
Nghiêm Kỷ mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: “Quên nói, Mộc Trạch Tê, chúc mừng chúng ta có con trước. Đó là kết tinh của tình yêu.”
 
Gió thu nhẹ thổi tới làm bay đám lá rụng cách hai người khoảng ba mét. Trong lòng Mộc Trạch Tê không biết có cảm giác như thế nào.
 
Không đợi Mộc Trạch Tê phản ứng lại, Nghiêm Kỷ đã nhẹ nhàng dặn dò: “Về đi, nổi gió rồi. Đi cẩn thận, chú ý an toàn.”
 
Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ, gật đầu ừm một tiếng.
 
Lúc Mộc Trạch Tê đi thang máy thì nhận được tin nhắn của Trần Triết, lúc quay về nhà chỉ thấy Vạn Dung ngồi bên bàn, tay chống trán không nhúc nhích.
 
Mộc Trạch Tê không khỏi căng thẳng, thậm chí cô còn nghĩ có phải chuyện mình mang thai đã bị mẹ biết rồi không?!
 
Mộc Trạch Tê chậm rãi bước vào, thấy trên bàn còn mấy cốc trà tiếp khách. Ai đến thế nhỉ?
 
“Bé Tê, chúng ta phải rời khỏi đây.” Vạn Dung ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt buồn bã. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Trong lòng Mộc Trạch Tê hoảng hốt. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui