Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Lén Tiếng Lòng Pháo Hôi Trở Thành Đoàn Sủng


Khi cảnh sát đến, ba người họ vẫn đang đánh nhau chưa phân thắng bại.

Trong đó còn có hai người cởi truồng, thực sự giống như một bức tranh biếm hoạ nổi tiếng thế giới.


Tần Dĩ Dạng bước tới: “Chú cảnh sát ơi, chính người phụ nữ này đã vu khống mẹ con ăn cắp đồ đó ạ.



Bà Triệu hoảng loạn.


Bà ta không thể bị bắt, nếu bị bắt chẳng phải là tiện nghi cho cặp tình nhân đó sao!

Bà ta mới túm lấy An Nhu!

“An Nhu, tôi vì giúp bà mới vu khống nhà họ Tần, bà không thể thấy chết mà không cứu!”

“Ông Thẩm thích bà như vậy, bà là chủ nhân tương lai của nhà họ Thẩm, bà nhất định phải cứu tôi!”

An Nhu vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không hiểu bà nói gì hết, tôi với ông Thẩm chỉ có ân tình cứu mạng mà thôi.




An Nhu muốn trở thành chủ nhân nhà họ Thẩm, nhưng việc này cần sự đồng ý của ông cụ Thẩm đã.


Trước khi có sự đồng ý, không thể để xảy ra chuyện rắc rối được.


“Đồ tiện nhân!” Bà Triệu nổi giận, mắng nhiếc: “Chính bà nói bà với nhà họ Tần không đội trời chung, tôi mới giúp bà, giờ định bỏ mặc tôi sao? Không có cửa đâu!”

Giọng bà ta vang vọng, hận không để cả tòa nhà này đều nghe thấy.


Còn An Nhu thì tỏ ra bị dọa sợ, yếu ớt, nhìn rất đáng thương, không ít nam giới ở đó cảm thấy bất bình thay bà.


Bà Triệu tức giận, vươn móng vuốt cào vào mặt An Nhu: “Bà tưởng mình là cái gì, tưởng ông Thẩm thích bà à? Nói nhảm! Nếu ông ta thích bà, sao lại tặng bà dây chuyền giả! Có lẽ nào để người giàu chơi không mất tiền hả!”

An Nhu tức đến run người, tránh không kịp, mặt truyền đến cảm giác đau rát.


Điều này làm Tần Dĩ Dạng cười không dứt, phải nói rằng, bà Triệu biết cách đâm dao!

Điều An Nhu quan tâm nhất hiện giờ là chiếc dây chuyền giả mà Thẩm Khánh Sơn tặng.


Khi nghe thấy Tần Dĩ Dạng cười, bà Triệu chuyển mục tiêu: “Cô cười cái gì? Nhà cô sắp phá sản rồi, cô còn cười được à?”

“…”

Tần Dĩ Dạng không thể chịu nổi.

Trong lòng, một phiên bản nhỏ của cô quỳ xuống đất, òa khóc.

Ngày tốt đẹp thế này, có thể đừng nhắc đến chuyện đau lòng không!

——“Ai phá sản cơ?”

Một giọng nói vang lên.


Tần Dĩ Dạng quay lại, thấy paparazzi bị cảnh sát áp giải từ phòng bên cạnh ra.


Hai người bọn họ tội đột nhập không thành nên nhận được cái còng bạc phiên bản giới hạn chỉ có người đặc biệt mới được dùng.



[Phải nói là bị bắt rồi mà vẫn không quên hóng chuyện, chuyên nghiệp quá.

]

Bà Triệu không muốn thấy người khác tốt đẹp, hận không thể tất cả đều thê thảm như bà ta.


Bà ta khoái chí đáp: “Là nhà họ Tần! Nhà họ Tần sắp phá sản rồi.



Paparazzi nhíu mày: “Sao có thể? Cả một phòng đầy vàng mà bà còn dám nói nhà họ Tần sắp phá sản à?”

“Vàng gì cơ?” Bà Triệu ngẩn ra.


Lúc này, cảnh sát bước tới trước mặt Tần Dĩ Dạng: “Cô Tần, hiện trường chúng tôi đã chụp ảnh lưu lại, cô có thể mang vàng đi rồi.



Tần Dĩ Dạng cảm ơn liên tục, gọi ba mẹ: “Ba mẹ, giúp một tay, chúng ta mang vàng về nhà thôi.



Bà Triệu cười lạnh: “Bao nhiêu vàng mà cần đến ba người mang dữ thế?”

Nói xong, Tần Dĩ Dạng mở cửa phòng 2203 bên cạnh.



Bà Triệu kinh ngạc!

Cả một phòng đầy vàng, không biết còn tưởng là khách sạn khai thác được mỏ vàng.


Thế này thì cần ba người mang là phải!

Đừng nói người khác, ngay cả ba mẹ Tần, dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị ánh vàng làm choáng mắt.


Đây là hậu quả của việc "ngồi im chờ tiền đến" sao?

Thật khiến người ta yêu thích.


Giữa những tiếng kinh ngạc liên tục, chỉ có vẻ mặt An Nhu là gần như u ám.


Sao có thể như vậy được!

Rõ ràng là Thẩm Khánh Sơn đã nói với bà nhà họ Tần sắp phá sản rồi mà, sao có thể có nhiều vàng thế này?

Chẳng lẽ Thẩm Khánh Sơn đã lừa bà sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận