Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************************
Sáng sớm ngày thứ hai.
Cuối cùng liên kết thi cũng kết thúc, không khí khẩn trương trong lớp học cũng tiêu tán, sau khi tan học lại có học sinh đùa giỡn tươi cười trên hành lang.
Vào giữa tháng mười thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, sau bảy giờ sáng, mặt trời mới bắt đầu lộ ra.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, chiếu lên làm cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu, không nhịn được cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Giang Diệc cũng hoàn toàn thả lỏng, nhưng nghĩ đến phải thi vào cuối tháng, Giang Diệc lại sụp đổ.
Thi rồi lại thi, thi đâu mà lắm thế!
Kết quả liên kết thi là xếp hạng chung cho cả hai trường, sáng ngày hôm nay, đã có thông tin về các bài thi được sửa chữa.
Đại biểu môn toán của lớp là Dương Chân Chân đi đến phòng làm việc của lão Giả, sau đó mang về một thông tin, thành tính toán học đã có đầy đủ, lần này toàn bộ khối có ba người max điểm.
Trong đó một người không ai nói cũng biết, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tư Kinh Mặc.
Vậy còn hai người còn lại?
Dương Chân Chân đẩy đẩy kính trên sống mũi, thở dài: "Lớp chúng ta còn một người nữa, một người còn lại hình như là của ban hai."
"Người còn lại là cậu sao?" Có người hỏi Dương Chân Chân.
Dương Chân Chân lại thở dài, bắt đầu than thở: "Môn toán tớ làm sai hai câu! Max điểm kiểu gì được!"
Học sinh ban một đều yên lặng.
Đề toán lần này không khó lắm, nhưng đề trắc nghiệm có quá nhiều bẫy, mấy đề toán vừa nhìn qua thì khá đơn giản, sau đó chọn đáp án xong thì mới biết là sai.
Cẩn thận như Dương Chân Chân, cũng không tránh nỗi bẫy.
Cho nên mới có chuyện Trương Dương làm sai hết cả nửa đề trắc nghiệm.
Nhưng Trương Dương vẫn còn khá tốt, nghe các lớp khác nói, trước đó có người có thành tích rất tốt nhưng lại làm sai hết mấy câu trắc nghiệm.
Mười hai câu trắc nghiệm, mỗi câu là năm điểm, tổng điểm sáu mươi.
Nếu như làm sai toàn bộ, thì lần này coi như không đủ điểm qua môn.
Ai có thể cam đoan rằng sẽ làm tốt tất cả những câu điền vào chỗ trống và đề lớn?
Tóm lại, sau lần liên kết thi này, mặc dù tổng thể bầu không khí có vẻ tốt đẹp, nhưng cũng có không ít người tâm tựa tro tàn.
Giang Diệc là học sinh mới chuyển đến cả trường đều biết, tin tức cậu nghỉ học một tháng mọi người đều biết.
Ban thế thế mà có người nghỉ học một tháng, đến cả sách giáo khoa học kì một lớp 11 cũng chưa đụng tới!
Sau khi kết thúc kì thi liên kết của lớp 11, tất cả học sinh đều biết kiếm thức trọng tâm của cuộc thi lần này là trong sách giáo khoa lớp 11, người mà chưa đọc qua sách lần nào, cho dù có là học thần đi chăng nữa, thì điểm số cũng sẽ bị thụt lùi mà thôi.
Thậm chí không hề nói khoa trương chút nào nếu điểm cậu thấp.
Có rất nhiều lúc khi nói đến xếp hạng của lớp, đều có người ánh mắt quét tới.
Những này ánh mắt này không hẳn là có ác ý, mà là mang theo sự tò mò và suy đoán.
Tuy nói cả tuần này là Tư Kinh Mặc phụ đạo cho Giang Diệc, lão Từ thậm chí đã nhờ những giáo viên bộ môn khác cho Giang Diệc làm việc riêng trong tất cả những môn khác.
Nhưng dù sao thì đây cũng là chương trình học của cả một học kì!
Trong lòng bạn học ban một ít nhiều đều thấy lo lắng.
Cho đến khi họ nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Giang Diệc, lại không nhịn được mà tự hoài nghi bản thân.
Cuối cùng vẫn là Trương Dương miệng rộng: "Người ta làm đúng toàn bộ những câu trắc nghiệm của đề toàn! Tớ cảm thấy thấy chúng ta căn bản không cần lo cho cậu ấy, người mà chúng ta cần lo lắng chính là bản thân mình đó."
"Thật hay giả?" Có người hoài nghi.
Ánh mắt Trương Dương nhàn nhạt nhìn: "Đáp án trắc nghiệm của Giang Ca giống Tư ca như đúc, cậu nói xem?"
Cả đám người yên lặng trong nháy mắt.
Quả nhiên bạn bè của học thần đều là học thần.
Cho dù đã nói đến thế rồi nhưng vẫn có người không tin.
Thật sự không trách được khi bọn họ của thấy nghi ngờ, dù sao người học hết chương trình của một kì chỉ trong hai tuần, chuyện này nghĩ như thế nào cũng sẽ có người không tin nỗi.
Giang Diệc cũng không giải thích, lúc có người hỏi cậu thi như thế nào thù cậu nói vẫn ổn.
Đây là lời nói thật.
Thành tích trong top 10 của lớp là không có vấn đề.
Chỉ là câu này đương nhiên Giang Diệc không thể nói, bây giờ cậu chỉ cần ngồi yên chờ kết quả là được rồi.
Bởi vì cần phải cùng Nhị Trung sắp xếp thứ hạng, cho nên dù bài thi đã được chấm xong rồi, nhưng mà đợi có kết quả chính thức thì vẫn cần có thời gian.
Trong lúc này, Trường Nhất Trung đã xảy ra một sự kiện lớn.
Tài khoản "Một A đẹp trai ở Nhất Trung" được mở chặn, sau đó đăng một bài viết xin mỗi mấy nghìn chữ, rồi bị người kiểm duyệt chặn vĩnh viễn.
Tên và lớp của 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung' đã được ghi rõ trong bài xin lỗi, còn người được xin lỗi là bạn học Giang Diệc của lớp 11.
Sau khi bài viết được đăng lên, trong nháy mắt đã nổi lên sóng to gió lớn.
Lầu 2: Trường học vậy mà xử lý 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung'!
Lầu 5: Chỉ mới xin lỗi công khai là may rồi.
Lần này là do 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung' làm sai.
Lầu 6: Không chỉ lần này đâu, mấy người vào diễn đàn này muộn à? Cũng không biết trước đó 'Một A đẹp trai' đã làm ra cái chuyện gì đâu? Tôi chỉ có thể nói là đáng đời!
Lầu 8: Mấy tin tức trước kia đều là thật đấy, chỉ là bị phóng đại vài phần mà thôi.
( Nếu không phải hắn ta trốn kĩ, chắc đã bị đánh lâu rồi.)
Lầu 12: Tôi đã có dự cảm......!
Lầu 15: Đ*t! Lại là Chu Thiên? Mệt cho tôi trước đây còn thấy cậu ta là người không tồi!.
............!
Nội dung bài xin lỗi Giang Diệc đã xem qua trước đó là viết dựa theo yêu cầu của cậu, không chỉ viết kĩ càng về nguyên nhân Chu Thiên là chuyện này.
Mà quá trình và phương pháp hắn ta tra tư liệu cũng được viết ra.
Chỉ lấy một phần tin tức trên mạng, sau đó tự mình thêm vào rồi tung ra còn gây ra ảnh hưởng xấu.
Rất nhiều bạn học đều cảm thấy hình phạt thế này thực sự quá nhẹ.
Ở xã hội hiện đại, pháp luật hoàn thiện, mọi người đối với mạng lưới dư luận cũng càng thêm coi trọng.
Vì bảo hộ công dân, nhà nước thậm chí đã xây dựng các luật và quy định có liên quan.
Đối với những điều mà Chu Thiên làm, Giang Diệc hoàn toàn có thể khởi tố hắn ta và yêu cầu bồi thường.
Chuyện thế này mà giải quyết quá đơn giản, quả nhiên là do trường học động tay động chân vào?
Không ít người có suy đoán này trong lòng, nhưng không có ai dám nói ra miệng.
