Nhưng Diệp Nhàn Dương không thể miệng ăn núi lở, cho dù có tài nguyên là một show giải trí hàng đầu, lấy tình cảnh hiện tại của cô, nếu không có Đường Diệc và công ty hỗ trợ thì cũng chỉ có thể làm nền, không chừng còn bị mắng nữa.
“Ôn tiểu thư, bây giờ cũng muộn rồi.
Đường tổng còn chưa ăn cơm trưa đó.” Diệp Nhàn Dương nói.
Đương nhiên không phải đột nhiên lương tâm của cô trỗi dậy mà là nhớ tới bản thân đã bịa đặt chuyện vô căn cứ trước mặt Đường Diệc, còn làm trò nói xấu hắn trước mặt người trong lòng.
Diệp Nhàn Dương cảm thấy hợp đồng giải ước đã ném tới trước mặt cô rồi!
Nói thật, tập đoàn Đường thị vốn là công ty quản lý số một, số hai.
Sau khi Diệp Nhàn Dương và Đường thị chấm dứt hợp đồng nhất định không tìm được công ty tốt hơn.
Dù sao ai lại đi đồng ý ký hợp đồng với một nghệ sĩ toàn vết đen trên người chứ?
Cho nên tạm thời Diệp Nhàn Dương không thể rời khỏi Đường thị.
Nếu có thể, cô còn hy vọng bản thân có thể phát triển lâu dài ở Đường thị.
Tốt nhất là có thể làm cho đường Diệc ủng hộ cô như trước kia.
Có điều chuyện này có lẽ không được, chính thất đã về rồi, ai lại đi quan tâm đến một hàng giả như cô chứ.
Nghe vậy, Ôn Hiểu do dự một lát, nhìn thời gian, đã là 1 giờ rưỡi rồi.
Ôn Hiểu và Đường Diệc là bạn thanh mai trúc mã.
Họ đã sớm công khai tình cảm với nhau nhưng hai người đều kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Ai cũng không muốn từ bỏ mặt mũi, cho nên mới có thời gian rời xa nhau mấy năm.
Diệp Nhàn Dương nhanh chóng quyết định nói: “Em quay trở lại gọi Đường tổng cùng đi.”
Ôn Hiểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn, chị đến nhà hàng đối diện chờ hai người.”
“Được ạ.”
Diệp Nhàn Dương trở về văn phòng, gõ cửa, thấy cửa phòng còn một khe hở.
Cô lặng lẽ thò đầu vào thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Đường tổng?”
Đường Diệc đang ngồi trên ghế, lật xem tài liệu, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy cái đầu nhỏ của Diệp Nhàn Dương thì ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống mấy độ.
Có lẽ hắn còn nhớ tới mấy chuyện Diệp Nhàn Dương làm hắn mất mặt.
Diệp Nhàn Dương có lòng muốn làm hòa, đẩy cửa ra một chút, mỉm cười nói: “Đường tổng, buổi trưa anh còn bận việc gì đó.”
Đường Diệc nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Phê duyệt hợp đồng giải ước của cô.
Đúng lúc cô quay lại thì tự mình xem đi, không có vấn đề gì thì ký luôn.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
“Ai nha, không vội, không vội, anh còn chưa ăn cơm đấy! Chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Chị Ôn Hiểu còn đang chờ chúng ta ở nhà hàng đó.”
Đường Diệc nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói: “Diệp Nhàn Dương, cô trở mặt nhanh thật nhỉ.”
Diệp Nhàn Dương không chút hoảng sợ nào, cho dù cô nói rõ với Đường Diệc cô quả thật đã thay đổi thành con người khác rồi thì anh ta cũng sẽ không tin, không chừng còn cho rằng Diệp Nhàn Dương có bệnh.
“Đường tổng, tôi chỉ là đã hoàn toàn hiểu rõ lòng cảm kích của mình với anh.
Dù sao trước kia tôi cũng chưa làm chuyện gì quá mức.
Chúng ta có thể bỏ qua toàn bộ được không?” Diệp Nhàn Dương thẳng thắn nói.
Đường Diệc hừ lạnh một tiếng: “Đừng đánh chủ ý lên Ôn Hiểu.”
Diệp Nhàn Dương giơ ba đầu ngón tay lên, thề son sắt: “Tôi bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không có ý xấu với chị Ôn Hiểu!”
Đường Diệc liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hơi dịu xuống: “Ôn Hiểu nói đúng, cô trở thành như thế này cũng không tránh khỏi có chút liên quan tới tôi.
Bất luận cô coi tôi thành cái gì, tôi tiêu tiền nâng đỡ cô thật sự là bởi vì cô có vài phần giống Ôn Hiểu nhưng chỉ thế mà thôi.
Về phần lời đồn nhằm vào cô, tôi sẽ xử lý.
Các điều kiện chấm dứt hợp đồng vẫn giữ nguyên như đã nói trước đó, ký hợp đồng chấm dứt đi.”