Từ sau khi hai người vượt qua bước cuối cùng kia, động tác thân mật như vậy càng ngày ngày càng nhiều, cũng càng làm càng tự nhiên.
Phương pháp xử lý vết thương trực tiếp nhất của động vật chính là liếm láp, rắn lớn cũng vậy.
Trong nước bọt của hắn sẽ tiết ra một loại chất lỏng trong suốt, có hương thảo mộc buổi sáng bọn họ dùng để vệ sinh răng miệng.
Trái cây thảo mộc Sơ Niệm từng gặp rất nhiều, nhưng vẫn chưa từng tìm được loại thực vật này, rắn lớn lại cách một khoảng thời gian sẽ mang về mấy gốc thực vật như vậy.
Phiến lá nho nhỏ, hình dáng dài mảnh, chỉ cần thả xuống nước là có thể cất giữ rất lâu, cho đến khi dùng hết lại tiếp tục mang về.
Thời gian dài, trong hơi thở của bọn họ đều là hương thảo mộc đặc thù lại dễ ngửi này.
Hình như rắn lớn thích việc mùi hương của bọn họ trở nên giống nhau.
Người đàn ông ghé lên hõm cổ cô, lưu lại vết ướt át, lưỡi rắn như một con cá, lúc quét qua da mang theo chút ngứa.
Làn da bị muỗi đốt gặp vết nước, lập tức đau nhói.
Sơ Niệm hừ nhẹ một tiếng, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là đau nhiều hơn hay là ngứa nhiều hơn.
Làn da của cô từ cổ từ từ đỏ lên, một mạch lan ra khắp người, khiến cô thoạt nhìn giống như một trái đào mật mọng nước.
Vì một tiếng kêu rên này rắn lớn ngẩng đầu, nhìn cô gái mở ra đôi đồng tử long lanh nước, cắn môi kiềm chế chút gì đó.
“Chàng, chàng nhẹ chút….” Ban đầu cô muốn che giấu gương mặt đỏ ửng của mình, nhưng chữ nói ra đều đang run rẩy, ngược lại thành một loại cám dỗ.
“Làm sao vậy?” Lúc người đàn ông ngước mắt, ánh mắt mê hoặc, khoảnh khắc nhìn cô cũng trở nên sâu thẳm và sáng rực.
Trong mắt hắn đều là cô, và muốn cô.
Sơ Niệm không khỏi nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, rõ ràng vừa mới bắt đầu là cô cường thế ôm lấy cổ hắn, nằm ở vị trí chủ động cường thế, nhưng ai có thể ngờ được, cô cũng chỉ thành công thượng vị mấy giây như vậy, sau khi thuận lợi mở cổng thành, cô đã không còn chút sức lực, trở thành con cá mặn quay cuồng trong nước.
Nếu như lần này cả hai người đều có ý.
Vậy còn tiết chế cái gì?
Nhịn lâu sẽ bị bệnh.
Dù đàn ông hay phụ nữ thì đều không nên nhịn quá nhiều.
Cô hừ nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt: “Vẫn….
vẫn còn hơi ngứa.”
Người đàn ông nhận được mệnh lệnh, cúi đầu lần nữa.
Sơ Niệm ôm lấy đầu hắn, mái tóc lộn xộn của hắn hơi cứng một chút, nhưng dày và đẹp mắt, khiến người khác phải ngưỡng mộ, đầu ngón tay Sơ Niệm xuyên vào trong tóc trên đỉnh đầu hắn, dùng sức ấn đầu hắn, quả nhiên người đàn ông thất thố, nắm lấy tay nhỏ nhắn của cô siết chặt.
Nhưng hắn vẫn rất nhanh ngẩng đầu lên như cũ, bởi vì tâm thần không yên nên vành tai nổi lên miếng vảy nhỏ: “Niệm Niệm, đừng nghịch, nàng bị thương rồi, không thể làm bậy.”
Vết thương này? Bị muỗi đốt một cái mà thôi tính là vết thương gì, còn không sâu bằng vết vảy của hắn lưu lại trên da cô!
“Vết thương này không đau, cũng không ngứa nữa.” Sơ Niệm có hơi não nề.
Nhưng người đàn ông vẫn kiên định cự tuyệt như trước: “Không thể được.”
Quả đúng là một tên đầu gỗ!
Sơ Niệm kéo cơ thể sắp rời đi của người đàn ông lại, cái miệng hung hăng cắn lên vị trí giống của cô.
Chút vết thương này đối với rắn lớn mà nói giống như gãi ngứa, nhưng yết hầu xinh đẹp của hắn lên xuống hai lần, hít sâu một hơi: “Niệm Niệm….”
Dường như hắn rất là bất đắc dĩ.
Sơ Niệm bật người, trong đôi mắt sáng ngời như trăng lưỡi liềm đều là ánh sáng đắc ý.
Kỳ động dục của hắn mới bắt đầu, hơn nữa lần này còn phá giới, tất nhiên sẽ không có sự kiềm chế lớn như vậy.
Bản thân Sơ Niệm muốn rửa sạch sự xấu hổ lúc trước, nhưng không ngờ người đàn ông hình như càng điên cuồng hơn.
Bọn họ không hài hòa không chỉ có kích cỡ, còn có số lượng.
Thậm chí còn có tốc độ.
Lần trước đánh một trận một ngày một đêm, lần này cũng không kém.
Vốn dĩ rắn chính là chủng tộc khá có tính nhẫn nại trong thế giới tự nhiên, hình thể rắn lớn càng to càng dài, hooc môn giống đực trong cơ thể tiết ra không biết bao nhiêu năm, sớm đã tích góp thành biển lớn mênh mông rồi.
Cô biến thành một khúc sông, khó khăn dẫn sóng lớn của biển cả cuộn trào mãnh liệt.
Dòng chảy lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng đều tập trung một chỗ.
Quan hệ của bọn họ đã bước vào quỹ đạo, đây chính là dòng thác ngọt ngào, bị rắn lớn ôm lấy, tạm thời bọn họ cũng không thể tách ra, cô chỉ có thể treo trên người hắn, rảnh rỗi ăn trái cây lót dạ cho cái bụng đói.
Ăn được một quả cô đã dừng lại.
Bụng thực sự là trướng đến đau.
Trải qua lần này, cô càng thêm kiên định thái độ hắn cần phải khắc chế, hoàn toàn quên mất khí thế hung hăng lúc mới bắt đầu của bản thân.
Lần này cô rất nhanh đã hết mệt có thể vận động được, nhưng cô vẫn nằm ở trên giường giả bộ bị bệnh như cũ.
Có nguyên liệu ướp vạn năng, kỹ thuật nướng thịt của người đàn ông càng thêm điêu luyện, dần dần từ bậc thầy xử lý tệ hại tiến hành thay đổi hình tượng, nấu cháo trắng cũng rất ra dáng rồi.
Có điều cũng chỉ giới hạn trong nấu cháo trắng mà thôi.
Sau khi ăn một ngày ba bữa thịt nướng, Sơ Niệm từ bỏ suy nghĩ nằm tiếp, bữa nào cô cũng chỉ ăn thịt với cháo trắng, cũng sẽ có chút nhàm chán vô vị.
Lúc Sơ Niệm vén chăn lên thì nhìn thấy vết vảy in hằn trên eo mình, dường như hắn rất thích quấn lấy cô, lưu lại ký hiệu thuộc về bản thân, bá đạo giống như đánh dấu quyền sở hữu.
Nhưng may mà hắn không hóa thành hình rắn dưới tình huống đó.
Bất kể là hình thái nửa rắn hay là hình thái rắn.
Đó đều không phải là điều cô dám nghĩ tới.
Ít nhất bây giờ cũng không dám.
May mắn cô cao một mét bảy, vẫn được coi là cao trong nữ giới, mới dám sánh đôi với một người đàn ông cao lớn cường tráng như này.
Có điều, nghĩ kỹ thì….
Cô quả thực cường tráng như một con trâu so với một năm trước, mặc dù đây chỉ là một cách nói khoa trương.
Sơ Niệm đi đến cửa hang, lúc này vừa qua chính ngọ, ánh mặt trời không gay gắt, chiếu lên người ấm áp.
Người phơi nắng nhiều cũng rất tốt, chỉ cần không phơi nắng đến đổ bệnh.
Cô ở cửa hang vươn vai duỗi chân, ngoài phần eo có hơi đau nhức ra, cơ thể đều linh hoạt hẳn lên.
Khi nhìn về cái ghế nằm rời dưới cây kia, cô chột dạ dời tầm mắt.
Một ngày không cho bọn Bạch Tuyết ăn rồi, Sơ Niệm chậm rãi đi xuống, ngắt mấy cây cải đông, cho bọn Bạch Tuyết ăn.
Thuận đường xử lý công cụ gây án lung lay muốn ném sắp rời, triệt để tiêu hủy biến nó thành củi gỗ.
Tránh cho tên nào đó nhớ đến chuyện vẫn chưa thỏa mãn nào đó.
Ngắt một vài cây rau xanh, sau khi cô quay lên trên, phát hiện thỏ trong phòng bếp nhỏ đã được rửa sạch sẽ, còn có một con gà rừng.
Đây có lẽ là buổi trưa trước khi rắn lớn đi đã để lại.
Để lại đồ ăn, chứng tở chỗ hắn đi rất xa.
Chuyện này gợi lên lòng tò mò của Sơ Niệm.
Lúc tình nồng ý mật như này, hắn đi xa như vậy làm gì.
Cô cũng chỉ tò mò trong chốc lát, thì đã bị con sâu tham ăn câu mất thần hồn rồi.
Thỏ nha!
Con thỏ còn non rất dễ chặt, ngoài đầu thỏ, các bộ phận khác đều được chặt thành những miếng vừa đều đặn.
Vì liên quan đến rắn lớn, cho nên trong hình huống bình thường cô sẽ không nấu món gì quá cay, thay đổi khẩu vị của một người cần một quá trình lâu dài, bây giờ rắn lớn có thể ăn được độ cay bình thường, cô nấu cơm đã hoàn toàn không cần phải bó tay bó chân nữa, chuyện này đã rất là khiến cô thỏa mãn rồi.
Bây giờ rắn lớn không có ở đây, cô yên tâm to gan nắm lấy một nắm quả cay.
Mỡ bò nóng lên tiếp xúc với quả cay đỏ tươi, đảo ra dầu đỏ cay nóng, màu sắc tươi sáng, đỏ rực.
Không chỉ có quả cay, còn có các loại hương liệu, mùi thơm trào ra trong nháy mắt làm người ta bị sặc, nhưng càng thêm mê người!
Sau khi xào nguyên liệu nếu chỉ xào qua thịt thỏ, thêm nước lọc, nước sôi thì có thể tiến hành hâm nóng thức ăn.
Đáy nồi dầu đỏ mỡ bò thêm các loại hương vị như tê, cay, tươi, thơm rồi xào chín, trong nháy mắt mở vung ra, hơi nóng và mùi thơm phả ra khiến người ta tiết ra rất nhiều nước miếng.
Thịt thỏ tươi mềm nằm ở trong nồi toàn dầu cay, thấm nước canh tươi thơm tê cay, cực kỳ hấp dẫn.
Sau khi gắp một miếng thịt thỏ lên, cảm giác đầu tiên là trơn mềm, sau đó vị tê cay dữ dội xâm nhập vào khoang miệng, hoàn toàn mở ra vị giác, như là pháo hoa nổ tung ở trên đầu lưỡi, khiến người ta không nhịn được nhai kỹ.
Sau khi thịt thỏ được đảo qua lại trải qua hầm nhừ đã hoàn toàn thấm vị, không chỉ mềm, còn có chút săn, dai dai, không phải là kiểu mềm nhũn vào miệng sẽ tan ra, còn có gân thậm chí càng dai giòn!
Sơ Niệm ăn liền ba miếng, cay đến mức đầu lưỡi sắp thắt lại rồi.
Cô ăn rất lâu, thậm chí quên mất chuyện nhúng rau.
Bởi vì đột nhiên nghĩ đến muốn ăn lẩu thịt thỏ, cho nên rau nhúng chuẩn bị cho lần này chỉ có một chút rau xanh, còn có chút rau khô, thịt khô vv…..
Một loại rau xanh giống như sau sống thanh thanh ngọt ngọt, sau khi ăn thịt thỏ tê cay thì ăn một miếng, quả thực là tuyệt vời.
Sơ Niệm rất lâu rồi chưa được ăn cho đã nghiền, nên ăn một lần này đã được thỏa mãn.
Cô ăn đến mê mẩn, thậm chí không chú ý đến người đàn ông ở sau lưng, cho đến khi cô từ từ bị một cái bóng cực lớn che phủ.
Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy sau lưng người đàn ông đeo một cái túi da thú.
“Cửu Di, sao chàng lại quay về vào lúc này?” Sơ Niệm dừng động tác nhai nuốt lại, mắt mở thật lớn, nhìn người đàn ông.
“Niệm Niệm không muốn ta quay về sao?” Bây giờ hắn đã có thể rõ ràng cảm nhận được các kiểu cảm xúc của cô, và cảm nhận được ý nguyện của cô, cũng không biết điều này có được gọi là tâm ý tương thông không.
Sơ Niệm chột dạ giấu đôi đũa ra sau lưng, cười nói: “Tất nhiên là không phải, chỉ là….” Lúc tầm nhìn của người đàn ông rơi vào nồi lẩu đang sôi sùng sục sau lưng cô, cô kiên định lên tiếng nói rằng: “Chỉ cay một chút xíu thôi.”
Bình thường người đàn ông về muộn cô cũng sẽ ăn trước, nhưng hôm nay lại khác.
Cô sắp đến kỳ sinh lý rồi, như bình thường không thể ăn cay.
Giải thích của cô giống như có tật giật mình, Sơ Niệm đành cúi đầu nói: “Chỉ lần này thôi.”
“Niệm Niệm, nàng không cần chỉ để ý đến khẩu vị của ta, muốn ăn thì lúc bình thường có thể ăn, ta ăn với nàng.” Bàn tay rộng lớn của hắn xoa đỉnh đầu cô mấy cái, mái tóc vốn dĩ suôn mượt trở thành rối tung, hắn lại từ từ vuốt phẳng cho cô từng chút một.
Động tác này làm cho Sơ Niệm rất yên tâm, lại có chút vui mừng và động tâm nho nhỏ.
Từ trước đến nay Sơ Niệm vẫn luôn để ý đến khẩu vị của hắn, biết hắn không thể ăn cay, cô bèn tiến hành cuộc thăm dò nhỏ, sau đó dừng độ cay ở một điểm giới hạn, không tiếp tục tăng thêm độ cay nữa.
Hắn có thể thay đổi vì cô, chuyện này đã là một kết quả quá tốt rồi.
Không ngờ tới, hắn lại phát hiện điểm này, sau đó chủ động chạy về phía cô, một câu nói đơn giản đã đánh tan điểm giới hạn cô cẩn thận phòng thủ.
Sơ Niệm cười sáng lạn lại mang theo tâm tư xấu xem kịch vui không chê chuyện lớn: “Được, đây là chàng nói đấy nhé, không được hối hận đâu đó.”
Rắn lớn ngồi ở vị trí vừa nãy của cô, dùng đũa dài gắp một miếng thịt thỏ trơn mềm từ trong nồi lẩu cay sôi ùng ục, không chút do dự bỏ vào miệng.
Sơ Niệm thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, quan tâm tiến sát lại: “Không ăn được cay thì đừng ăn nữa, chàng mau nhả ra đi.”
Vậy mà khiến người ta không nghĩ tới đó là, cô vừa tiến sát lại, người đàn ông đã ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng, đẩy phần thịt thỏ còn lại sang miệng cô.
“Không cay chút nào.”
Hắn vừa nói khóe miệng vừa lộ ra ngọn lửa nho nhỏ..