Sau khi chào tạm biệt với người xem, Diệp Nhàn Dương kết thúc phát sóng trực tiếp.
Tống Dực buồn ngủ nằm ở trên sô pha vẫy tay với hai người, “Chú ý an toàn, tôi sẽ coi nhà giúp cô.”
Hai người Diệp Nhàn Dương lái xe đi vào khách sạn, Ôn Hiểu gọi điện thoại cho Đường Diệc.
Một lúc sau, Đường Diệc đỡ Thịnh Yến đi ra từ thang máy.
Có vẻ như Thịnh Yến say không hề nhẹ, trọng lượng nửa người đều đè lên trên người Đường Diệc.
Mái tóc hơi rối xù, cổ áo sơ mi bị cởi bỏ, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Khác hẳn với bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ mà lúc trước Diệp Nhàn Dương gặp qua, hắn có một loại cảm giác quyến rũ tương phản.
“Người lái thay tới rồi sao?” Thịnh Yến không mang mắt kính, khi ngẩng đầu nhìn thì hơi nheo mắt lại.
Đường Diệc nói: “Không phải, nhóm Ôn Hiểu tới rồi.”
Thịnh Yến vẫn còn rất tỉnh táo, mày đẹp nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía trên người của hai người Diệp Nhàn Dương, “Buổi tối không an toàn, kêu người lái thay đi.”
“Tới cũng tới rồi.” Đường Diệc nói một cách bất đắc dĩ.
“Chú đã uống bao nhiêu vậy?” Ôn Hiểu và Diệp Nhàn Dương bước lên trước.
Đường Diệc nói: “Uống lên không ít, dẫn chú ấy trở về trước đi.”
Ôn Hiểu muốn đỡ Thịnh Yến nhưng lại bị hắn né tránh.
“Hiểu Nhi, là tên nhóc này kêu hai người tới đây sao?”
Tuy rằng Thịnh Yến say rượu nhưng sắc mặt không có gì khác so với bình thường.
Chỉ là ánh mắt nhìn qua không mấy tỉnh táo.
Diệp Nhàn Dương giúp không được gì cho nên đứng nhìn ở bên cạnh.
Nghe thấy lời này, Diệp Nhàn Dương lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, chính là anh ta!”
Ánh mắt của Thịnh Yến dời đến trên người cô, ánh mắt mông lung, “Cô là……”
Diệp Nhàn Dương tốt xấu gì cũng xem như là nhân vật công chúng, trước mắt đang mang mũ lưỡi trai và khẩu trang.
Người không quen tạm thời không thể nhận ra được.
Diệp Nhàn Dương kéo khẩu trang cười mỉm chi nói: “Xin chào anh, tôi là Diệp Nhàn Dương.”
Thịnh Yến gật đầu, “Tôi nhớ cô rồi, kêu chú đi.”
Diệp Nhàn Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Xin chào chú!”
Thịnh Yến không biết tại sao cười một tiếng nói: “Ngoan.”
Giống như đang nói mớ vậy, đột nhiên khiến một bên tai của Diệp Nhàn Dương hơi nóng một chút.
Thịnh Yến nhìn về phía Ôn Hiểu, nói với hai người: “A Diệc không có suy nghĩ trước, đáng lẽ không nên kêu hai người đến đây.”
Diệp Nhàn Dương phụ họa nói: “Đúng vậy đó chú, sau này chú phải dạy dỗ anh ta thật tốt.
Bản thân uống rượu xong còn kêu Hiểu Hiểu tới đón.”
Đường Diệc trừng mắt liếc mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, “Câm miệng!”
Diệp Nhàn Dương quay đầu ấm ức mong đợi nhìn về phía Thịnh Yến, cô lên án nói: “Chú, chú xem kìa.
Anh ta còn hung dữ với tôi!”
Thịnh Yến đánh cái ót của Đường Diệc một cái, trách mắng: “Xin lỗi.”
Đường Diệc, giám đốc CEO trẻ tuổi của tập đoàn Đường thị.
Khi làm việc thì ánh mắt rất độc đáo và sấm rền gió cuốn, ở trong sách rất có uy thế của nam chính.
Nhưng hắn quả thật ngoan ngoãn đến kỳ cục ở trước mặt người cậu nhỏ uống say này, bị vỗ đầu cũng không rên một tiếng, bộ dáng nghẹn khuất.
Thịnh Yến trầm giọng nói: “A Diệc, xin lỗi.”
Đường Diệc cắn răng, trừng mắt liếc nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, không tình nguyện nói: “Xin lỗi.”
Nói xong, nhân lúc Thịnh Yến không chú ý thì hắn nhỏ giọng nói: “Xem sau này tôi xử lý cô như thế nào.”
Diệp Nhàn Dương vô cùng đáng thương nhìn về phía Ôn Hiểu, co rúm lại nắm lấy tay áo của cô ấy, “Chị, em sợ ……”