Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo lên người nam chính

Bé Mộc Trạch Tê cố gắng nuốt cần tây xuống, sau đó gật đầu: “Ngon ạ!”
 
“Mộc Trạch thật giỏi. Anh Nghiêm không thích cần tây đâu.”
 
Bé Mộc Trạch Tê quay sang nhìn bé Nghiêm Kỷ, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé khẽ mím lại, nở nụ cười nhạt, nhưng một đôi mắt sáng long lanh lại đang nhìn chằm chằm vào bé Mộc Trạch Tê với vẻ tinh nghịch.
 
Từ nhỏ, bé Mộc Trạch Tê đã học được cách quan sát vui buồn yêu ghét của người lớn, cô bé rất nhạy cảm với cảm xúc. Cô bé nhận ra trên người bé Nghiêm Kỷ có một loại cảm giác khác thường nào đó, hệt như anh có thể nhìn thấu được cô bé, khiến cô bé muốn rút lui.
 
Sau khi ăn cơm xong, ông nội bà nội ngồi ôn lại chuyện xưa. Còn mấy đứa trẻ ở bên cạnh chơi rất vui vẻ.
 
"Cái này cho em nè, em Trạch Tê. Đây là thứ mà bà nội đặc biệt chuẩn bị cho em Trạch Tê đó." Nghiêm Kỷ đưa cho Mộc Trạch Tê một ít đồ chơi mới tinh của con gái, tất cả là búp bê và thú bông cao cấp.
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ do bà giao, bé Nghiêm Kỷ không có ý định gì cũng không muốn để ý tới bé Mộc Trạch Tê. Cậu bé tự mình tránh ra, ngồi trên ghế sô pha một mình, lẳng lặng đọc sách.
 
Thậm chí khi bé Mộc Trạch Tê nhận được những món quà ấy vẫn chưa kịp giả vờ khách sáo thì đã bày ra dáng vẻ nhỏ bé mang theo đôi mắt lấp lánh với tiếng kêu "Woa, oa" đầy tính công kích của mình. Bé Nghiêm Kỷ lập tức bỏ đi.
 
Bé Mộc Trạch Tê cảm thấy anh Nghiêm này không bình thường lắm.
 
Khi tham quan sân nhỏ, có vài lần cô nhóc muốn mượn lời nói chuyện với bé Nghiêm Kỷ. Cậu bé chỉ trả lời một cách quy củ, hệt như lúc bố cậu đang cứng nhắc phổ cập khoa học với cậu, mà cậu cũng không nói thêm lời nào, điều này khiến cô bé khó mà bắt kịp.
 
Bé Mộc Trạch Tê trộm ngắm một lúc, thấy sách mà cậu bé đọc toàn là chữ! Bé Mộc Trạch Tê sợ ngây người. Mấy quyển sách này giống như những cuốn sách mà bố cô bé đọc, chúng không có hình ảnh hoạt hình. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Bé Mộc Trạch Tê lại trộm ngắm Nghiêm Kỷ thì phát hiện tuổi anh vẫn còn nhỏ mà tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh.
 
"Anh Nghiêm ơi." Bé Mộc Trạch Tê chưa từ bỏ ý định lại ngọt ngào nói chuyện với Nghiêm Kỷ: "Anh có muốn chơi mấy món đồ chơi nhỏ này với em không?"
 
Bé Nghiêm Kỷ liếc mắt nhìn Mộc Trạch Tê với vẻ mặt hơi không kiên nhẫn. Cậu thấy món đồ chơi trong tay của Mộc Trạch Tê là mấy con búp bê thì đóng sách lại.
 

Khóe miệng cong lên: "Em có nghe qua bài đồng dao tên《Em gái cõng búp bê》 chưa?"
 
"Em nghe rồi! Còn biết hát nữa!" Mộc Trạch tê nóng lòng muốn biểu hiện.
 
Hát một đoạn "Em gái đang cõng búp bê ~ Đi đến vườn hoa ngắm hoa anh đào ~ búp bê vừa khóc vừa gọi mẹ ~ Những chú chim trên cây cười ha ha ​​~ Búp bê ơi, sao búp bê lại khóc ~"
 
Bé Nghiêm Kỷ nhìn bé Mộc Trạch Tê, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy được đôi mắt sáng ngời của cô bé. Cô bé thanh tú tinh xảo hệt như búp bê, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lợi dụng dáng vẻ này để dụ dỗ mọi người yêu thích, cũng biết lấy lòng người khác.
 
Giọng ca ngọt ngào rõ ràng mà uyển chuyển hát bài hát thiếu nhi rất êm tai.
 
Sau khi im lặng nghe xong, bé Nghiêm Kỷ còn vỗ tay khen ngợi, sau đó tiến tới giở trò xấu: "Em Trạch Tê hát hay thật."
 
"Nhưng em có biết câu chuyện đằng sau bài hát em gái đang cõng búp bê hay không?"
 
