Đôi mắt của Diệp Nhàn Dương ngập nước nhìn hắn, không thể không nói, thật sự có hơi đáng thương thật.
Khóe miệng của Tống Dực run rẩy, hắn đi đến trước mặt mấy người họ, vẻ mặt lười biếng khi nhìn hai người nhà tạo mẫu thì hoàn toàn lạnh lùng lại.
“Trông cô có vẻ rất không hài lòng với nghệ sĩ của công ty tôi đúng không?” Giọng điệu của Tống Dực vẫn lười biếng như cũ nhưng lại lộ ra một cảm giác nguy hiểm.
Nhà tạo mẫu đương nhiên biết thân phận của Tống Dực không chỉ là một người đại diện thực tập mà thôi, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên hơi trắng bệch.
“Anh Tống, sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ? Chỉ là……”
Ánh mắt của Tống Dực dừng lại ở trên người người trợ lý, người sau không thể kiềm chế được mà hơi co rúm lại, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Chỉ là nhân viên công tác trong tiệm của cô chưa được chuyên nghiệp, không chỉ để tình cảm cá nhân vào trong công việc mà còn nói năng gay gắt với khách hàng.
Xem ra hai chữ “Chuyên nghiệp” ở trước tên của cô có vẻ không giống như trong thuyết minh.”
Gương mặt của nhà tạo mẫu không hề còn một chút máu, cô ta thật sự không hề thích Diệp Nhà Dương, còn cảm thấy đối phương chỉ là một cái bao cỏ chỉ được có khuôn mặt.
Ngoài ra, Ôn Hiểu về nước rồi, trên mạng đăng tải các loại tin tức nói Diệp Nhàn Dương sắp bị tập đoàn Đường thị vứt bỏ, nên trong lòng cô ta khó tránh khỏi hơi coi thường.
Dù sao lúc trước mỗi một lần tạo hình giúp Diệp Nhàn Dương, cô ta đều sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý.
Người trong vòng hễ tiếp xúc qua với Diệp Nhàn Dương thì đều không thích cô ta.
Càng quan trọng hơn là Tống Dực không phải là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, nhưng lúc trước hắn chưa từng nói chuyện giúp Diệp Nhàn Dương.
Cho nên bọn họ mới hơi không kiêng nể gì, nhưng càng không ngờ rằng sẽ có ngày Tống Dực đứng ra bênh vực cho Diệp Nhàn Dương.
Tống Dực là em họ của Đường Diệc, CEO tập đoàn Đường thị và cũng là người thừa kế trẻ tuổi của tập đoàn đa quốc gia —— cháu ngoại ruột của Thịnh Yến.
Lời nói của hắn không chỉ đại diện cho bản thân hắn mà thậm chí có khả năng đại diện cho tập đoàn Đường thị và tập đoàn Thịnh thị.
Một khi bị bọn họ nhận định là không chuyên nghiệp, cô ta cơ bản không có khả năng lại tiếp nhận bất kỳ đơn tạo hình cho nghệ sĩ nào nữa.
“Tại sao cô lại nói chuyện với khách hàng như vậy? Mau xin lỗi đi!” Nhà tạo mẫu tát một cái thật mạnh lên trên mặt trợ lý, nắm quần áo của trợ lý kéo đến trước mặt của Diệp Nhàn Dương.
Nước mắt của cô gái chảy dài ở trên mặt, không dám cứng đầu nữa mà nghẹn ngào nói xin lỗi với Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương nghe thấy “Chát” một tiếng, có thể nhìn ra được là nhà tạo mẫu dùng sức không hề nhẹ.
“Nói xin lỗi xong thì cũng bỏ qua đi, sau này nhớ kỹ lần dạy dỗ này.”
Diệp Nhàn Dương cũng không cảm thấy đồng tình, người giống trợ lý nhỏ nghé con không sợ cọp như vậy.
Nếu không sớm nhận ra được hiện thực tàn nhẫn thì sau này nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ hơn.
Cuối cùng, nhà tạo mẫu và trợ lý khom lưng tiễn bọn họ ra tận cửa.
Ngồi vào trong xe, Tống Dực nhìn cô thông qua kính chiếu hậu ở trong xe.
Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Tống Dực nói: “Cô thật không giống so với lúc trước.”
Diệp Nhàn Dương nhún vai, “Sống lại từ đống tro tàn……”