Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

Vương Đại Bằng sợ làm Mộc Trạch Tê bị thương, anh ta đứng yên nhưng sự tức giận vẫn không giảm đi: “Thằng nhóc đó có nói sẽ chịu trách nhiệm không?”
 
“Cậu ấy chịu trách nhiệm!” Mộc Trạch Tê vội vàng giải thích, cô sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
 
“Cho dù có chịu trách nhiệm thì cũng phải chịu một gạch của anh! Con mẹ nó chứ!” Vương Đại Bằng thật sự rất tức giận, bé Tê nhỏ nhắn mềm mại của anh ta sao có thể làm mẹ được chứ!
 
“Anh Đại Bằng!” Mộc Trạch Tê gấp đến mức khóc lớn, cô thật sự rất lo lắng, vào thời điểm mấu chốt như lúc này đừng xảy ra chuyện gì!
 
Vương Đại Bằng nhìn Mộc Trạch Tê, thở hắt một hơi, dò hỏi chuyện giữa Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê với giọng điệu nghiêm khắc giống như một người anh trai.
 
Ngoài việc dùng từ nhẹ nhàng ra thì Mộc Trạch Tê còn sửa đổi một số chuyện, đại khái là nói về mình và Nghiêm Kỷ.
 
Vương Đại Bằng nghe xong cũng hiểu ra, mặc dù anh ta rất tức giận, nhưng vẫn rút ra được một tổng kết tích cực về Nghiêm Kỷ, không phải không yêu, ngược lại còn yêu sâu đậm đến mức cố chấp ích kỷ.
 
“Em sẽ không ở bên cậu ấy, em với cậu ấy không có kết quả…” Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt trong trẻo của Mộc Trạch Tê, vừa nói xong thì nước mắt đã rơi lã chã.
 
Vương Đại Bằng biết ánh mắt này thế nào, vừa tỉnh táo vừa bất lực.
 
Nếu Mộc Trạch Tê không đi đến bước đường cùng thì cần gì phải cầu xin anh ta chứ. Hồi còn nhỏ, tuy rằng bé Tê vừa kiêu ngạo vừa ham chơi, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện.
 
Chơi xấu thì để anh ta gánh chịu hậu quả, nhưng lần sau thì giúp anh ta dọn dẹp phòng; Vạn Dung giả bộ tức giận thì lập tức trốn ngay ra sau lưng anh ta, nhưng khi sắp bị đánh bị mắng thật, con người nhỏ bé ấy lại tự mình khóc thầm chịu đựng.
 
Vương Đại Đằng cảm thấy Nghiêm Kỷ vô cùng ích kỷ, biết là không thể ở bên nhau thì đừng quấn lấy Mộc Trạch Tê nữa, để cô không phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, khiến cho hai bên trở nên khó xử!
 
Vương Đại Bằng không hỏi lý do tại sao mà chỉ im lặng ôm lấy bé Tê như em gái, bàn tay to vỗ về lưng để an ủi cô.
 
“Em ở đâu, con em sẽ ở đó, cũng không phải sợ mấy dì mấy chú, có anh ở đây rồi, sau này anh chính là bố của đứa bé, anh sẽ nuôi dưỡng và bảo vệ đứa bé của em, cho nó tình thương của bố.”
 
Mộc Trạch Tê gào khóc trong lòng Vương Đại Bằng, cô khóc đến mức ho khan. anh Đại Bằng vẫn che chở cho cô giống như hồi còn nhỏ lúc cô bị mẹ tét mông vậy: “Cảm ơn anh Đại Bằng! Hu hu…”
 
-------------------------------------
 
Mộc Trạch Tê đã giải quyết xong chuyện đứa trẻ, khi nằm trên giường tự hỏi mới thật sự cảm thấy mờ mịt. Thì ra đây chính là kết cục của mình sao?
 
Sự xa cách gần ba mươi năm có thể sẽ có nhiều sự thay đổi. Đúng là cuối cùng cô và Nghiêm Kỷ vẫn không thể có hồi kết…
 
Nước mắt nhanh chóng chảy xuống từ khóe mi, trượt dài trên thái dương, khiến hai bên tóc mai ướt đẫm, huyệt thái dương ướt lạnh. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Mộc Trạch Tê nhìn lên trần nhà, cô hít mũi rồi nặng nề thở dài một hơi, thôi vậy, không có thì không có.
 
Ít ra thì gia đình vẫn còn ở bên cạnh cô. Đứa trẻ này cứ xem là sự tiếp nối duyên phận giữa cô và Nghiêm Kỷ đi.
 
Đứa trẻ sẽ ở bên cạnh cô, sẽ có rất nhiều người yêu quý nó.
 
Ngày hôm sau, Mộc Trạch Tê ra khỏi cửa sớm vì muốn đi tàu điện ngầm, cô trông thấy Nghiêm Kỷ đã đợi sẵn ở bên đường từ phía xa, anh cười vô cùng dịu dàng.
 
Trái tim của Mộc Trạch Tê đau xót, cô mỉm cười rồi bước lên xe. Đây là lần âu yếm cuối cùng của cô với Nghiêm Kỷ.
 
Khi nghe Vương Khiết không ngừng lặp lại thứ hạng trong lớp, Mộc Trạch Tê cảm thấy vô cùng nhớ nhung, bám chắt lấy phần ký ức này.
 
Cả ngày hôm nay Nghiêm Kỷ luôn đi theo Mộc Trạch Tê, nhưng không làm gì đi quá giới hạn cả. Sau khi tan học, anh vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô, hai người lẳng lặng ngồi bên cạnh nhau.
 
Vào buổi tối, Nghiêm Kỷ đã yêu cầu cô call video, vì không có sự giám sát nên Nghiêm Kỷ không biết rằng hiện tại phòng của Mộc Trạch Tê gần như trống không.
 
Trong lòng Mộc Trạch Tê nghĩ rằng không lâu sau, hai người sẽ hoàn toàn chia cắt, nỗi đau lưu luyến của chia lìa hiện lên trong lòng, cô nhanh chóng nhấc máy.
 
“Đêm nay tôi phải đến núi Hồng Hà, sau vụ sập, tín hiệu kém nên có thể sẽ ít liên lạc hơn, cậu có sợ không?”
 
Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tê hơi uể oải,  lo cô đang mang thai nên không được thoải mái: “Không thì để tôi dời lịch để ở bên cạnh cậu.”
 
Mộc Trạch Tê nhanh chóng lắc đầu, có Nghiêm Kỷ ở đây thì cô không dễ dàng rời đi.
 
Hơn nữa, chuyện ở núi Hồng Hà thật sự cần phải được giải quyết, phải tống hết tất cả đám người quỷ quyệt nhà họ Lâm vào tù!
 
Mộc Trạch Tê miễn cưỡng cười vui vẻ: “Tớ không sao, chỉ là do đèn không được sáng cho lắm.”
 
Nghiêm Kỷ vô cùng vui vẻ, sau khi thấy mặt Mộc Trạch Tê xong, anh đã giơ máy ảnh ra ngay phía sau mình.
 
“Hôm nay trước lúc họp có đi ngang qua cửa hàng mẹ và bé, không nhịn được mà vào xem luôn, tôi còn mua một chút quần áo cho con của chúng ta nữa này, có cả mấy món đồ chơi nhỏ nữa. Cậu thích không?”  Nghiêm Kỷ giơ những bộ quần áo nhỏ nhắn đáng yêu thêu hình rau quả súp lơ các thứ đã được giặt sạch lên cho Mộc Trạch Tê xem.
 
Bởi vì không biết là con trai hay con gái, nên Mộc Trạch Tê thấy cả quần áo của nam lẫn nữ trong đó; các món đồ chơi nhỏ nhắn, cho đến khăn sữa, số lượng nhiều đến mức có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.
 
Bên cạnh là những bộ quần áo nhỏ nhắn đã được Nghiêm Kỷ xếp ngay ngắn gọn gàng, trông vô cùng đáng yêu.
 
Trong lòng Mộc Trạch Tê chua xót, cố gắng gượng cười mà trêu ghẹo: “Vậy mà mua một chút à?”
 
“Thời gian tới chúng ta cùng nhau đi xem đi, cũng phải mua quần áo cho thai phụ nữa, không biết cậu có thích không, khi nào thai lớn tháng chút thì chúng ta lại mua nữa.”
 
Mộc Trạch Tê càng nhìn càng đau xót, cô nên đáp lại niềm vui của Nghiêm Kỷ như thế nào đây? Cô nên đối mặt với sự ra đi mà không nói lời nào như thế nào đây? Ba mươi năm thật sự lâu lắm…
 
Mộc Trạch Tê nghẹn ngào, cố kìm nén nước mắt: “Ừ! Tớ thích, thật sự rất thích…”
 
Nghiêm Kỷ vô cùng vui vẻ, anh mỉm cười nhìn Mộc Trạch Tê qua video call với ánh mắt vô cùng dịu dàng, như thể đang khiến trái tim người khác trở nên mềm nhũn.
 
“Khi đó, tôi sẽ tự mình lắp nôi cho em bé, hôm nay tôi có xem cách người ta thực hành lắp ráp rồi. Hướng dẫn mua hàng nói là nếu bố mẹ bé cùng nhau lắp ráp thì sẽ mang lại tình yêu và phước lành cho đứa bé đó.”
 
Mộc Trạch Tê… Những lời này, bây giờ Nghiêm Kỷ tin hết.
 
“Mua tinh dầu nữa, sau này cậu mang thai vất vả, mỗi ngày tôi sẽ mát xa cho cậu. Có cả gối cho thai phụ, với mua thêm bồn tắm cho trẻ nhỏ luôn.”
 
Nghiêm Kỷ quay lại rất nhiều đồ dùng dành cho mẹ và bé, anh không sợ phiền mà giới thiệu từng món một.
 
Mộc Trạch Tê im lặng nghe, Nghiêm Kỷ mong chờ đứa trẻ như vậy, nhưng thật sự xin lỗi…
 
“Mười mấy ngày nữa gặp nhé, ngủ ngon.” Nghiêm Kỷ chào tạm biệt với Mộc Trạch Tê.
 
“Ừ.”
 
-------------------------------------
 
Một kỳ nghỉ nhỏ kéo dài hơn mười ngày, Nghiêm Kỷ đội mưa đội gió chạy qua từng ngọn núi để thăm dò. Không có tín hiệu, lại vừa khổ vừa mệt, nhưng khi nghĩ đến Mộc Trạch Tê và đứa trẻ, Nghiêm Kỷ lại cảm thấy sung sướng vô cùng.
 
Nghiêm Kỷ chạy ra khỏi núi mệt đến mức gầy đi một vòng nhưng vẫn rất vui vẻ gọi điện thoại cho Mộc Trạch Tê, lại không có ai bắt máy cả. Khi có tín hiệu, Nghiêm Kỷ cũng nhận được vô số những tin nhắn của bác Trần trong mười mấy ngày qua. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
【Cậu chủ! Không có tin tức nào từ cô Mộc Trạch Tê và nhà họ Mộc nữa rồi!】
 
Sau đó, thậm chí dù dùng bất cứ mối quan hệ nào của nhà họ Nghiêm cũng không thể điều tra được thông tin của Mộc Trạch Tê.
 
Bặt vô âm tín… Trong Nghiêm Kỷ vang lên vài tiếng ong ong.
 
“Rầm…!” Người không ngừng chịu đói ở trong núi, gặp mưa cũng không hề suy sụp như Nghiêm Kỷ lại ngất xỉu trên mặt đất.
 
Tất cả mọi người lập tức trở nên rối loạn.
 
Bệnh viện cũng gặp rắc rối.
 
Họ đã kịp thời liên lạc với cô Lâm Mộc Thiến sau khi phát hiện ra kết quả sai, và thông báo y tá đăng ký bị ngất tại trạm đã đăng ký sai thông tin, dẫn đến việc báo cáo kết quả xét nghiệm của cô và người khác đã bị tráo đổi.
 
Cô Lâm Mộc Thiến nghe tin thì bật khóc vì sung sướng, các y tá cũng vui theo. 
Nhưng rắc rối duy nhất đó chính là không thể liên lạc được với cô Mộc Trạch Tê.
 
-------------------------------------
 
Đã cuối mùa thu.
 
Nghiêm Kỷ mặc áo khoác đen đi đến nơi ở ban đầu của Mộc Trạch Tê, nhà ở đã trống không và đang được bán. Khí chất lạnh lùng trên người Nghiêm Kỷ thậm chí còn nhiều hơn so với lúc trước, anh đã gầy đi rất nhiều, cũng cao lên không ít, khí chất lại lạnh như băng khiến cho người khác sợ hãi.
 
Nghiêm Kỷ mua nhà xong thì lại chạy đến nhà cũ của nhà họ Mộc. Hoa màu trong sân vẫn còn, nhưng lá đã rụng đầy khắp sân nhà, trên mặt đất toàn là lá rụng. 
 
Nghiêm Kỷ  ngồi trên cái giếng trong sân, không ngừng hút thuốc, nhìn về phía phòng bếp ngoài trời.
 
Anh “không thu hoạch được gì” về vị trí của gia đình Mộc Trạch Tê.
 
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê đã rời đi với Vương Đại Bằng, cũng biết rằng cô đã hẹn đăng ký kết hôn trước.
 
Vì để ngăn chặn kết cục cuối cùng Mộc Trạch Tê “bặt vô âm tín”, có thể nói Nghiêm Kỷ đã giăng mạng lưới giám sát ở khắp mọi nơi. Nhưng Mộc Trạch Tê vẫn biến mất! Thậm chí anh đã dùng quan hệ của nhà họ Nghiêm nhưng vẫn hoàn toàn không tra ra được gì cả!
 
Nhưng nhà họ Nghiêm không chỉ có mối quan hệ ở mặt ngoài, người đứng đầu nhà họ Nghiêm, hồng quân Nghiêm Quốc Uy có ảnh hưởng rất lớn đến quân đội.
 
Lần này Nghiêm Kỷ ra nước ngoài, bị đánh mắng gì cũng được, đánh tàn nhẫn thế nào cũng được cả. Anh vẫn yêu cầu ông nội dùng sự ảnh hưởng của mình để tìm ra được Mộc Trạch Tê và nhà họ Mộc.
 
Mộc Trạch Tê nhẫn tâm mang theo đứa trẻ rồi tái giá với người khác, còn bỏ rơi anh mà chạy đi. Sắc mặt của Nghiêm Kỷ thâm trầm đến mức đáng sợ, tràn ngập sự hung ác.
 
“Mộc Trạch Tê, rõ ràng là cậu khiêu khích tôi trước! Chờ sau khi bắt được cậu rồi, tôi sẽ không mềm lòng với cậu nữa, cậu cũng không còn xứng với sự nhân nhượng của tôi nữa.”
 
Bác Trần không khỏi cảm thấy thương tiếc, từ sau khi ngất xỉu tỉnh dậy, cậu chủ đã trở nên cáu gắt hơn rất nhiều…Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui