Nhưng nếu bên cạnh có người thì tình huống này ít nhiều có chút quỷ dị.
Hốc mắt người phụ nữ đỏ bừng như người điên đánh nhau với người khác, trong miệng lại lẩm bẩm, giống như đang khuyên can.
Ngay sau đó Diệp Nhàn Dương cảm thấy cơ thể mình bị khống chế, kéo giãn khoảng cách với người phụ nữ kia.
“Diệp Nhàn Dương điên rồi! Diệp Nhàn Dương điên rồi!”
“A, tôi điên rồi.”
Làm sao một người làm công cần cù, chăm chỉ có thể không bị ép điên cơ chứ.
“Báo cảnh sát đi!”
“Đừng làm phiền chú cảnh sát.”
Diệp Nhàn Dương không muốn phát điên, thân là một thanh niên năm tốt, cả đời này cô chưa từng nói chuyện với chú cảnh sát, cô cũng không muốn vừa tới thế giới này đã phải đi vào cục cảnh sát.
“Nói vớ vẩn cái gì thế? Một vụ đánh nhau giữa các nghệ sĩ trong công ty lại kinh động đến cảnh sát.
Chúng ta còn biết xấu hổ hay không?”
Diệp Nhàn Dương phụ họa nói: “Anh trai này nói đúng…… Cô cho rằng mình là ai chứ?”
Cô còn chưa dứt lời thì chủ đề đột nhiên thay đổi.
Hai chân Diệp Nhàn Dương không đứng vững, ngã xổm xuống dưới mặt đất.
“Nếu anh dám thì gọi cảnh sát bắt tôi lại đi!”
Vào phút thứ hai sau khi đến không gian xa lạ, Diệp Nhàn Dương càng hiểu sâu sắc hơn hành vi và lời nói không thể thống nhất là như thế nào.
Cho dù lời nói và hành vi không thống nhất, cũng không thể tua nhanh như vậy chứ.
Hoàn toàn không cho cô thời gian phản ứng!
Diệp Nhàn Dương lấy lại quyền chủ động điều khiển cơ thể, sợ bọn họ báo cảnh sát.
Cô lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, chạy theo người đàn ông trước mặt không cho hắn đi báo cảnh sát.
Cô nắm chặt lấy tay hắn, gửi cho hắn một tín hiệu thân thiện.
“Bắt đi! Bắt tôi lại đi!”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Anh trai à, hy vọng anh có thể nhìn thấy sự quật cường của tôi, thấy rõ ý tốt trong nội tâm của tôi với anh.
“Đường tổng? Ngài đã tới……”
Diệp Nhàn Dương có chút mất trọng lượng, nháy mắt mất đi quyền khống chế cơ thể.
Cô cảm giác bản thân dẫm lên giày cao gót đang chạy như điên.
Chị gái à, chị có đau không thế.
Diệp Nhàn Dương quả thực đau lòng cho thân thể mới của mình.
Không biết cô lại chạy tới nơi nào, trong tay bắt lấy một cánh tay khỏe mạnh.
“Đau đau đau……” Diệp Nhàn Dương rên rỉ, đồng thời cảm giác hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng hơn.
Diệp Nhàn Dương nhìn người đàn ông thân thể cường tráng trước mặt mình.
Cô nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông, khóe mắt nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi màu xám phẳng phiu của người đàn ông.
“Đường Diệc……”
Bên phải hắn có một cô gái dịu dàng, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Chuông báo động trong đầu Diệp Nhàn Dương vang lên.
Đường Diệc? Nam nhân thiết kế nguyên thân chết oan uổng? Như vậy, cô gái kia chẳng phải là……
Diệp Nhàn Dương nước mắt đầy mặt ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy quai hàm gần như hoàn hảo của người đàn ông đang căng thẳng, ánh mắt tức giận.
Phảng phất ngay giây sau có thể bóp chết cô.
Chỉ là ngại thân phận, hắn không thể ra tay với một người con gái yếu đuối như cô trước mặt mọi người.
Diệp Nhàn Dương khóc, thật sự đã khóc.
Hệ thống không lừa cô.
Quả thật là cô đã đến trước khi hắc hoá, chẳng qua là đang trên đường hắc hoá mà thôi.
“Diệp, Nhàn, Dương.” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
“A?” Diệp Nhàn Dương nghẹn ngào nức nở.
Anh trai à, trước kia thân mật dây dưa trước mặt anh cũng là do tôi thân bất do kỷ thôi!