Đại não Diệp Nhàn Dương giật giật, chỉ vào đối phương: “Anh ấy chính là mỹ nam chất lượng tốt.”
Đường Diệc hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương sau đó lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chào hỏi người đàn ông ở đối diện: “Cậu nhỏ, cậu đến rồi ạ.”
Thịnh Yến hơi gật đầu, hỏi: “Cháu còn chưa xử lý xong công việc sao?”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp và từ tính, giống như vẻ bề ngoài của anh, ưu việt không gì sánh bằng.
Cậu nhỏ……
Anh ấy là cậu nhỏ của Đường Diệc!
Cô đã nói gì chứ! Cô đã nói gì vậy!
Hai má Diệp Nhàn Dương đỏ bừng, cô hận không thể đào một cái hố chui xuống tại chỗ.
Cũng may, người đàn ông cũng không để ý tới lời cô nói.
Đường Diệc nói: “Chưa ạ, cháu đang chuẩn bị đi ăn cơm.
Hiểu Hiểu còn đang chờ ở nhà hàng.”
“Ừ.” Thịnh Yến gật đầu, “Cùng đi thôi.”
Đường Diệc liếc nhìn cô một cái, “Đi thôi, những chuyện khác sẽ bàn lại sau.”
“Vị này chính là?” Thịnh Yến hỏi.
Đường Diệc giải thích nói: “Cô ấy là nghệ sĩ của công ty cháu.”
Diệp Nhàn Dương đi theo sau lưng bọn họ ra khỏi văn phòng.
Hai người đàn ông cao lớn đã hoàn toàn ngăn trở cô.
Dọc đường đi, hai người đều trò chuyện các vấn đề liên quan đến công việc.
Đường Diệc cung kính trước sau với người đàn ông.
Nhìn từ bên ngoài, tuổi tác bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, chỉ là khí chất của người đàn ông kia trưởng thành hơn rất nhiều.
Diệp Nhàn Dương ỷ vào bọn họ không có mắt ở sau gáy mới có thể dùng toàn lực nhìn chằm chằm người đàn ông.
Nói thật, Diệp Nhàn Dương sống nhiều năm như vậy nhưng cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào mê người hơn so với cậu nhỏ của Đường Diệc.
Không biết anh ấy đã kết hôn hay chưa nhỉ, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm.
Đi đến cửa nhà hàng, Đường Diệc đẩy cửa bước vào, ánh mắt tìm kiếm Ôn Hiểu trong đám đông, không để ý hai người phía sau.
Thịnh Yến đi ở phía trước Diệp Nhàn Dương, nghiêng người đi vào sau.
Hắn giữ cửa, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nhàn Dương, làm một tư thế “Mời”.
Theo động tác của hắn, cơ bắp ở cánh tay nổi lên, mơ hồ hiện lên những đường cong rắn chắc ở dưới lớp áo sơ mi mỏng.
Diệp Nhàn Dương nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, xấu hổ nói lời cảm tạ.
Người đàn ông nhận thấy sự không được tự nhiên của cô, nhỏ giọng nói: “Không cần căng thẳng.”
Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối phương mỉm cười lễ phép với cô.
“Chú nhỏ!”
Đi đến cửa phòng, Ôn Hiểu đang ngồi trên ghế, kinh ngạc vẫy tay với bọn họ.
Thịnh Yến cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp.”
“Tới đây ngồi đi.”
Ôn Hiểu kéo Diệp Nhàn Dương ngồi xuống bên cạnh mình.
“Chú, sao hôm nay chú lại rảnh rỗi tới đây thế? Sao Đường Diệc không nói với cháu một tiếng.
Sớm biết vậy cháu sẽ gọi thêm một chút thức ăn chú thích.”
Hình như Ôn Hiểu rất thích cậu nhỏ của Đường Diệc.
Khi cô ấy nói chuyện thì đôi mắt sáng lấp lánh, giống một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, khác hoàn toàn với khi ở trước mặt Đường Diệc.
“Chú tới đây bàn chút chuyện đầu tư, tùy tiện ăn một chút là được.” Thịnh Yến nhàn nhạt nói.
Đường Diệc liếc mắt nhìn Ôn Hiểu một cái, sắc mặt không vui.
Diệp Nhàn Dương có chút mơ hồ với tình huống trước mặt.
Sao cô đột nhiên lại ngồi ăn cơm chung một bàn với nam, nữ chính và cậu nhỏ của nam chính rồi.
Trong nguyên tác không miêu tả nhiều về vị cậu nhỏ này, chỉ biết năng lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Rất nhiều lần công ty Đường Diệc xảy ra vấn đề đều do hắn ra tay hỗ trợ mới có thể giải quyết được.