Mộc Trạch Tê lắc đầu.
 
Bé Nghiêm Kỷ thở dài một hơi: "Trẻ con không nên nghe. Rất đen tối."
 
"Anh Nghiêm, anh kể đi!" Mộc Trạch Tê bị nhắc nhở, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
 
"Em có chắc là muốn nghe không?"
 
"Dạ! Hiếm khi anh trai muốn nói chuyện với em mà."
 
...(Bỏ qua)
 
"Tất cả, tại sao búp bê sẽ khóc vậy? Em Trạch Tê nói xem, búp bê này có biết khóc hay không?"
 

Bé Mộc Trạch Tê thoáng như tan nát cõi lòng, càng nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy kinh khủng, đột ngột đặt con búp bê xuống.
 
Rõ ràng đã bị dọa cho sợ hãi, giọt nước mắt kia đong đưa trong hốc mắt. Bé Nghiêm Kỷ đợibé  Mộc Trạch Tê khóc thì sẽ gọi người lớn đến.
 
Bé Mộc Trạch Tê không dám khóc, cố kìm nước mắt không cho chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Anh Nghiêm ơi, chúng ta là trẻ con, chỉ mới sáu tuổi mà thôi, trẻ con ở độ tuổi này không cần biết nhiều như vậy! Mẹ nói sẽ khó lớn lên."
 
Bé Nghiêm Kỷ hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười ha ha. Thú vị, cô bé này thật sự thú vị. Cô thông minh hơn những đứa trẻ khác, nhưng lại chậm chạp hơn những đứa trẻ khác.
 
"Vậy? Anh Nghiêm lại kể một câu chuyện khác cho Trạch Tê nghe nha?"
 
Bé Mộc Trạch Tê liên tục lùi về phía sau, lắc cái đầu nhỏ như cái trống bỏi: "Bé Tê khát, bé phải đi tìm ông nội để uống nước."
 
Sau đó nhanh chân chạy trối chết.
 
Bé Nghiêm Kỷ hù người bỏ chạy, lại ngồi vào ghế dựa, cảm thấy thật yên tĩnh.
 
Khi bé Nghiêm Kỷ cho rằng bé Mộc Trạch Tê sẽ giống như những đứa trẻ khác, bị dọa khóc sẽ tìm người lớn mách lẻo. Không ngờ lúc sau bé Mộc Trạch Tê lại chạy trở lại, trên tay nhỏ bé cầm hai ly hạnh nhân. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
"Anh Nghiêm ơi, cái này cho anh này." Bé Mộc Trạch Tê đưa một ly trên tay cho bé Nghiêm Kỷ, cố ý khen ngợi ông nội của mình: "Nước hạnh nhân uống ngon lắm, đây là do ông nội của em nấu đấy, ông nội của em siêu giỏi luôn!” 
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó sắp khóc vừa rồi đã bình tĩnh trở lại, chỉ có hàng mi dài như lông bướm vẫn còn ướt, rõ ràng là tự lau qua.
 
Hóa ra là đến giảng hòa.
 
Bé Nghiêm Kỷ cũng không uống loại thức uống chưa được kiểm tra thực phẩm này, đặt cái cốc lên bàn bên cạnh.
 
"Anh Nghiêm ơi, chúng ta đừng kể chuyện nữa, anh đọc sách, em cũng đọc sách." Bé Mộc Trạch Tê nói xong rồi cầm một cuốn sách lên.

 
Bé Nghiêm Kỷ phát hiện, bé Mộc Trạch Tê này rất biết giả vờ tốt bụng, tính tình mềm yếu, người cũng rất nhát gan. Nhưng trong một số chuyện thì rất kiên trì.
 
Bé Mộc Trạch Tê lập tức ngồi vào chỗ thuộc về bé Nghiêm Kỷ, chen chúc cùng một chỗ với cậu.
 
Bé Nghiêm Kỷ nhíu đôi mày nhỏ, cậu không có thói quen tiếp xúc quá gần với người khác.
 
"Không sao đâu, anh Nghiêm ơi, hai chúng ta nhỏ, có thể ngồi vừa mà!"
 
Bé Nghiêm Kỷ...
 
Cậu nói một câu, cô lại có thể nói ra ba câu không giống nhau. Không cho câu cơ hội dùng lời nói dọa cô nữa. Bé Nghiêm Kỷ còn nhỏ tuổi, chỉ trong chốc lát đã có hứng thú với Mộc Trạch Tê, lắng nghe mấy câu nói vớ vẩn của cô.
 
Bé Mộc Trạch Tê chăm chỉ bám theo bé Nghiêm Kỷ không biết mệt mỏi, nhưng do đi đường mệt nhọc với tàu xe, một lúc sau, thân thể nhỏ bé của cô bé đã ngủ gục trên vai của Nghiêm Kỷ.
 
