Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

Mẹ nó! Đừng nói là muốn đánh nhau đấy! Lý Thuần giật mình loạng choạng, tay chân hoảng loạn làm ra động tác phòng ngự. 
 
Nghiêm Kỷ vẫn giữ vẻ thản nhiên đối mặt với Vương Đại Bằng, không chút sợ hãi. Nghiêm Kỷ không có ý bồng bột muốn đánh nhau, anh nhìn ra được Mộc Trạch Tê có thích anh ta hay không, anh chỉ đang ghen tuông nhìn bằng con mắt căm thù. 
 
Nghiêm Kỷ thu ánh mắt lại, đưa tay vỗ Lý Thuần tỏ ý không có chuyện gì. 
 
Trong lòng Vương Đại Bằng nghĩ, hai thằng nhóc này trông cũng khá điển trai đó, là muốn đấu vài trận à? Gân cốt trông có vẻ không tệ, có tư chất tốt để làm lính đấy! 
 
Vương Đại Bằng nhìn quanh mọi người một vòng, gật đầu, đều là những đứa trẻ ngoan: “Tất cả là bạn học của bé Tê đúng không, vậy thì cùng lên xe đến chỗ bà nội Mộc ăn cơm, anh đã nói với bà rồi! Cũng mua thức ăn rồi, làm món hải sản thập cẩm! Thi cuối kỳ đương nhiên phải nấu một bữa lớn!” 
 
Giọng nói của Vương Đại Bằng thoải mái vang vọng, dường như trời sinh đã có sức ảnh hưởng và truyền tải sự vui vẻ.
 
“Được đó!!” Mấy người nghe xong hoan hô. Ngay cả Lý Thuần cũng không kiềm được mà hô lên theo.  
 
Mấy người ngồi lên chiếc xe van SAIC-GM-Wuling của Vương Đại Bằng. Cả chặng đường, trên xe còn mở bài hát của thập niên 90, Vương Đại Bằng vừa lái xe vừa ngân nga. Hai người Lý Thuần và Vương Đại Hữu nhanh chóng ăn nhịp với nhau, cùng ngân nga theo. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
“Cho nên, Trạch Tê cậu cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lý Thuần người ta là bởi vì anh ta giống với anh Đại Bằng này của cậu à?” La Nam Nam kéo lấy Mộc Trạch Tê hỏi. 
 
Mộc Trạch Tê nhất thời không hiểu ý của La Nam Nam. Nhìn Lý Thuần ở ghế trước đang lắc lư cùng Vương Đại Bằng thì đột nhiên kinh ngạc, đúng là hơi giống. 
 
Hai người đều để kiểu tóc húi cua và lông mày dày giống nhau, nhưng giống nhất là khí chất trên người. Lý Thuần không bướng bỉnh có chừng mực, còn Vương Đại Bằng là cởi mở mà có chừng mực. Bọn họ là người nhìn vào thì thấy cẩu thả nhưng thật ra là người tỉ mỉ rất biết chăm sóc người khác. 
 
Mộc Trạch Tê mới phát hiện, trước đây cứ cảm thấy Lý Thuần quen mắt hóa ra là vì điều này. 
 
“A… quả thật là giống.” 
 
“Hay cho Mộc Trạch Tê cậu, hóa ra cậu là nhìn người để nhớ về người sao!” La Nam Nam trêu Mộc Trạch Tê. 
 
La Nam Nam cười nói rộn ràng theo tiếng nhạc, cả chiếc xe dạt dào bầu không khí vui vẻ. 
 
Nghiêm Kỷ khoanh tay trước ngực đòi ngồi giữa Mộc Trạch Tê và La Nam Nam. Hai cô gái cứ như vậy vượt qua anh, ở trước mặt anh “thì thầm tâm sự”. 
 
Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ, phát hiện anh vốn không tức giận, mà cứ như đang hờn dỗi. Mộc Trạch Tê thăm dò hỏi: “Nghiêm Kỷ, sao cậu cũng đến?” 
 
“Thế nào? Bạn học Mộc Trạch Tê không hoan nghênh tôi à?” Nghiêm Kỷ hỏi ngược lại.
 
“Đương nhiên không phải.” Mộc Trạch Tê phủ nhận: “Có điều trông cậu rất mệt.” 
 
Mộc Trạch Tê cảm thấy cả người Nghiêm Kỷ hơi khác lạ, mặc dù là ghen, nhưng cả người dường như dịu dàng và bình tĩnh hơn nhiều, lại còn mệt mỏi. 
 
Nghiêm Kỷ nghe Mộc Trạch Tê quan tâm mình, trong lòng cũng hơi vui, ừm một tiếng. Anh mệt, anh lo cho tương lai của bọn họ. 
 
Tôi nên làm thế nào với cậu đây Mộc Trạch Tê? 
 
