Trời đất, chi chít mấy vạn chữ!
Thời gian cũng không kịp, cô ngửa đầu: “Ba mẹ, con cảm thấy anh hai sắp gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi đến hiện trường ghi hình sớm nhất có thể!”
-
Buổi tối chính là giờ cao điểm, xe cộ trên đường xá kẹt cứng.
Nhất là hôm nay còn là đêm concert, rất nhiều fan hâm mộ đều lái xe đến, bốn mươi phút sau, nhà họ Tần mới đến được hiện trường ghi hình.
Họ vừa định vào, đã bị bảo vệ chặn lại: “Vé của các vị đâu?”
Vé đêm concert vô cùng khan hiếm, người thân cũng không được chia vé.
Khi trước để giành vé, cả nhà họ Tần xuất động tập thể, kết quả không giành được tấm nào.
Mẹ Tần giải thích: “Anh bảo vệ, con trai tôi là thí sinh, điện thoại của nó không liên lạc được, tôi muốn vào tìm nó, tìm được nó rồi sẽ ra ngay.
”
Bảo vệ nhìn từ trên xuống dưới: “Bà nói bà là mẹ của nghệ sĩ à?”
“Đúng vậy.
”
Bảo vệ bất đắc dĩ, chỉ vào một đám cô gái nhỏ đợi bên ngoài: “Các cô ấy cũng tự xưng là mẹ của nghệ sĩ đí.
”
Mẹ Tần nhìn về phía không xa, chỉ thấy cô gái mười mấy hai mươi mấy tuổi cầm biểu ngữ, kích động hô lên: “Các con, đêm concert debut thuận lợi! Mẹ yêu các con!”
Mẹ Tần: “! ”
Đúng lúc mẹ Tần đang lo lắng, phát hiện ra là không thấy con gái đâu.
Dạng Dạng đâu rồi?
Lúc này, một cô gái mặc đồng phục bảo vệ đi tới, nói với bảo vệ: “Anh à, phát cơm hộp rồi, đội trưởng bảo tôi thay ca cho anh.
”
“Được thôi!” Bảo vệ không nghi ngờ gì, vui vẻ đi lãnh cơm hộp.
Mẹ Tần nghe tiếng quen quen, định thần lại nhìn kỹ khuôn mặt của nữ bảo vệ.
Đây không phải là Tần Dĩ Dạng con gái bà sao!
“Dạng Dạng, quần áo này của con——”
Sau ba chữ “ở đâu ra” còn chưa kịp nói, Tần Dĩ Dạng đã nháy mắt, làm một động tác im lặng.
“Lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng!”
-
Nhà họ Tần chia làm hai đường.
Ba mẹ Tần vào hội trường, Tần Dĩ Dạng đến hậu trường.
Cô mặc một bộ đồng phục bảo vệ, ra vào tự do, gặp ai cũng hỏi họ có thấy Tần Mộc không.
“Cô tìm Tần Mộc à?” Một giọng nói vang lên.
Tần Dĩ Dạng quay đầu, chợt nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, mặc bộ vest đen đỏ phối hợp, kết hợp với quần da đen, nhuộm tóc màu hồng.
Tần Dĩ Dạng trầm mặc.
Lớp trang điểm dày cui này.
Đường viền hàm sắc bén này.
Cá cược một gói snack, người này nhất định không debut.
Hệ thống lên tiếng: [Chú ý chú ý, người đàn ông này tên Hàn Soái, sắp trở thành đội trưởng của nhóm nhạc nam IM, ý tưởng gài bẫy di chính hắn nghĩ ra.
]
Tần Dĩ Dạng cứng đờ, nắm đấm cũng cứng đờ.
Thì ra là tên nhóc này nảy ra ý tưởng.
Cô nở một nụ cười thân thiện: “Đúng vậy, tôi là em gái của Tần Mộc, anh có biết anh tôi ở đâu không?”
“Hóa ra là em gái của Tiểu Mộc, Tiểu Mộc thường nhắc đến em với bọn anh lắm.
” Hàn Soái cười thân thiết, ánh mắt lại âm thầm đánh giá Tần Dĩ Dạng trước mặt.
Cô gái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trái xoan đôi mắt đen long lanh, cằm còn chút mũm mĩm, nhìn sơ qua còn tưởng là nghệ sĩ.
Tiếc là, chỉ là một bảo vệ.
Trong mắt hắn lóe lên sự chế nhạo, trên mặt không thay đổi nụ cười: “Anh là đồng đội của anh trai em, anh cũng đang đi tìm cậu ấy, đi cùng nhé.
À phải rồi——”
Hắn dừng lại, lắc lắc điện thoại trong tay: “Quản lý bảo bọn anh livestream bất ngờ cho fan, em gái không ngại vào khung hình chứ?”
Tần Dĩ Dạng hiểu ra.
Đầu tiên là họ thiết kế gài bẫy, sau đó lấy danh livestream bắt quả tang “việc xấu”.
Tần Dĩ Dạng nhìn thời gian bảo trì của kỹ năng sửa đổi tình tiết, còn năm phút nữa.