“Vậy vì sao Đường tổng lại lãng phí nhiều tài nguyên trên người cô như vậy?”
【xì……】
【Đây là phóng viên nhà ai vậy! Có thưởng! Phải thưởng thật mạnh!】
【tôi có bệnh làm người khác xấu hổ, câu hỏi quá sắc bén】
……
Diệp Nhàn Dương bình tĩnh nói: “Đầu tiên, Đường tổng cho tôi tài nguyên bởi vì tôi là nghệ sĩ dưới quyền anh ấy.
Thứ hai, cái này cũng không phải lãng phí tài nguyên mà là thử lỗi.
Cuối cùng, ban đầu khi mỗi nghệ sĩ tiềm lực đều nhận được tài nguyên.
Nếu có thực lực và một chút vận khí là có thể thử nghiệm thành công.
Chẳng qua, tôi là phiên bản thất bại mà thôi.”
“Như vậy xin hỏi, đối mặt với những lần thử lỗi liên tiếp như vậy.
Nội tâm cô có thấy áy náy với khán khả, fans, bao gồm cả Đường tổng không? Dù sao thì cô quả thật đã lãng phí rất nhiều tài nguyên.”
Diệp Nhàn Dương gật đầu: “Đương nhiên, vì vậy tôi sẽ không ngừng tiến bộ.
Xin mọi người về sau chú ý đến tác phẩm của tôi nhiều hơn, không cần lãng phí thời gian vào những chuyện bát quái.”
“Cô nói cô và Ôn tiểu thư đã gặp mặt.
Xin hỏi khung cảnh lúc đó như thế nào? Trong lòng cô có cảm thấy chênh lệch không? Cô Ôn có biết về lời đồn trên mạng về ba người các cô hay không?”
Diệp Nhàn Dương nói: “Cảnh tượng rất bình thường, không phát sinh chênh lệch.”
Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hiểu, dùng ánh mắt hỏi cô ấy có thể cho mọi người biết cô ấy có mặt ở hiện trường không.
Ôn Hiểu hiểu ý tứ của cô, hơi gật đầu với cô.
Diệp Nhàn Dương hỏi: “Chị có nghe nói đến lời đồn về chúng ta ở trên mạng không?”
Ôn Hiểu cười nói: “Chị nghe nói rồi.”
Phóng viên: “?”
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp:
【???】
【có ý gì thế?】
【Ôn Hiểu và Diệp Nhàn Dương ở bên cạnh nhau??】
【Fuck? Vở kịch lớn của năm!】
【thật hay giả vậy? Đừng giả vờ, Ôn Hiểu sao có thể có quan hệ với Diệp Nhàn Dương?】
【Cô Ôn vừa mới trở về nước không được mấy ngày, từ chối lên mặt trăng ăn vạ】
【Diệp Nhàn Dương cô giả vờ làm cái gì】
……
“Ôn tiểu thư và cô đang ở cạnh nhau à?” Giọng nói phóng viên ngập ngừng.
Bởi vì lời đồn trên mạng về ba người bọn họ.
Nguyên chủ và người thay thế vốn được cho là như nước với lửa.
Mọi người đương nhiên cảm thấy các cô nếu không ghét nhau thì ít nhất Diệp Nhàn Dương cũng nên đơn phương ghen ghét Ôn Hiểu.
Sao có thể tồn tại trường hợp khác được.
Diệp Nhàn Dương vô tội nói: “Đúng vậy.”
【cười chết, cô ở trong vòng tròn nào? Còn người ta ở trong vòng tròn nào?】
【ăn vạ hẳn phải chết!】
【vì lăng xê thật sự không có hạn cuối.
Cô và Ôn Hiểu quen biết sao? Cô có biết nhà người ta trâu bò thế nào sao?】
【thứ gì vậy? Đừng dính dáng vào!】
【Thanh danh của Ôn Hiểu ở trên quốc tế cách cô mấy trăm con phố.
Cô làm sao dám leo lên mặt trăng ăn vạ người ta?】
【một người là ánh trăng sáng, một người là con muỗi hút máu.
Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy】
【Ôn Hiểu ở trong buổi phát sóng trực tiếp này thì tôi sẽ ăn phân】
……
Diệp Nhàn Dương nhìn làn đạn không ngừng bay tới, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi và chị ấy ……”
“Dương Dương, a ——”
Một quả nho đã được lột vỏ đột nhiên được đưa đến bên miệng Diệp Nhàn Dương.
Đầu ngón tay ép làm cho nước từ quả nho trong suốt như pha lê chảy ra.
Ngữ khí nói chuyện với Diệp Nhàn Dương giống như dỗ dành trẻ con.
Diệp Nhàn Dương há miệng theo bản năng.
Quả nho bị được đẩy mạnh vào trong miệng cô.