Nghiêm Kỷ đưa ngón út ra âm thầm móc lấy ngón út của Mộc Trạch Tê, sợ Mộc Trạch Tê rời khỏi tầm mắt mình.
 
Chiếc xe dần lái đến nơi tiếp giáp của thành thị và nông thôn, cảnh vật xung quanh biến thành những căn nhà có sân riêng với kiến trúc cũ kĩ. 
 
Mộc Trạch Tê nhìn phong cảnh ven đường mà nhớ lại khoảng thời gian trước kia.
 
Khi đó bố mẹ vẫn chưa ly hôn, hai người còn ở cùng nhau. Khoảng thời gian lúc còn bố mẹ, lúc cùng anh Đại Bằng, Đại Hữu và Đóa Đóa nhà hàng xóm còn có rất nhiều bạn nhỏ khác vô lo vô nghĩ chơi cùng nhau. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Xe chạy đến một căn nhà có sân tương đối lớn thì dừng lại. Một nhóm người xuống xe, giúp vận chuyển nguyên liệu thực phẩm. Từ phía xa đã nhìn thấy trước cửa có một bà cụ lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn đang nhiệt tình vẫy tay về phía bọn họ. 
 
"Bà nội!" Mộc Trạch Tê chạy qua ôm chặt lấy bà Mộc - Châu Anh Lan. 
 
"Trở về rồi sao? Nhớ bé Tê nhà bà chết đi được. Để bà nội xem bé Tê thế nào rồi." Bà nội Mộc vuốt ve khuôn mặt của đứa cháu gái lâu ngày không gặp, nhìn rồi lại nhìn: "Bé Tê nhà bà đúng là xinh đẹp!" 
 
Mỗi lần bà cụ gặp cô chỉ khen cô xinh đẹp, Mộc Trạch Tê vừa buồn cười vừa bất lực. Mộc Trạch Tê cọ mặt vào bàn tay thô ráp của bà cụ, tận hưởng sự yêu thương của bà. 
 
Mọi người đi qua đồng thanh cất tiếng chào: “Chào bà Mộc ạ!” 
 
“Ơ!” Bà Mộc lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Rồi rồi rồi, những đứa trẻ ngoan. Mau vào trong ngồi! Bà có nấu canh hạt sen để giải nhiệt đấy.” 
 
Bà Mộc nhìn thấy nhiều thanh niên tràn trề sức sống như vậy thì vô cùng vui vẻ gọi bọn họ vào trong. 
 
Trong sân có trồng cây lớn tỏa bóng mát, sắp xếp sẵn bàn ghế, hơi nóng của nước trà phả lên. Trong vườn hoa trồng các loại cây nông nghiệp, bên cạnh mấy lu trước lớn trồng hoa sen, gió thổi hương sen thoang thoảng. 
 
Sân nhà được quét dọn rất sạch sẽ, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
 
Thời tiết nóng nực của mùa hè trong chốc lát đã được đánh tan, chỉ còn lại làn gió mát rượi. Nỗi mệt nhọc khi vừa thi xong biến thành niềm vui tràn ngập khi được nghỉ hè.
 
Mọi người rất hào hứng. Từng người một giới thiệu bản thân mình với bà Mộc. 
 
Lúc đến lượt, trên mặt Nghiêm Kỷ nở nụ cười chân thành: “Chào bà ạ. Cháu là cháu trai của Nghiêm Vệ Quốc và Duẫn Tố Cầm, cháu tên Nghiêm Kỷ.” 
 
Bà Mộc kinh ngạc nhìn Nghiêm Kỷ, ngơ ngác đưa tay ra. Nghiêm Kỷ thấy vậy liền đưa tay ra cho bà Mộc nắm lấy. 
 
Bà Mộc cảm thán: “Ai da! Là cháu trai của Tố Cầm, Nghiêm Kỷ. Đúng thật là đứa trẻ ngoan, tuấn tú lịch sự đấy, dáng người cũng cao nhưng mà hơi gầy, chút nữa phải ăn nhiều nhé.” 
 
Sau đó hỏi: “Dạo này bà nội cháu vẫn khỏe chứ?” 
 
“Cảm ơn bà đã quan tâm, bà cháu vẫn khỏe ạ.” Nghiêm Kỷ nói sơ qua tình hình của bà nội mình nói cho Châu Anh Lan biết. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
La Nam Nam thầm nghĩ, hóa ra nhà Mộc Trạch Tê và nhà Nghiêm Kỷ đã có quan hệ từ đời ông bà. 
 
Một nhóm người ngồi vây quanh sân vườn, vừa trò chuyện cùng bà Mộc, vừa uống canh hạt sen tươi ngon, thanh mát giải nhiệt. 
 
Gió thổi đưa cây, nắng nóng vơi dần đi. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui