Eo của Sơ Niệm bị kẹp chặt, bàn tay to kia đặt ở trên mông cô, để trọng tâm toàn thân đều phải dính vào cây cột trụ duy nhất, hai chân chỉ có thể cuộn ở trên người hắn.
Bởi vì hành động của rắn lớn, đầu của cô nằm trong hõm cổ của hắn.
Sơ Niệm leo lên, hít một hơi thật sâu, muốn nói nhưng không nhịn được cười, run giọng nói: “Cửu Di, hahaha, thơm quá.”
Nếu giờ mà là trên giường, cô chắc hẳn đã bắt đầu lăn lộn vì sung vẻ rồi.
Làm thế nào mà con rắn này có thể dễ thương như vậy!
Rắn lớn hoàn toàn không hiểu, tại sao người phụ nữ nhỏ bé của hắn lại có thể cười vui vẻ như vậy, hơn nữa còn gối đầu lên ngực hắn bắt đầu ôm bụng cười.
Sau khi cười đủ rồi, Sơ Niệm hít vài hơi, cảm thấy bụng quặn thắt lại, mới chậm rãi giải thích: “Đàn ông thối không hẳn là thối, đó là cách gọi bất mãn với người đàn ông của bản thân.
Không phải loại thối thật sự như chàng nghĩ.”
Sau khi giải thích, cô lại vỗ vào ngực người đàn ông cười nói: “Được rồi, để ta xuống đi.”
Người ôm đặt cô xuống mặt đất, Sơ Niệm khi xuống đất giữ thăng bằng nhìn thấy trong túi người đàn ông có vật gì đó.
Cô đưa tay muốn kéo, nhưng rắn lớn ngăn cản.
“Hóa ra đây là lý do chàng giấu quần áo nhỏ” Sơ Niệm cười nói “Không phải chỉ là bị xé hưu thôi sao, chàng đã xé nhiều quần áo như vậy rồi cơ mà.”
“Quần áo này nhỏ đến nỗi rách ngay khi ta chạm vào.” Rắn lớn cố gắng giải thích.
Sơ Niệm đem quần áo nhỏ đặt ở bên giường xẹt qua, sau lưng hỏi: “Cửu Di nghĩ quần áo nhỏ có đáng yêu không?”
“Những gì Niệm Niệm làm đáng yêu.”
“Cửu Di, thế… chàng có thích em bé không?” Khi hỏi câu này, cô nắm chặt lấy quần áo, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh do dùng sức.
“Con của Miêu Phát và Giang Nhu, tại sao ta phải thích nó?”
“Điều ta nói là Cửu Di có muốn con của riêng mình không?” Sơ Niệm hỏi lại.
“Có phải là con của Cửu Di và Niệm Niệm không?” Rắn lớn hỏi, “Nếu là Cửu Di và Niệm Niệm, Cửu Di muốn nó.”
Nghe được câu này, Sơ Niệm đáy mắt đầy sương nước, cô nín thở, dùng hết sức lực nói ra một câu lạ lẫm với chính mình, “Vậy thì chúng ta đừng ở cùng nhau nữa.”
Rắn lớn nghe xong câu này thân thể cứng đờ, tiến lên hỏi: “Tại sao?”
Nhưng khi đến bên cạnh Sơ Niệm, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là đôi mắt ướt át của người phụ nữ đã bắt đầu rơi những giọt nước mắt lớn, đang rơi xuống quần áo nhỏ trong lòng bàn tay cô.
Hắn nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này hai lần thổn thức, vai cô ấy rung lên dữ dội, như thể cô tắt thở, nói đầy đau khổ “Chúng ta không cùng một chủng tộc, chúng ta không thể sinh ra con cái.
Chàng hãy đi tìm một con rắn cái có thể sinh con và cùng cô ấy sinh con đi.”
Càng nghĩ đến đây, cô càng khóc, vừa muốn nói gì đó, cô đã bị người đàn ông bế lên giường, hai mắt cô nhìn song song với hắn, cô nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập cảm xúc..
Rắn lớn nói từng chữ một, “Ta muốn vì là con được sinh ra bởi Niệm Niệm.
Nếu không phải là Niệm Niệm, ta sẽ không cần.”
Sơ Niệm khóc, lời nói ra cũng run lên, “Chàng… ngay từ đầu chàng không phải muốn giao….., cho nên mới đưa ta về sao?”
Rắn lớn tức giận đến mức định cười, nhưng Niệm Niệm lúc này hiển nhiên đã đủ tổn thương, hắn kiên nhẫn giải thích, “Nhưng mà, sau khi ta mang Niệm Niệm về, ta có cưỡng ép Niệm Niệm không?”
Sau một hồi suy nghĩ, theo quan sát của cô, thời kỳ động dục của rắn lớn không bắt đầu vào mùa xuân mà đến tháng 6 hắn mới bắt đầu có dấu hiệu và thường xuyên ngâm mình trong nước.
Khi rắn đưa cô về vào năm ngoái, hắn thực sự đang trong thời kỳ động dục.
Lúc đó cô rất sợ hắn, khoảng cách giữa một người và một rắn rất lớn, cho dù hắn muốn ép buộc, cô cũng chẳng thể làm gì được.
Đối với sự khác biệt về cấu tạo giữa người và rắn, nếu hắn cố gắng khám phá, một chiếc lưỡi có thể khám phá ra sự khác biệt.
Đây cũng không phải là vấn đề cơ bản.
Hắn thực sự không ép buộc cô.
Đôi mắt to tròn xoe trong chốc lát, nước mắt cũng không rơi xuống được, vì thế cô mới ợ hơi lắc đầu nói: “Không có.”
Rắn lớn lau đi nước mắt trên mi, thở dài, nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, nàng có biết ta sinh ra lớn cỡ nào không?”
Sơ Niệm mở rộng vòng tay đến mức tối đa, ngập ngừng nói: “Lớn như vậy?”
Theo lời hắn kể thì hắn từ khi sinh ra đã được sinh ra từ trong trứng.
Hiện tại hắn nguyên hình rắn đã lớn như vậy, vừa mới phá vỏ nhất định sẽ không nhỏ.
Rắn lớn nắm lấy tay cô, dùng bàn tay nhỏ đo độ dài bằng một hai đốt ngón tay, nói: “Lớn như vậy.”
Sơ Niệm trợn to mắt không thể tin được, đây không phải là cỡ quả trứng ngỗng sao?
“Thế thì làm sao mà chàng lớn như bây giờ được, cha mẹ chàng đâu?” Cô hỏi.
Rắn lớn lắc đầu, “Ta không có cha mẹ, khi tỉnh lại mới biết ta là duy nhất.
Vỏ trứng là thức ăn đầu tiên của ta, ăn xong vỏ trứng thì bắt đầu săn mồi.”
“Chàng thực sự là rắn sao?” Sơ Niệm từng đoán như vậy, dựa vào kích thước, đôi cánh, khả năng khè ra lửa, nhưng chỉ là phỏng đoán, làm sao loại sinh vật chỉ có trong truyện thần thoại này lại có thể thực sự tồn tại.
Rắn lớn gật đầu: “Ta từ khi sinh ra đã biết ta là Đằng Xà.”
Vốn là do sinh ra đã biết, chẳng trách hắn là một sinh vật huyền thoại.
Sơ Niệm cũng quên mất cô còn muốn chia tay vì chưa chắc đã có thể có con, lúc này cô chỉ tò mò: “Chỉ có chàng, làm sao mà lớn được tới như này?”
“Bản năng mách bảo ta rằng nếu ta muốn tránh bị chết đói, ta phải ăn vỏ trứng của chính mình.
Nhưng ra ngoài đã khiến ta kiệt quệ hết sức lực.
Vì vậy, ta bất tỉnh.
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, một con chim đã định đưa ta ra khỏi vỏ và ăn ta.”
Cô nghĩ rắn lớn hung dữ như vậy, chắc hắn đã giết chết con chim đó ngay tại chỗ, rồi có bữa ăn đầu đời.
Nhưng rắn lớn nhỏ giọng nói: “Suýt chút nữa bị chim ăn thịt, ta lấy hết sức vặn vẹo thoát ra khỏi miệng chim, vừa tỉnh lại đã từ trên trời rơi xuống, không chết mà ngất đi lần nữa.”
Đó chỉ là một con rắn nhỏ.
Hai lần tỉnh lại rồi đều bị ngất đi, thậm chí không có thời gian để ăn vỏ trứng của chính mình.
Cũng quá đáng thương rồi.
Sơ Niệm cảm thấy lo lắng không biết hắn làm thế nào để sống được cho tới bây giờ.
Cô không nhịn được tiến lên, vỗ vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ ngợi nữa, tất cả đều đã qua rồi.
Hiện tại đại bàng lớn như vậy chàng còn không sợ.
Chàng là người lợi hại nhất.”
Rắn lớn tiếp tục: “Khi ta còn nhỏ, ta thực sự rất đói, lúc nào cũng cảm thấy đói, ta cảm thấy mình ăn không đủ, khi đó, ta thậm chí còn không thể đánh bại một con gà nhỏ.
Để tránh những kẻ muốn ăn thịt mình, ta đào hang trên núi, rồi trốn vào đó, uống nước khi đói, mùa đông đào một cái hố sâu để ẩn mình ngủ.”
Hóa ra các hang và mê cung ở đây đã được tạo ra như vậy.
Vì không có cánh nên hắn chỉ có thể liều lĩnh đào một cái hố để ẩn mình, để thú dữ không thể tìm thấy mình.
Việc tích trữ lương thực là do ám ảnh tâm lý bị đói của thời thơ ấu, nên hắn bắt đầu tích trữ lương thực vào mỗi mùa xuân, và hầu như mùa nào cũng tích trữ.
Sơ Niệm rốt cuộc không nhịn được ôm đầu người đàn ông vào trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, sau này chàng sẽ không bị đói nữa, ta cũng có thể đi săn, chúng ta cũng có thể ăn rau và lương thực, ta có rất nhiều lương thực, đậu nành và rất nhiều thứ ta trồng đã sắp chín, vì vậy chúng ta sẽ không sợ bị đói.”
“Trốn cũng không thể trốn mãi được.
Để tồn tại, ta chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, sau đó ăn thịt để trưởng thành.”
Có thể tưởng tượng hắn cần bao nhiêu thức ăn để phát triển được đến kích thước lớn như bây giờ.
Càng có thể tưởng tượng được rằng trước khi lớn lên, hắn đã bị thương và bị bắt nạt trong các cuộc chiến như thế nào.
Khi dạy cô săn bắn, hắn gần như biết rõ thói quen của từng loài động vật, hắn thành thạo rất nhiều kỹ năng săn bắn, mà những điều này chắc hẳn hắn đã học được từ chiến đấu.
Sơ Niệm yên lặng lắng nghe rắn lớn nói.
“Khi ta lớn lên, bản năng mách bảo ta rằng phải có một đàn con khỏe mạnh, nên ta mới đào cái hố thật sâu, thật sâu mà ngủ vùi lúc nào không hay.
Nhưng vì đã đánh nhau quá nhiều nên muôn loài cũng kinh sợ ta, điều này được khắc sâu trong gen của chúng, không loài nào dám tiếp cận ta.”
“Cho đến ngày đó, ta gặp được nàng.”
“Nàng chạm vào chóp đuôi của ta, ta cảm thấy tim mình run lên.”
Sơ Niệm: “Hả?”
Hóa ra lần chạm mặt đầu tiên ly kỳ đến mức khiến cô gần như nghẹt thở của hai người, ở trong mắt hắn lại thật là lãng mạn…
Rắn lớn chui ra khỏi ngực cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Đây hẳn là cảm giác động tâm mà Niệm Niệm nói.”
“Niệm Niệm rất giỏi, nàng có thể tạo ra lửa, nướng thịt cũng cực kỳ ngon.”
Sơ Niệm cắt ngang: “Vậy thì tại sao chàng lại dập tắt ngọn lửa nhỏ mà ta thắp?”
Rắn lớn nói: “Bởi vì ta muốn cho Niệm Niệm một ngọn lửa lớn hơn.”
Sơ Niệm: “!”
Đàn ông thối!
Người đàn ông nói tiếp: “Niệm Niệm còn có thể tự mình tìm đường xuống núi, có thể nấu đồ ăn ngon, hát, viết và chạm vào chóp đuôi của ta.”
Chàng có chấp niệm gì với cái chóp đuôi à?
Khi Sơ Niệm còn đang ngơ ngác, rắn lớn bất ngờ tiến đến và hôn cô.
Hắn hiện tại rất am hiểu mấy chuyện thân mật này rồi, cô bị hôn tới ngây ngất, khi được buông ra, cô chỉ có thể dựa vào hắn, chìm đắm trong men tình chẳng biết trời đất gì nữa.
Cô nghe người đàn ông nói, “Ta từng chỉ muốn tìm một con cái có thể sinh cho ta đàn con, nhưng bây giờ, ta thực sự thích Niệm Niệm và muốn ở bên Niệm Niệm.”
“Tuy nhiên, nếu chúng ta không thể có con thì sao.” Sơ Niệm lại cúi đầu xuống.
Rắn lớn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, làm cô nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, “Ta chỉ cần Niệm Niệm là được rồi.”
“Được, vậy thì chúng ta phải luôn ở bên nhau.”
Cô thực sự không ngờ trước đây hắn lại đáng thương như vậy.
Bây giờ trái tim cô đã mềm nhũn ra rồi.
Cô thực sự muốn quay lại thời thơ ấu của rắn lớn, ôm hắn trong lòng rồi hôn hắn.
Rắn lớn ban đầu chỉ muốn nói rằng Niệm Niệm rất quan trọng đối với hắn, có con hay không cũng không sao cả.
Nhưng cái cách mà Niệm Niệm nhìn hắn lúc này, sao luôn cảm thấy có gì đó không ổn?.