Giờ nghỉ trưa, Giang Diệc lần đầu tiên đăng nhập vào diễn đàn của Nhất Trung, nhìn lướt qua bài viết trong diễn đàn.
Trương Dương bu lại: "Diệc ca, cậu không định nói gì hả?"
Giang Diệc nhíu mày: "Nói là nói cái gì?"
Trương Dương sờ sờ cằm: "Cậu không thể bỏ qua dễ dàng cho tên tiểu tử này được! Để hắn ta càng thêm thê thảm mới tốt nhất!"
Giang Diệc nhìn Trương Dương một chút: "Thật ra đây được coi là hình phạt khiến hắn ta thấy khó chịu nhất rồi.
Đối với loại người thích lên internet tìm cảm giác được người ta tâng bốc mà nói, thì để người ta biết bộ mặt thật của hắn, đồng thời bắt hắn ta công khai xin lỗi, đã coi như xé bỏ tấm màn cho của hắn rồi."
Hơi dừng lại một chút, Giang Diệc nói tiếp: "Thế này là đủ rồi, nếu như lại tiếp tục, nói không chừng sẽ bức hắn ta vào đường cùng.
Sở dĩ tôi giữ lại quyền khởi tố, là vì lo hắn ta sẽ có ý định trả thù."
Trương Dương căn bản không nghĩ nhiều được như thế, nghe Giang Diệc nói thế, nhíu nhíu mày: "Mặc dù Diệc ca cậu nói rất có đạo lý, nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn, tôi vẫn cảm thấy hắn hời quá.
Tư ca cậu nói có đúng hay không?"
Tay đang cầm bút của Tư Kinh Mặc hơi khựng lại, sau đó nhíu mày.
Mặc dù hình phạt thế này đúng là hơi nhẹ, nhưng dù sao cũng là Giang Diệc nghĩ đến, cho nên hắn cũng không định can thiệp quá nhiều.
"Vậy là đủ." Tư Kinh Mặc nói.
Trương Dương không nghĩ tới suy nghĩ của hai người kia lại khác cậu ta, trong lúc nhất thời có chút khó chịu.
Bởi vì có liên quan đến 'Một A đẹp trai', nên lúc trước Trương Dương mới hiểu lầm Giang Diệc.
Trương Dương lại là một người không thích thiếu nợ người khác, cậu ta hiểu lầm Giang Diệc.
Nên trong suy nghĩ của cậu ta, là cậu ta nợ Giang Diệc.
Cho nên đối với việc này, cậu ta luôn muốn muốn giúp Giang Diệc đòi lại.
Ngón tay thon dài của Tư Kinh Mặc vừa cầm lấy bút máy, lại chậm rãi buông xuống, hơi nghiên người, con ngươi lạnh lùng phản phất có thể nhìn thấu Trương Dương.
Trương Dương ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt.
Tư Kinh Mặc quen biết Trương Dương hơn một năm, chỉ một cái liếc mắt đã hiểu được cậu ta đang nghĩ gì.
"Không được." Giọng Tư Kinh Mặc trầm xuống.
Trương Dương lập tức nhụt chí: "Vậy tớ chỉ cười nhạo hắn ta hai câu thôi! Thế này chắc được nhỉ?"
Phòng học vào giữa trưa không nhiều người, Phương Phàm đang làm bài tập, nghe nói như thế cũng đi tới: "Thôi đi, mỗi lần cậu cười nhạo ai cũng tiện đến mức người ta muốn vả vào cậu."
Không chỉ bị Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ngăn cản, mà Phương Phàm cũng muốn ngăn cản Trương Dương.
Hết lần này tới lần khác Trương Dương bị người ta ngăn cản, làm hắn càng muốn bộc lộ tính tình.
Nhưng mà cũng ít nhiều cố kỵ Tư Kinh Mặc và Phương Phàm, cho nên Trương Dương lần này phá lệ cẩn thận dùng từ, tận lực để giọng điệu của mình trông không giống trào phúng.
Nhưng hiển nhiên Trương Dương đánh giá thấp năng lực trào phúng của bản thân, ngay khi cậu ta đăng bình luận lên, buổi chiều đã truyền đi khắp Nhất Trung.
Tự nhiên cũng truyền đến tai Chu Thiên..