Tống Dực lắc đầu, “Đừng nói kết hôn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bên người cậu nhỏ có người phụ nữ nào.
Mẹ tôi và những người khác rất sốt ruột, nhưng có thúc giục cũng không có tác dụng.”
Không biết nhớ tới cái gì đó, Tống Dực nói một cách rất thần bí: “Tôi nói cho cô nghe một bí mật.”
Diệp Nhàn Dương nhướng mày nói: “Cái bí mật gì?”
“Ôn Hiểu từng yêu thầm cậu nhỏ đấy.”
Thang máy đi vào lầu 18, hai người đi ra khỏi thang máy.
Diệp Nhàn Dương đang đắm chìm trong khiếp sợ do lời nói của Tống Dực mang đến nên không tránh đi mà trực tiếp đụng phải một người.
“Xin lỗi.” Sau khi Diệp Nhàn Dương đứng vững thì nói lời xin lỗi với người kia.
“Là cô à?”
Diệp Nhàn Dương khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt là một vị thiếu niên khoảng 17-18 tuổi.
Thiếu niên có mái tóc đen nhánh, gương mặt như ánh mặt trời, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương hoàn toàn không phải không có ác ý.
“Chúng ta quen biết nhau sao?” Gương mặt của Diệp Nhàn Dương lộ ra vẻ khó hiểu.
Ánh mắt của thiếu niên hơi giật mình, chợt cười lạnh nói: “Không quen biết.”
Nói xong, hắn không cho Diệp Nhàn Dương cơ hội phản ứng mà đã nghiêng người rời đi.
Diệp Nhàn Dương nghi ngờ nói: “Không quen biết à? Tại sao có cảm giác như hai ta có thù oán với nhau vậy.”
Tống Dực duỗi người, đôi tay đặt ra sau đầu không hề để ý nói: “Người trong giới giải trí có thù oán với cô rất ít sao?”
Diệp Nhàn Dương gật đầu đồng ý, “Cậu nói cũng đúng.”
“Đúng rồi, sau đó thì sao? Ôn Hiểu và cậu nhỏ như thế nào?” Diệp Nhàn Dương không để chuyện thiếu niên kia ở trong lòng mà tiếp tục truy hỏi.
Nghe Tống Dực nói, trước kia Ôn Hiểu và Đường Diệc là hàng xóm, cậu nhỏ thường xuyên tới nhà Đường Diệc chơi.
Bởi vì tuổi kém không lớn nên những đứa trẻ gần đó đều thích chơi chung với hắn, Ôn Hiểu cũng không ngoại lệ.
Cậu nhỏ không chỉ điển trai và còn chững chạc, vững vàng hơn các chàng trai bình thường.
Các cô gái đều rất thích hắn.
Tống Dực nhún vai nói: “Không có sau đó, cậu nhỏ không có khả năng thích chị ấy.
Chị Hiểu Hiểu cũng không dám cho cậu nhỏ biết, sau đó thì từ bỏ thôi.”
“Vậy tại sao chị ấy lại thích Đường tổng?”
Tống Dực nói: “Không rõ ràng lắm, chắc là lâu ngày sinh tình nhỉ.”
“Nói không chừng thật sự là vì báo đáp ân cứu mạng đấy.”
“Cũng không đến mức đó chứ.”
Một đường nói chuyện, hai người đi đến trước cửa phòng.
Tống Dực giơ tay gõ cửa, một lát sau cửa phòng được mở ra.
“Hai vị mời đi bên này.”
Nhân viên công tác ở phía sau cánh cửa hơi cúi người với hai người bọn họ.
Sau khi đi vào trong phòng thì họ phát hiện diện tích phòng cũng không nhỏ, trong phòng có đặt bảy tám bàn tròn và ngồi không ít người ăn mặc khác nhau.
Nhìn dáng vẻ thì đều có quan hệ với ban tổ chức.
Sau khi Diệp Nhàn Dương và Tống Dực xuất hiện, không ít ánh mắt tụ tập ở trên người hai người họ, đồng thời cũng truyền đến một ít tiếng thì thầm nho nhỏ.
“Ban tổ chức mở tiệc chiêu đãi nhân viên công tác và bên đầu tư, một lúc nữa cô đừng nói chuyện lung tung.
Mặc kệ có quen biết hay không thì khi có người chào hỏi với cô thì cứ mỉm cười là được.” Tống Dực nhỏ giọng nói ở bên cạnh cô.
Diệp Nhàn Dương nhìn chung quanh một vòng, không tìm được một gương mặt quen thuộc nào, cô cũng hoàn toàn không hề để ý đối với ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.