Thậm chí Nghiêm Kỷ còn ngửi thấy mùi hạnh nhân ngọt ngào béo ngậy trên cơ thể của bé Mộc Trạch Tê, hương thơm của mùi sữa. Cậu chán ghét đẩy Mộc Trạch Tê sang một bên, lấy khăn tay ra rồi lau vai mình.
 
Chờ sau khi cô bé tỉnh lại, con búp bê kia đã nằm trong lòng cô bé, cứ như vậy mà nhìn cô bé với đôi mắt long lanh.
 
Nghiêm Kỷ quay đầu lại, cười tủm tỉm nói với Mộc Trạch Tê: "Anh thấy em đang ngủ, còn ôm sách, cho nên mới để cho em ôm búp bê. Em Trạch Tê, có phải em rất thích hay không?"
 
Mộc Trạch Tê lại sắp khóc, chạy đi tìm ông nội.
 
Sau đó, thậm chí bé Mộc Trạch Tê không còn muốn chơi búp bê nữa, vì vậy chỉ khẽ khàng meo meo vờ ngủ để cho Mộc Tùng Âm cõng về nhà.
 
Bé Nghiêm Kỷ còn mỉm cười chào, bé Mộc Trạch Tê sợ đến mức vội vàng vùi đầu sâu hơn vào lưng ông nội.
 
Cứ như vậy, lần gặp mặt của bé Mộc Trạch và bé Nghiêm Kỷ, ovor.
 
Đến khi Phương Hoa Dung về đến nhà, thấy bé Nghiêm Kỷ đang đọc sách, cũng thấy cốc nước hạnh nhân kia. Bà nghe bác Trần kể lại chuyện khách đến nhà chơi.
 
"Đây là gì vậy? Có cần mẹ rót một cốc cho con không?" Phương Hoa Dung hỏi Nghiêm Kỷ.

 
Hôm nay Nghiêm Kỷ khá vui vẻ. Khi nhìn thấy cốc nước hạnh nhân kia, lại nhớ tới Mộc Trạch Tê. Cậu như nể mặt mà cầm cốc lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khi uống xuống một ngụm, đôi mắt của Nghiêm Kỷ đột nhiên sáng lên, hương hạnh nhân rất nồng đậm lại hoà tan không ngấy, mùi vị rất độc đáo.
 
Hương vị này lại rất giống với mùi hương trên người Trạch Tê, có vị ngọt của sữa. Bé Nghiêm Kỷ không khỏi uống thêm ngụm nữa. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
 
Phương Dung Hoa rất kinh ngạc hỏi: "Con trai? Con thích cái này hả?"
 
Nghiêm Kỷ tuổi còn nhỏ, lúc bé đã rất kén ăn, rất ít món hợp khẩu vị. Ăn rất ít, khó nuôi, thấy cậu thích thứ này, Phương Hoa Dung cũng không khỏi ngạc nhiên mà vui theo.
 
Khi bé Mộc Trạch Tê về đến nhà, tình cờ gặp hai anh em Đại Bằng và Đại Hữu.
 
Đại Bằng gọi cô bé: "Bé Tê!"
 
Đại Hữu còn nhỏ tuổi nên gọi tên Trạch Tê: "Trạch Tê, nghe nói hôm nay cậu đi thăm họ hàng có biệt thự lớn à?"
 
Bé Mộc Trạch Tê đột nhiên không muốn nói chuyện này.
 
Vương Đại Bằng thấy bé Mộc Trạch Tê không được vui vẻ cho lắm, nên anh ta xoa đầu nhỏ của cô bé rồi nhẹ nhàng hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? Bé Tê? Có người ăn hiếp em sao? Em nói cho anh Đại Bằng nghe xem."
 
Bé Mộc Trạch Tê cảm thấy anh Đại Bằng thật sự rất tốt, nở một nụ cười nhỏ cứng nhắc: "Hi hi, không có mà, anh Đại Bằng."
 
Vạn Dung hỏi Mộc Trạch Tê: "Nhóc Tê, con ở cùng với anh Nghiêm Kỷ như thế nào?"
 
Mộc Trạch Tê muốn nói với mẹ mình, nhưng lại không bắt được trọng điểm, bởi vì anh Nghiêm Kỷ hơi xa cách với cô bé, cũng dọa cô bé. Nhưng cô bé không biết mình đã làm sai chỗ nào.
 
Khi nhận ra mẹ mình đang rất chờ mong cô bé có thể kết bạn với Nghiêm Kỷ, cô bé cười ngượng ngùng: "Vâng...Anh Nghiêm Kỷ rất tốt với con..."
 
Vạn Dung nghe vậy thì cảm thấy rất vui: "Vậy Tết năm nay, con có muốn đi chúc tết với ông nội không?"
 
Mộc Trạch Tê ngây dại...Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc không ra nước mắt. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận