Sơ Niệm vừa mở mắt ra thì thấy rắn lớn đang liếm bụng dưới của mình, con rắn còn định cố chui qua nội y của cô để vào nơi tư mật đang chảy máu.
Nếu không phải vì con rắn không có tay thì sớm đã thành công rồi.
Sơ Niệm vươn tay muốn đẩy con rắn ra, nhưng cô vừa mới tỉnh dậy, thân thể mềm nhũn nên không thể dùng sức, đành phải ôm chặt lấy đầu của rắn lớn, ngăn động tác ưỡn bụng của nó như ngăn một con cún đang muốn chui vào lòng mình.
Cảm nhận được sự phản kháng của cô, rắn lớn ngóc đầu lên.
Đồng tử vàng sẫm của nó giăng đầy tơ máu, trông nó như một sinh vật khát máu đáng sợ, sẵn sàng ăn thịt người bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, mùi máu tanh trên người cô đã kích thích rắn lớn, khiến nó phát điên.
Vài ngày trước khi kinh nguyệt đến, Sơ Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô lấy áo ba lỗ thể dục của mình ra, đệm bông bên trong được thay bằng tro bụi cỏ, có thể ngăn mùi máu lan ra, ở một mức độ nhất định thì cũng có thể thay thế cho băng vệ sinh.
Vật đó để ở ngay trên đầu giường.
Cô khẽ cử động cánh tay, cố gắng lôi những thứ trong ba lô ra.
Hành động này dường như khiến rắn lớn tức giận, nó dùng thân rắn quấn từ cổ cho đến chân của cô, chỉ chừa ra bên ngoài một cái đầu đang thở hổn hển, quấn đến nỗi trông cô không khác gì một con tằm vàng.
Thông thường rắn sẽ quấn chặt con mồi như vậy để khiến con mồi từ từ ngạt thở cho đến chết.
Có lẽ là rắn lớn cảm thấy cô đã ra quá nhiều máu, không thể sống được nữa nên quyết định trực tiếp ăn thịt cô.
Nhưng ngay sau đó, Sơ Niệm nhận ra rằng mình đã sai.
Rắn lớn không hề siết chặt thân thể của cô, mà là tách ra hai chân của cô ra, muốn tiếp tục làm chuyện vừa nãy.
Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Lẽ nào rắn lớn muốn l.iếm để giúp cô cầm máu sao?
Sơ Niệm hoảng sợ hét lớn: “Không được!”
Rắn lớn có thể hiểu được “không” nghĩa là từ chối, nó lại gần, lưỡi rắn li.ếm qua trán cô, rồi xuống dần mũi, má, cằm, và thậm chí cả môi cô.
Trong lúc li.ếm láp, nó luôn phát ra tiếng kêu “khè khè” rất nhẹ, rồi lại tiếp tục.
Sơ Niệm ngửi thấy một hương vị nhẹ nhàng và êm dịu từ nó.
Một lúc sau, rắn lớn dường như thấy hiện tượng chảy máu vẫn không ngừng lại, nó trở nên lo lắng.
Nó vẫn cố chấp tin rằng phải liế.m vết thương thì mới không chảy máu nữa.
Sơ Niệm biết rằng động vật sẽ li.ếm vết thương của chúng khi chúng bị thương, vì điều này sẽ làm sạch và giúp vết thương mau lành.
Nhưng cô đâu có bị thương.
Nơi tư mật đó, nếu bị lưỡi của rắn lớn chạm vào, điều này thật đáng xấu hổ làm sao.
Vừa vặn vẹo cơ thể bị giam cầm của mình, cô vừa nói một số từ đơn giản mà rắn lớn có thể hiểu được: “Không được, như thế này là không đúng.
Rắn bỏ tôi ra.”
Có vẻ vì cô vùng vẫy quá kịch liệt, rắn lớn cuối cùng cũng cũng buông cô ra.
Cô yếu ớt nằm trên chiếc giường lá, bao bọc cơ thể thật chặt.
Đuôi của rắn lớn vỗ trên mặt đất sơn động “cạch ạch”, rõ ràng là nó đang rất tức giận rồi.
Cô nhìn thấy con rắn phi ra ngoài cửa hang, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong lúc rắn lớn ra ngoài, cô lấy chiếc băng vệ sinh tự chế mặc vào.
Khi cô đang chỉnh lại trang phục, thì ở phía cửa động phát ra tiếng động lớn.
Rắn lớn vậy mà nhanh như vậy đã quay lại rồi.
Thấy Sơ Niệm đứng dậy, rắn lớn lại nhanh chóng cuộn lấy cô, giống như mớm thuốc cho một đứa trẻ, nó cho Sơ Niệm ăn quả xanh có tác dụng chống viêm.
Không lâu sau khi ăn, tác dụng chữa bệnh của quả xanh đã phát huy công hiệu, Sơ Niệm bắt đầu mê man chìm vào giác ngủ.
Khi cô tỉnh lại, vẫn là bị rắn lớn quần lấy trong lòng.
Mỗi lần bà dì đến thăm, Sơ Niệm đều mệt lừ đừ, lười biếng, không muốn động đậy.
Nhưng không được thay đổi tư thế cả đêm dễ gây tắc nghẽn mạch máu, cô trằn trọc một hồi thì thào nói: “Tôi không sao rồi, bỏ tôi ra, được không?”
Đây cũng là điều rắn lớn có thể hiểu được, nhưng lần này nó không thả cô xuống, chỉ đưa thêm cho cô vài quả xanh nữa.
Sơ Niệm không muốn tiếp tục ăn quả xanh nữa.
Cô cũng biết tác dụng chống viêm của quả xanh, là một thứ rất tốt để điều trị vết thương ngoài da.
Nhưng việc bà dì đến thăm không phải là bị thương, có ăn cũng vô dụng.
Cô ăn một quả đã có thể ngủ đến hàng giờ, tác dụng phụ như này thực không tốt lắm với một người đã ngủ cả đêm.
Thấy cô không ăn quả xanh, rắn lớn lại đưa cho cô thịt đã được nướng chín.
Sơ Niệm không có khẩu vị để ăn, nhưng vẫn miễng cường ăn vài miếng.
Cô đã định giải thích cho rắn lớn về việc bà dì đến thăm, nhưng cô cũng không biết rắn lớn là giống đực hay cái, cũng không biết là loài rắn có loại chuyện đó hay không, ngay cả khi chỉ số IQ của rắn lớn rất cao nhưng cô vẫn là không thể nói cho nó hiểu được.
Đêm hôm qua khi mê man ngủ đi, thậm chí, cô đã nghĩ liệu rắn lớn có bỏ mình hay không khi mà thấy cô ăn quả xanh mà vẫn không cầm máu được.
Nhưng bây giờ rắn lớn vẫn sẵn sàng tiếp tục cho cô ăn, điều này cho thấy rắn lớn trong thời điểm hiện tại vẫn chưa từ bỏ thức ăn dự trữ của nó.
Cô muốn làm cho mình trông khỏe mạnh một chút, ăn càng nhiều càng tốt.
Trong mấy ngày tiếp đó, Sơ Niệm ngày nào cũng bị rắn lớn cho ăn, sau đó nhồi thêm hai quả xanh.
Một lượng rất nhỏ, ăn vào sẽ không làm buồn ngủ, chỉ đủ làm cho cô cảm thấy uể oải hơn thôi.
Cô đã lo lắng rằng không biết ăn quả xanh ăn như thế này có bị tác dụng phụ không, nhưng thật ngạc nhiên là quả xanh không có tác dụng phụ nào khác trừ buồn ngủ, giống như một loại thuốc ngủ tự nhiên có tác dụng chống viêm.
Càng về sau, cô lại lo âu và đề phòng, làm thế nào mới có thể để rắn lớn thoát khỏi ý định li.ếm cô để cầm máu? Cô nhận ra rằng chỉ cần một lúc nào đó, đột nhiên bà dì đột nhiên tới, rắn lớn sẽ lại rục rịch ngóc đầu dậy lại gần, muốn giúp đỡ.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, kinh nguyệt của Sơ Niệm cuối cùng đã hết, khi rắn lớn đi kiếm ăn trở về cũng đã phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này.
Nó có vẻ rất vui mừng, xoay quanh cô thành những vòng tròn như đang nhảy múa vậy.
Sơ Niệm cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng không phải lo lắng việc rắn lớn đột nhiên quan tâm, có thể thoải mái làm một số việc rồi.
Sau nhiều ngày lười biếng như vậy, cái ổ của cô đã trở nên vô cùng lộn xộn, da thú dính đầy máu, không biết có thể rửa sạch và tiếp tục sử dụng hay không.
Quần áo mặc mấy ngày cũng bị sờn, thậm chí không cần soi gương cô cũng biết mình đang xộc xệch, chẳng khác gì một người khùng khùng điên điên.
Cô sang động nhỏ bên cạnh lấy nước rửa sạch sẽ, sau đó cởi quần áo xuống hồ tắm rửa sạch sẽ.
Không ngờ vừa xuống nước, cô bỗng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Thì ra rắn lớn đang ngâm mình trong nước, bởi vì sự xuất hiện của cô, con rắn chồm người ra, những chiếc vảy vàng óng ánh dưới ánh sáng của viên dạ minh châu phát ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng.
Đôi mắt tinh tường của cô phát hiện ra có một số vảy trên cơ thể con rắn như chuyển sang màu hồng nhạt, sau đó dần dần không thấy nữa.
Nghĩ đến tấm da rắn khổng lồ ở cửa hang, Sơ Niệm không khỏi phỏng đoán xem rắn lớn có phải sắp lột da lần nữa hay không.
Đã được hơn nửa tháng kể từ khi cô đến nơi này, bây giờ chắc là đang đầu tháng bảy rồi.
Nhưng cô không chắc lắm.
Trước đây cô rất sợ rắn, biết rất ít về thói quen của loài sinh vật này, cô cũng không biết liệu rắn có lột da vào mùa thu hay không.
Cô chỉ trực giác cảm thấy rắn lớn hôm nay có gì đó không ổn.
Cô nghĩ chỉ cần không chọc giận rắn lớn và giặt quần áo của mình, mọi chuyện sẽ không có gì lớn cả.
Cô không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.
Chỉ không ngờ lần này lại khác, cô không động chạm vào nó, nhưng nó lại muốn động chạm vào cô.
Sơ Niệm vừa mới giặt xong áo và q.uần lót, muốn lau khô người trước, nhưng chưa kịp rời khỏi bể đã bị rắn lớn dùng đuôi cuốn vào trong nước.
Cô kêu lên, bộ quần áo khô ráo cuối cùng trên người cô trong phút chốc lại ướt đẫm.
Xấu hổ là cô toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi áo sơ mi bị thấm nước, quần áo mặc trên người dính chặt vào đường nét của cơ thể, mặc như không mặc.
Đặc biệt là phần hạ thân trống rỗng, không có cảm giác an toàn.
Chiếc đuôi của rắn lớn đi loạn, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trượt đến nơi Sơ Niệm bị chảy máu mấy ngày nay, cô bèn kẹp hai chân lại, ngăn không cho đuôi của nó tiếp tục khám phá.
Nó tựa hồ như muốn tự mình xác nhận lại xem cô đã thực sự ổn chưa.
Nhưng có vẻ không phải.
Trong nhất thời, Sơ Niệm hoàn toàn không đoán được mục đích của rắn lớn.
Cô chỉ biết, sau khi cô bắt được đuôi của rắn lớn, rắn lớn đã quấn lấy tay của cô, đưa cô lên đến bên thành bể, rồi lại lặn xuống chỗ nước sâu, không biết đã bơi đi đâu rồi.
Sơ Niệm bị dọa sợ không dám ở lâu, sau khi giặt da thú qua loa, cpp lập tức mang đồ ra cửa hang lớn để phơi khô.
Hành vi bất thường của rắn lớn tiếp diễn trong hai ngày.
Nó thể hiện một trạng thái hành vi rất bồn chồn.
Đôi khi ban ngày nó sẽ tự cuộn mình lại.
Đôi khi nó sẽ lăn lộn trong hồ bơi và bắn ra những tia nước lớn, trong sơn động có thể nghe thấy tiếng rầm rầm ào ào, lại có lúc, đuôi của nó quấn quanh bàn tay của Sơ Niệm một cách khó hiểu, như thể nó đang xoay một sợi dây hoa, rất linh hoạt.
Một thời gian dài sau, Sợ Niệm đột nhiên có một ý tưởng bất chợt, lần tiếp theo đuôi của rắn lớn lại quấn lấy tay cô, cô nắm lấy đuôi của nó, thắt lại thành một cái nút.
Rắn lớn tựa nhu bị hồ đồ, loay hoay một hồi, không tự cởi nút được, lại còn tự thắt cho mình thêm một cái nút nữa.
Sơ Niệm phá lên cười.
Con rắn lớn đáng sợ như này vậy mà lại có bộ mặt ngốc nghếch như vậy.
Bọn họ ở trong hang hai ngày, dáng vẻ nôn nóng, bồn chồn của rắn lớn cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường.
Khi Sơ Niệm đang nằm dài ở cửa hang vào buổi sáng, nhìn khung cảnh yên bình và xa xăm dưới núi, cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cô muốn một lần nữa xuống núi để đi xem xét một chút..