Diệp Nhàn Dương tuân theo cách nghĩ đại trượng phu co được giãn được, cô nhanh chóng ra quyết định: “Anh trai à, là cậu ta một hai đòi nghe đấy.”
Diệp Nhàn Dương rất không có chí khí chỉ về phía Tống Dực, người sau lập tức trừng lớn mắt không thể tin tưởng mà nhìn cô.
Diệp Nhàn Dương nhìn hắn lộ ra vẻ mặt cầu xin.
Cậu là em họ của hắn nên hắn sẽ không làm gì cậu nhưng bây giờ hợp đồng giải ước của tôi còn đang bị hắn cầm trên tay đó!
Đường Diệc cười như không cười, “Không gọi ba sao?”
Diệp Nhàn Dương ngoan ngoãn, “Nếu anh muốn nghe, ba ba.”
Đường Diệc tức giận đến mức trán giật giật hai cái, “Còn ngẩn người làm cái gì? Chờ tôi mời hai người đi ra ngoài sao?”
Diệp Nhàn Dương và Tống Dực ngoan ngoãn đứng dậy đi theo phía sau hắn cùng ra khỏi công ty.
Anh bảo vệ và cô nhân viên lễ tân nhìn thấy toàn bộ tình huống đã cười đến mức không thể đứng thẳng lên được.
Dọc theo đường đi, Diệp Nhàn Dương và Tống Dực ngồi ở hàng phía sau giống như hai đứa nhỏ làm sai, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trong lúc đó thì âm thầm tôi chạm vào cậu, cậu chạm vào tôi, thỉnh thoảng còn lặng lẽ nói hai câu giống như tiếng muỗi kêu vo ve ở bên tai.
“Anh của cậu có phải đang tức giận không?” Diệp Nhàn Dương dùng giọng mũi hỏi.
“Làm sao mà tôi biết được.”
“Tôi cảm thấy là như vậy.
Nếu sau này anh ta muốn chấm dứt hợp đồng với tôi thì cậu nhất định phải giúp tôi nói hai câu tốt đẹp đó.”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Chúng ta cùng nhau chọc anh ta tức giận, chẳng lẽ cậu muốn tôi một mình gánh vác hậu quả sao?”
……
Diệp Nhàn Dương nhìn về phía trước một chút, rất trùng hợp phát hiện Đường Diệc đang lạnh lùng nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu.
Diệp Nhàn Dương rụt cổ lại, “Xong rồi, xong rồi.
Lúc này anh ta thật sự tức giận.”
Tống Dực di chuyển sang bên cạnh vài inch, không ngờ rằng lại bị Diệp Nhàn Dương kéo xuống nước.
Đường Diệc xoa xoa giữa trán, “Yên lặng một chút.”
“Ừ.” Diệp Nhàn Dương gật đầu.
Sau khi đến nơi, tài xế đỗ xe ở gara dưới tầng hầm.
Nhóm người đi vào thang máy, Đường Diệc nói: “Tiểu Dực, em mang cô ấy đi vào trước đi.
Anh đi tìm cậu nhỏ.”
Diệp Nhàn Dương khó hiểu nói: “Cậu nhỏ cũng ăn cơm cùng chúng ta sao?”
Đường Diệc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, Diệp Nhàn Dương lập tức sửa miệng: “Ông cậu, ông cậu, chú ấy cũng ăn cơm cùng với chúng ta sao?”
“Ừ.”
Khi thang máy đi đến lầu chín, Đường Diệc rời đi trước và trước khi đi cố ý dặn dò Tống Dực: “Nhìn kỹ cô ta, đừng để cô ta nổi điên.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Cô tức giận mà không dám nói gì, anh mới nổi điên đó!
Sau khi Đường Diệc rời đi, Diệp Nhàn Dương tò mò hỏi: “Đường tổng và cậu nhỏ của anh ta có quan hệ rất tốt sao?”
Tống Dực gật đầu nói: “Nói đúng ra, cả nhà chúng tôi đều có quan hệ rất tốt với cậu nhỏ.”
“A?”
Tống Dực nói: “Bà ngoại của tôi sinh bốn đứa con, ba người đầu đều là con gái và chỉ có một con trai là cậu nhỏ.
Cậu ấy lớn hơn chúng tôi mấy tuổi, tôi và anh họ từ nhỏ đã thích đi theo phía sau cậu nhỏ rồi, cô đã gặp cậu nhỏ rồi đúng không? Đừng nhìn cậu ấy ngày thường lịch sự văn nhã, nhưng khi tức giận thì rất đáng sợ.
Ngay cả ông ngoại bà ngoại cũng không dám chọc cậu ấy đâu.”
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nói: “Nhìn không ra đó.”
Cách mấy giây, Diệp Nhàn Dương hỏi: “Anh ta kết hôn chưa?”