Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Bé Mộc Trạch Tê quay đầu lại, chớp đôi mắt sáng ngời nhìn mẹ Vạn Dung của mình. 
 
“Bé Tê ngoan, đừng cử động. Mẹ thắt bím tóc nhỏ xinh cho bé Tê nhé.” Vạn Dung buộc tóc cho Mộc Trạch Tê thành một bím tóc nhỏ và buộc nó bằng một cài tóc hoa xinh xắn. 
 
“Lát nữa con và ông nội sẽ cùng đi đến thăm một trong những người bạn tốt nhất của ông nội, có được không?” 
 
Bé Mộc Trạch Tê hơi lưỡng lự, hôm nay cô bé đã hẹn với anh Đại Bằng sẽ diễn gia đình chung rồi. Cô bé đóng vai mẹ, anh Đại Bằng đóng vai bố. Nếu cô bé đi rồi thì phải để Đóa Đóa nhà kế bên đóng vai mẹ rồi. 
 
“Người bạn thân đó của ông nội có một người cháu trai tên là Nghiêm Kỷ. Lát nữa tới con nhớ gọi là anh Nghiêm. Con phải chơi với anh Nghiêm, làm bạn với anh Nghiêm, biết chưa?” 
 
Vạn Dung đã thay cho Mộc Trạch Tê một chiếc váy công chúa nhỏ bồng bềnh xinh xắn của thương hiệu dành cho trẻ em nổi tiếng. 
 
Ngay sau khi bé Mộc Trạch Tê mặc chiếc váy vào, cô bé đã vui mừng đến mức quên hết tất cả, đứng trước gương xoay vòng làm dáng, còn nhảy tung tăng nữa. 
 
Bé Mộc Trạch Tê biết mỗi lần mẹ mặc cho mình những bộ quần áo này thì chính là sẽ được đi đến một nơi vô cùng xinh đẹp và những viên “đá quý” lấp lánh hoặc là đi gặp ai đó.
 
Bé Mộc Trạch Tê lúc nào cũng ghi nhớ lời mẹ dạy, gật đầu lia lịa: “Vâng! Vâng ạ! Con nhất định sẽ chơi với anh Nghiêm.”
 
Vạn Dung rất vui vẻ. Nghiêm Kỷ là con trai của Phương Hoa Dung. Vạn Dung không ngờ Phương Hoa Dung, một người kiêu ngạo như thiên nga đen cuối cùng lại cúi đầu kết hôn với Nghiêm Hoằng Hoa quyền thế và tàn nhẫn rồi sinh con đẻ cái.
 
Hai người này tính cách đều lạnh lùng kiêu ngạo, làm sao có thể hòa hợp được chứ?
 
Vạn Dung đưa bé Mộc Trạch Tê ra ngoài và giao cô bé cho ông nội là Mộc Tùng Âm.
 
“Bé Tê! Lại đây” Mộc Tùng Âm kéo cháu gái mình xoay vài vòng. Mộc Trạch Tê thích ông nội nhất, liên tục hỏi ông nội. “Ông nội, cháu có đẹp không?”

 
Mộc Tùng Âm cười lớn: “Đẹp, rất đẹp. Mẹ sửa soạn cho bé Tê xinh quá đi mất.”
 
Bà nội đi tới, vui vẻ cười nói: “Bé Tê của chúng ta sao lại đẹp như thế!” Cháu gái của bà đương nhiên là dễ thương và xinh đẹp nhất rồi.
 
Bé Mộc Trạch Tê đã gom góp đủ lời khen ngợi ở chỗ ông bà nội rồi chạy “bịch bịch” đi tìm bố và em trai.
 
Thấy bố, Mộc Quan Kỳ, đang hái rất nhiều lá, chơi với em trai Mộc Kiến Hiền. Ông dùng bút màu nước xanh để vẽ một hình ảnh vô hình trên một số chiếc lá, sau đó ném chúng vào một đống lá lớn và bảo Mộc Kiến Hiền tìm chúng.
 
“Bố, bé Tê có đẹp không?”
 
Khi nghe thấy tiếng, Mộc Quan Kỳ liếc nhìn con gái, gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc. Em trai Mộc Kiến Hiền ngẩng đầu nhìn, lớn tiếng khen ngợi: “Chị mặc đủ màu sắc, đẹp quá!”
 
Bé Mộc Trạch Tê cười lên, đôi tay nhỏ bé chạm vào mắt em trai mình. Rõ ràng là một chiếc váy màu trắng, nhưng em trai cô, Mộc Kiến Hiền luôn có thể nói ra đủ loại màu sắc khác nhau. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Dù Mộc Quan Kỳ không để ý đến nhưng bé Mộc Trạch Tê vẫn ríu rít một mình nói chuyện với bố về việc đến nhà họ Nghiêm.
 
Mộc Trạch Tê đã quen với phản ứng của bố, bố của cô khác với những người khác, bố Mộc Quan Kỳ hầu như không bao giờ nói chuyện, khuôn mặt vô cảm và rất nặng nề, ông thường lặp đi lặp lại những chuyện tương tự.
 
Mộc Trạch Tê đã từng nghe thấy mẹ và bà nội cãi nhau, nói rằng bố cô mắc chứng “Tự kỷ chức năng cao*”, còn nói rằng cái gì mà bị “lừa kết hôn”. Bà nội nghĩ rằng mẹ “đeo bám lên người có quyền lực, giàu sang, tưởng nhầm nhà họ Mộc có gia thế, là bà đã tự lừa mình dối người”.
 
*Tự kỷ chức năng cao/Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.
 
Bé Mộc Trạch Tê vẫn chưa hiểu về những điều đó lắm. Cô bé chỉ biết rằng bố không có hứng thú với rất nhiều thứ, chỉ thích một mình làm một số việc nhàm chán và lặp đi lặp lại mà thôi, chỉ khi đối mặt với mẹ thì mới có một chút phản ứng.

 
Mẹ đã làm ầm lên, đòi ly hôn với bố nhưng bố không có phản ứng, cứ để mặc mẹ mắng. Nhưng khi mẹ thu dọn đồ đạc đi, bố lại đi cùng mẹ.
 
Nghe nói mẹ của anh Đại Bằng và Đại Hữu, dì Vương nói có một lần, mẹ thật sự muốn ly hôn, bà còn ôm con của mình trở về nhà bà ngoại.
 
Bố đã đi theo mẹ về nhà bà ngoại, không được gặp mẹ cũng không sao, cứ im lặng không nói gì, tối về dựng một cái lều nhỏ ở nhà bà ngoại, cũng không thèm đi làm, mặc kệ những lời đàm tiếu sau lưng mà ở đó suốt ba tháng. 
 
Dì Vương cười rất mập mờ và nói đùa với bé Mộc Trạch Tê: “Tính tình của bố cháu cũng thật là. Ông ấy không nói nhiều nhưng lại làm rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, mẹ cháu mang thai em trai cháu. Bà ngoại cháu thuyết phục rất nhiều, mẹ cháu mới chịu quay về.” 
 
Bé Mộc Trạch Tê vẫn không thể hiểu được nụ cười của dì Vương. Cô bé cũng cảm thấy bố dường như không yêu mẹ, nhưng lại có vẻ cũng rất yêu mẹ. 
 
Sau khi ông nội lấy tất cả các món đặc sản tự làm thì bế Mộc Trạch Tê đi ra ngoài. 
 
“Đi thôi.” 
 
“Ông ơi, ông cầm nhiều đồ như vậy, bé Tê sẽ tự đi. Còn có thể giúp ông nội cầm đồ nữa!” Mộc Trạch Tê vùng ra, cẩn thận vén chiếc váy mới vừa thay, làm động tác giúp ông nội. 
 
Mộc Tùng Âm đã mềm lòng trước dáng vẻ hiểu chuyện của cháu gái, quả nhiên bé Tê là báu vật của ông ấy. 
 
“Được rồi. Vậy bé Tê tự đi nhé, nhưng việc xách đồ thì vẫn nên đợi đến khi nào bé Tê lớn hơn một chút. Tê Tê đi theo ông nội là được rồi.” 
 
Mộc Trạch Tê chào tạm biệt mọi người. 
 

Đường đi hơi xa, ngồi xe rất lâu. Cho dù bé Mộc Trạch Tê rất buồn ngủ nhưng cũng kiên quyết kiềm chế để không ngủ gục, cô bé không muốn làm rối tóc và váy áo của mình.

 
Bé Mộc Trạch Tê đi theo ông nội đến một ngôi biệt thự siêu to lớn. Cuối cùng bé cũng biết tại sao mẹ lại bắt mình mặc một chiếc váy đẹp như vậy. 
 
Đường vào sân còn đẹp hơn sân vườn, bé Mộc Trạch Tê đã nhìn đến lóa mắt. 
 
Khi bước xuống xe, trước cửa đã có người đứng chào đón. Là ông cụ nghiêm nghị và bà cụ đang tươi cười rạng rỡ, bên cạnh có một đứa trẻ còn rất nhỏ tuổi trông như “người lớn tí hon”. 
 
“Anh Tùng Âm. Anh đến rồi.” 
 
“Tố Cầm.” 
 
Đối phương chào hỏi, ông nội cũng dắt bé Mộc Trạch Tê đến. Ông nội và ông nội bà nội nhà họ Nghiêm hỏi han, trò chuyện với nhau cho thỏa nỗi mong nhớ sau nhiều năm không gặp nhau.  Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Còn bé Mộc Trạch Tê cũng đã nhìn thấy bé Nghiêm Kỷ. 
 
Anh ấy thật sự rất đẹp trai! Mộc Trạch Tê mở to mắt. Đôi mắt to tròn, đen láy lướt nhìn bé Nghiêm Kỷ từ trên xuống dưới, cậu bé mặc một bộ âu phục vừa vặn, chất liệu vải trông rất đắt tiền, cả người sạch sẽ. 
 
Không giống như anh Đại Bằng và Đại Hữu lăn lộn trên cát, cả người anh còn đẹp không tì vết và sáng hơn cả những viên ngọc mà mẹ nâng niu, chăm chút. 
 
Trong đầu bé Mộc Trạch Tê chợt lóe lên hình ảnh cậu chủ cao quý, xuất thân từ một gia đình giàu có mà mẹ đã nói. Hóa ra trông như thế này. 
 
Bé Nghiêm Kỷ là người lễ phép và lịch sự, còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể mỉm cười chào hỏi Mộc Tùng Âm: “Chào ông nội Mộc, lần đầu gặp mặt, cháu là Nghiêm Kỷ.” 
 
Mộc Tùng Âm liên tục lại đáp: “Tốt! Tốt lắm! Cháu ngoan.”
 
Bà nội Nghiêm, Duẫn Tố Cầm lúc này cúi xuống ôm lấy bé Mộc Trạch Tê: “Đây là bé Tê đúng không! Chao ôi! Đứa trẻ này thật ngoan, trông cũng thật xinh đẹp!”

 
Bé Mộc Trạch Tê tỉnh táo trở lại, cô bé giỏi dùng dáng vẻ non nớt, ngọt ngào của mình để lấy lòng mọi người. Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào gọi: “Chào bà nội Nghiêm, ông nội Nghiêm, cháu là bé Tê, cũng chính là Mộc Trạch Tê ạ ~”
 
Tất cả mọi người đều bị chọc cười, ngay cả một người luôn nghiêm túc như ông nội Nghiêm cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.
 
“Được rồi! Bé Tê ngoan quá.”
 
Bà nội Nghiêm kéo bé Nghiêm Kỷ lại giới thiệu với bé Mộc Trạch Tê: “Đây là Nghiêm Kỷ. Thằng bé lớn hơn cháu một tháng, bé Tê nên gọi là anh nhé. Lát nữa anh Nghiêm sẽ chơi với bé Tê.”
 
Lúc này, bé Mộc Trạch Tê hơi ngại ngùng, nhìn dáng vẻ của bé Nghiêm Kỷ, nhẹ nhàng gọi: “Chào anh Nghiêm.”
 
Bé Nghiêm Kỷ mỉm cười: “Chào em Trạch Tê.”
 
Sau đó, bé Mộc Trạch Tê đi theo bà nội Nghiêm vào thăm nhà tổ của nhà họ Nghiêm.
 
Tuy còn nhỏ nhưng bé Mộc Trạch Tê nhìn ra được căn biệt thự siêu to này trông có vẻ đã hơi cũ kỹ, nhưng một số đồ trong đó còn đắt hơn nhiều so với những “viên ngọc” sáng lấp lánh kia.
 
Bé Mộc Trạch Tê xem đến ngây người. Trên đường đi, cái miệng nhỏ bé có đủ thứ suy nghĩ kỳ lạ, nói ra những chuyện vô cùng ngây thơ và trẻ con khiến tất cả mọi người bật cười lớn.
 
Lúc vào bàn ăn, bởi vì đôi má nhỏ của cô bé phồng lên như một con sóc, ăn vô cùng ngon miệng. Bà nội Nghiêm cứ gắp đồ ăn cho bé Mộc Trạch Tê mãi.
 
Trong số đó, bà nội Nghiêm còn gắp món món thịt bò xào cần tây cho bé Mộc Trạch Tê.
 
Bé Mộc Trạch Tê bỗng sững sờ, cô bé không thích cần tây, nhưng vì bà nội Nghiêm đã gắp, nên cô bé đành nhịn xuống nhét vào miệng. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
“Ăn ngon không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận