Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu


Giang Diệc không biết rốt cuộc là Tư Kinh mặc và Trương Dương đã nói với nhau những gì, dù sao hôm đó khi trở lại, Tư Kinh Mặc chỉ khe khẽ lắc đầu: "Chuyện này chúng ta không thể nhúng tay."
"Thế đã xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Diệc gặng hỏi.

Tư Kinh Mặc lắc đầu, không trả lời.

Giang Diệc sốt ruột, nhưng cậu sốt ruột cũng chẳng có cách nào.

Miệng Tư Kinh Mặc như bị hàn lại vậy, cho dù cậu có cạy thế nào cũng không ra.

Không nói thì thôi, Giang Diệc mặc kệ luôn, một lần nữa chú tâm vào bài vở.

Cuối cùng đã bắt kịp được tiến độ của ban một, nên việc học tập của Giang Diệc gần đây dễ dàng hơn rất nhiều.

Còn chưa thảnh thơi được bao lâu thì kì thi tháng đã tới.

Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Phương Phàm và Trương Dương càng trở nên tồi tệ.

Trước đó Phương Phàm và Trương Dương luôn đi với nhau còn bây giờ đường ai người nấy đi, Trương Dương càng cô đơn hơn, thậm chí nhiều khi còn không nói chuyện với Giang Diệc và những người khác.

Ngoài miệng thì Giang Diệc nói mặc kệ, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng mà cậu lo lắng cũng vô dụng, mỗi lần cậu định nói chuyện, thì Trương Dương đã vội nói trước: "Diệc ca! Được rồi, cậu không cần nói nữa! Chuyện cậu muốn nói tớ đều biết!"
Thái độ né tránh này, đã ngăn rất nhiều điều Giang Diệc muốn nói trong cổ họng.

Hiển nhiên Phương Phàm cũng bị ảnh hưởng, gần đây cậu ta rất không tập trung, thậm chí có vài lần giáo viên hỏi cậu ta, cậu ta còn không trả lời được.

Cũng may giáo viên trong trường biết gần đây Phương Phàm đã gặp chuyện gì, cho nên rất quan tâm cho cậu ta.

Nhưng không ai biết, trạng thái này của Phương Phàm, không phải bởi vì chuyện trước đây cậu ta gặp phải, mà là vì Trương Dương.

Giang Diệc định tìm Phương Phàm nói chuyện, không ngờ hai người này không khác nhau mấy, cứ dính đến chuyện này là bắt đầu tránh né.

Dù sao thì Hoàng Thường không vội mà thái giám đã vội, Giang Diệc giận lắm rồi nên lần này mặc kệ hai người luôn.

Ngày mai sẽ thi tháng, tan học Giang Diệc chờ Tư Kinh Mặc cùng về.

Mọi người đã về hết, trong phòng học chỉ còn lại hai người.

Hôm nay Tư Kinh Mặc trực nhật, nam sinh tay dài chân dài đang dùng khăn cẩn thận lau bảng.

Mặt trời lặn làm cho bóng của nam sinh vốn đã dài lại càng dài thêm.

Nhìn từ xa, đồng phục của Tư Kinh Mặc được nhuộm một tầng ánh sáng mỏng.

Giang Diệc chống cằm, than thở: "Tư ca, cậu nói xem chuyện này phải xử lý thế nào đây."
Tư Kinh Mặc lau bảng xong, lại cầm cái khăn trong chậu nước tỉ mỉ lau sạch bàn giáo viên, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Không cần làm gì cả."
"Hai người này sao giống một đôi tình nhân đang chiến tranh lạnh vậy nhỉ?" Giang Diệc không để ý đến Tư Kinh Mặc, chỉ nói: "Chúng ta phải làm sao thì hai người kia mới giảng hòa nhỉ?"
Giang Diệc gấp đến mức vò đầu bứt tai, mùa thu đến, thời tiết khô ráo, đôi môi luôn đỏ thắm của cậu nổi bật trên làn da trắng.

Trước sau không có việc gì làm, Giang Diệc vừa suy nghĩ vừa bóc lớp da khô trên miệng.

Trong đau đớn có một tý thoải mái, làm Giang Diệc càng bóc càng hăng.

Sau khi kéo xuống một miếng da khô, môi chảy máu, Giang Diệc liếm liếm môi, lúc đang định bóc tiếp, thì có một bàn tay thon dài đưa qua, kéo bàn tay của cậu lại.

Ngón tay của Tư Kinh mặc vừa nhúng vào nước, bây giờ lạnh như băng, khiến Giang Diệc giật mình.

Con ngươi của cậu co lại, không đợi cậu hất tay nam sinh trước mặt ra, nam sinh trước mặt đã lấy một thỏi son từ túi áo đồng phục ra, để vào lòng bàn tay Giang Diệc.

"Son môi, đừng bóc nữa." Giọng của Tư Kinh Mặc rất trầm.

Giang Diệc nhìn chằm chằm thỏi son còn mang theo nhiệt độ cơ thể trong lòng bàn tay, kinh ngạc mất một lúc.

Tư Kinh Mặc đưa son cho Giang Diệc xong, thì quay lại bục giảng, bưng chậu nước định đem đến nhà vệ sinh đổ.

Giang Diệc đột nhiên hoàn hồn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Đệt! Tư ca, sao cậu có cái thứ ẻo lả này vậy! Cậu còn mang theo bên mình nữa?"
Đôi mắt Giang Diệc trừng lớn, con ngươi mở to trông như mắt của con mèo, con ngươi màu nâu tròn tròn, trong đó tràn ngập sự khó tin.

Nhìn kỹ, dường như còn có chút hoảng sợ nữa.

Tư Kinh Mặc không trả lời Giang Diệc, chỉ hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra, bưng chậu nước đi đến nhà vệ sinh.

Giang Diệc đi theo, bước nhanh để đuổi kịp Tư Kinh Mặc, vừa đi, vừa nhắc lại: "Trời ạ! Tư ca, cậu làm tôi kinh ngạc quá!"
Nói xong, Giang Diệc mở nắp son môi ra, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Hương sữa bò ngọt ngào xông vào mũi trong nháy mắt, Giang Diệc nhăn mày.

Tưởng đâu mình ngửi sai nên Giang Diệc ngửi lại một lần nữa.

Thỏi son còn rất mới chắc là chưa dùng bao giờ.

Trong nháy mắt đó Giang Diệc hoài nghi có phải Tư Kinh Mặc biết mùi tin tức tố của cậu không.

Nhưng mỗi tuần cậu đều dùng bình xịt che đậy tin tức tố, người biết mùi tin tức tố của cậu không nhiều, thậm chí trong trường học này chỉ có một mình Phương Phàm biết.

Loại chuyện này chắc chắn Phương Phàm sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, Giang Diệc vẫn rất tin tưởng Phương Phàm.

Giang Diệc hơi nhíu mày đậy nắp son lại, ra vẻ không quan tâm hỏi: "Tư ca, sao cậu mua hương vị này?"
Bước chân Tư Kinh Mặc hơi chậm lại, nhẹ giọng hỏi: "Không thích à?"
Giang Diệc định nói là không thích, nhưng nếu nói thế khác nào cậu không thích mùi tin tức tố của chính mình?
Mặc dù Giang Diệc thực sự không thích mùi tin tức tố của mình, nhưng mà không thể nói với người ngoài là mình không thích rồi!
"Ừm?" Giang Diệc do dự nói.

"Có hơi giống mùi của các bạn nhỏ."
Đến nhà vệ sinh, Tư Kinh Mặc vào đổ nước đi, rồi lấy một chậu nước sạch, giặt khăn sạch sẽ rồi mới đi ra.

Giang Diệc cùng hắn trở về phòng học.

"Vậy cậu thích mùi gì?" Tư Kinh Mặc đột nhiên hỏi.

Giang Diệc sửng sốt, cậu thích mùi gì à?
Thật ra cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới điều này.

Một cơn gió thổi qua, đèn đường của trường sáng lên, gió đêm cũng mang theo hơi lạnh.

Giang Diệc giương mắt, đúng lúc nhìn thấy tóc của Tư Kinh Mặc bị mồ hôi thấm ướt.

Mùa này không nóng, lớp mồ hôi mỏng trên tóc Tư Kinh Mặc là do mới quét rác mà ra.

Tất cả Alpha đều giống nhau, chỉ cần vận động sẽ ra mồ hôi, mùi tin tức tố của Tư Kinh Mặc lấn át mùi của bình xịt che đậy tin tức tố, từ tuyến thể tràn ra ngoài.

Gió thổi qua, mùi tin tức tố xen lẫn trong không khí.

Là một mùi thơm rất thanh đạm, lần đầu ngửi thì mùi rất thanh nhã nhưng càng ngửi thì mùi càng đậm.

Nhất thời Giang Diệc có chút hoảng hốt, không chút suy nghĩ đã hỏi: "Trên người cậu là mùi gì vậy?"
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc ngửi lại lần hai, chân thành nói: "Tôi rất thích mùi trên người của cậu."
Trong nháy mắt đó, ánh mắt Tư Kinh Mặc trở nên rất sâu, giống như là biển sâu, sâu không thấy đáy.

Nhưng hết lần này đến lần khác Giang Diệc không nhìn thấy, cậu liếm liếm khóe miệng, chỗ khóe miệng bị rách da nhoi nhói, Giang Diệc nhỏ giọng kêu đau.

"Thoa son đi." Vứt xuống ba chữ này, Tư Kinh Mặc đi ra khỏi phòng học.

Giang Diệc bất mãn hừ hừ hai tiếng, suy nghĩ một lát, cũng không thể không được, mùi sữa thì mùi sữa cứ dùng trước đã.

Mở son môi ra, Giang Diệc không được tự nhiên mà thoa lên cho mình.


Đôi môi đang khô khốc, sau khi thoa son lên thì mềm hơn nhiều.

Giang Diệc mím mím môi, đôi mắt trừng to, rồi lại mím mím môi, đột nhiên cảm thấy cảm giác này là lạ.

Thỏi son Tư Kinh Mặc đưa không nặng nề, thoa lên môi sẽ có cảm giác mát rượi, Giang Diệc tò mò, nên đưa đầu lưỡi ra liếm, còn có chút ngọt.

Trong phút chốc Giang Diệc không bài xích loại son môi dành cho con gái này nữa, còn có cảm giác rất thoải mái.

Tư Kinh Mặc nhanh chóng dọn vệ sinh, về chỗ ngồi cầm cặp lên, nói khẽ: "Đi thôi, trở về."
Giang Diệc gật đầu, cầm cặp sóng vai với Tư Kinh Mặc đi ra ngoài.

Trên đường đi, Giang Diệc vuốt vuốt thỏi son trong tay.

Thật sự không nhịn nổi nữa, Giang Diệc mới hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca, cậu mua thỏi son này ở đâu vậy?"
Thiếu niên thấp hơn Tư Kinh Mặc nửa cái đầu, lúc nói chuyện với Tư Kinh Mặc, Giang Diệc có thói quen ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hắn.

Chỉ cần cúi đầu xuống, Tư Kinh Mặc có thể thu hết biểu cảm của Tư Kinh Mặc vào đáy mắt, bao gồm cả mảng da trắng nõn đằng sau gáy cậu.

Đảo mắt qua đôi môi đỏ được thoa son của Giang Diệc, Tư Kinh Mặc nhìn thẳng về phía trước: "Giờ thích rồi?"
Giang Diệc mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Vừa nãy tôi đâu có nói tôi không thích, tôi chỉ biểu đạt cách nhìn của tôi đối với son môi mà thôi."
Tư Kinh Mặc 'ừ' một tiếng, không phản bác.

Giang Diệc trợn mắt trong lòng.

Ở chung với Tư Kinh Mặc trong một khoảng thời gian dài, Giang Diệc đã hiểu, Tư Kinh Mặc có đôi khi không đồng ý với quan điểm của cậu, nhưng hắn sẽ không phản bác.

Tất cả những lời 'khẩu thị tâm phi' này của Giang Diệc, chờ đến khi thời cơ chín muồi sẽ bị Tư Kinh Mặc lấy ra để phản bác lại cậu.

Và thường thì Giang Diệc sẽ á khẩu không trả lời được.

Để sau này nam sinh không thể phản bác lại lời nói của mình nữa, Giang Diệc hiếm khi thành thật gật đầu: "Rất thích, nên cậu cho tôi hả?"
Tư Kinh Mặc dừng bước.

Giang Diệc cũng dừng lại theo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Sao đấy?"
Tư Kinh Mặc im lặng không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc.

Giang Diệc đưa tay sờ mặt mình, xác định trên mặt mình không bị dính bẩn.

Thật lâu sau, Tư Kinh Mặc mới nhìn sang chỗ khác, giọng điệu nghiêm túc: "Giang Diệc, cậu là Omega."
Đương nhiên Giang Diệc biết mình là Omega, nhưng cậu vẫn không nhịn được uốn nắn: "Trước năm 17 tuổi tôi vẫn là Alpha, chỉ là không cẩn thận phân hoá mà thôi."
Trong mắt Tư Kinh Mặc có chút bất đắc dĩ, liếc thoáng qua Giang Diệc.

Giang Diệc ngậm miệng, làm động tác kéo khóa.

Tư Kinh Mặc tiếp tục nói: "Son môi mà Omega đã dùng, cậu còn định đưa cho Alpha à? Hay cậu định dùng chung một thỏi son với tôi?
Giang Diệc 'a' một tiếng, vô thức mấp máy môi.

Bờ môi đã được thoa son dưới ánh đèn trường càng thêm óng ánh.

Mắt Tư Kinh Mặc tối sầm lại nhìn sang chỗ khác.

Cuối cùng Giang Diệc cũng phản ứng kịp, cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cậu mới không có ý này đâu!
"Tôi không có ý này!" Giang Diệc đuổi theo Tư Kinh Mặc, nóng nảy giải thích.

Tư Kinh Mặc: "À."
Giang Diệc: "......!Tôi thực sự không có ý này mà, tôi chỉ cảm thấy......"
Tư Kinh Mặc dừng lại lần nữa, không nhúc nhích nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc cứ thế đối diện với đôi mắt tịch mịch của Tư Kinh Mặc.

Giang Diệc: "......"
Giang Diệc vội nhìn sang nơi khác, mất tự nhiên ho một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi! Tôi biết rồi! Sau này tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ, Omega không thể dùng chung một thỏi son với Alpha, được chưa?"
Thở dài một hơi, Giang Diệc nhét thỏi son vào túi đồng phục, bất mãn nói: "Sao mà ai cũng thích giáo dục tôi thế chứ.

Tôi chỉ vừa phân hoá thành Omega thôi, các cậu không thể khoan dung một chút à? AO khác nhau thì tôi biết, chỉ là bây giờ tôi chưa quen mà thôi!"
Tư Kinh Mặc bước nhanh theo sau, nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
Giang Diệc liếc nam sinh: "Qua loa!"
Tư Kinh Mặc nói: "Không qua loa."
Giang Diệc không tin, 'hừ' hai tiếng.

Tư Kinh Mặc hỏi: "Còn ai đang giáo dục cậu nữa?"
Giang Diệc liếc mắt: "Còn có thể là ai nữa? Hứa Hướng Dương đó! Mỗi lần gặp mặt nhau là nói với tôi đủ thứ, việc này Omega không thể làm, việc kia cũng không thể làm."
Trong mắt Tư Kinh Mặc có ý cười, nói một cách chắc chắn: "Cậu ấy nói không sai đâu."
Giang Diệc dài giọng: "À --"
Ai ngờ một giây sau, lời nói của Tư Kinh Mặc lại thay đổi: "Nhưng mà, Omega cũng có thể dùng chung một thỏi son với Alpha."
Giang Diệc: "Hả?"
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn Giang Diệc, trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng, nhìn kỹ thì có thể thấy được ý cười: "Nhưng dùng chung với người yêu thì mới được."
Giang Diệc ngây ra một lát, đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên.

Vậy động tác vừa nãy của cậu chẳng phải là--
Càng nghĩ Giang Diệc càng cảm thấy việc mình làm vừa nãy rất ngu ngốc! Lúc đầu cậu chỉ nghĩ, đây là đồ của Tư Kinh Mặc, dùng xong thì trả lại cho Tư Kinh Mặc, chứ cậu đâu có nghĩ sâu như thế.

Lúc trước rất nhiều bạn bè của cậu cũng làm vậy, trực tiếp lấy ly của Giang Diệc uống nước, mặc dù Giang Diệc ghét bỏ, nhưng vẫn lau lau ly nước rồi tiếp tục uống.

Trước khi cậu là điều này, thực sự đã nghĩ như vậy đó!
Vừa phân hóa thành Omega không lâu, trong lòng Giang Diệc cũng coi Tư Kinh Mặc là anh em, nên cậu mới có thể làm như vậy.

Giang Diệc vội vàng cúi đầu, cố giả bộ bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.

"Cái đó, ý của tôi không phải vậy đâu......" Sau một hồi suy nghĩ thì Giang Diệc cảm thấy mình nên giải thích.

"Tôi xem cậu là anh em, cậu biết không? Trước đó tôi cũng dùng chung đồ với bạn, nên mới vô thức......"
Nụ cười bên miệng Tư Kinh Mặc cứng đờ, khóe miệng nhếch lên dần hạ xuống, rồi mím thành một đường thẳng.

Giang Diệc không nhìn thấy, còn đang nghiêm túc giải thích: "Quan hệ của chúng ta bây giờ quá tốt rồi, nên tôi không nghĩ đến chuyện này, cậu đừng hiểu lầm."
Ấm áp trong mắt tan đi, Tư Kinh Mặc gật đầu, không đáp lại.

Giang Diệc vò đầu bứt tóc trong lòng suy nghĩ.

Chắc Tư Kinh Mặc không hiểu lầm đâu nhỉ? Dù sao hắn cũng thích Phương Phàm như thế chắc chỉ đùa một chút thôi.

Đã lâu rồi mà không thấy Tư Kinh Mặc trả lời, Giang Diệc vẫn có chút chột dạ, nhịn không được đưa tay chọc chọc Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc muốn nói lại thôi.

Tư Kinh Mặc nhìn nam sinh trước mặt đang xoắn xuýt, lửa giận vô danh vừa bốc lên trong lòng bỗng nhiên tan ra.

Giang Diệc chẳng biết gì cả.

Không chỉ không biết, mà trước đó Giang Diệc có lẽ không nghĩ đến loại chuyện này.

Tất cả chỉ là mong muốn của chính mình mà thôi.

Trong lúc Giang Diệc không biết gì cả, thì mình dựa vào đâu mà nổi giận với Giang Diệc?
Tư Kinh Mặc rũ mắt, thật lâu sau mới khe khẽ cất lời: "Tôi biết."
Nghe được câu này của Tư Kinh Mặc, cuối cùng Giang Diệc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi, cậu hiểu là tốt!"
Trên mặt Giang Diệc có mấy phần ý cười, cả người cũng thoải mái hơn.

Tận đáy lòng Tư Kinh Mặc có mấy phần chua xót, hầu kết nhấp nhô, khóe miệng lộ ra một nụ cười, càng thêm bất đắc dĩ.

Đang nói chuyện thì hai người đã đi đến cổng trường.

Giang Diệc tạm biệt Tư Kinh Mặc, hai người lên xe của nhà mình đang chờ ở cổng.

Thi tháng giống với liên kết thi, sẽ thi hai ngày, thời gian giống như thi đại học.


Vì để cho học sinh có thể thích ứng với kì thi đại học từ sớm, trường học cũng coi như nhọc lòng.

Đối với cuộc thi lần này Giang Diệc thoải mái hơn nhiều, nhưng buổi tối vẫn lấy sách ngữ văn ra đọc.

Thành tích của cuộc thi lần trước không tệ lắm, thành tích của các môn khác đều ở mức ổn, nhưng thành thích của môn Văn thì không tốt lắm.

Nhưng Giang Diệc lại thấy rất hài lòng, người duy nhất không hài lòng là giáo viên môn Văn.

Các môn khác không max điểm thì cũng là 145 điểm trở lên, sao mỗi môn văn là 130 điểm?
Dù ngoài miệng giáo viên môn Văn không nói gì, nhưng vào tuần có điểm, sau mỗi tiết học môn Văn sẽ gọi Giang Diệc đến văn phòng một chuyến.

Sau khi hỏi han ân cần, thì sẽ nói về vấn đề chênh lệch điểm, sau đó còn nói thêm về tầm quan trọng của điểm môn Văn.

Giang Diệc nghe mãi, thậm chí còn có thể đọc lại lời nói của giáo viên môn Văn trôi chảy.

Giáo viên Ngữ văn đã nói thế, sao Giang Diệc dám khinh thường được chứ?
Nhưng nói thật, khi làm bài thi, cậu thật sự không coi nhẹ môn này.

Chỉ là cậu không ngờ, mấy câu lý giải đầu tiên lại ở trong sách giáo khoa chứ.

Vì ứng phó với kì liên kết thi, Giang Diệc chỉ xem mấy bài thơ cổ với mấy câu danh ngôn kinh điển trước kì thi mà thôi, vì không để bị bị trừ điểm ở phần điền vào chỗ trống các bài thơ cổ.

Kết quả phần điền vào thơ cổ đều là thể loại văn ngôn.

(结果古诗词填空倒是全部正确了,却栽在了文言文阅读)
Với đề này, 44 học sinh của ban một đều lấy được điểm cao, riêng Giang Diệc bị trừ một nửa số điểm.

Nhưng thực sự không thể trách cậu được, trong thể loại văn ngôn, một giới từ đã có ba bốn cách dùng khác nhau.

Giang Diệc không học môn văn lớp 11, chỉ dùng tất cả những kiến thức năm lớp mười với các tiết ngoại khóa thường ngày, không bỏ trống một bài nào thì đã xem như rất tốt rồi.

Qua kì thi đó, lần này Giang Diệc có yêu cầu mình phải đứng trong top 5 của lớp, với mục tiêu như thế này, bây giờ cậu không dám qua loa.

Phòng thi tháng vẫn chia theo thành tích, trước đó Giang Diệc ngồi ở phòng thi cuối cùng, bây giờ cậu ngồi ở phòng thi đầu tiên, Phương Phàm ngồi trước Giang Diệc.

Sáng nay Phương Phàm vẫn đến phòng học một mình, trông thấy Giang Diệc còn cười cười với cậu, sau đó lấy một bình sữa chua trong túi ra chia cho cậu.

Giang Diệc cắm ống hút vào uống một ngụm, thừa dịp còn chưa bắt đầu thi, hạ giọng hỏi Phương Phàm: "Cậu và Trương Dương, đã làm hòa chưa?"
Phương Phàm lộ ra một nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong lòng Giang Diệc thở dài, nhất thời không biết làm sao để an ủi Phương Phàm.

Ngược lại là Phương Phàm vỗ vai Giang Diệc, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, tớ không sao, không cần lo lắng.

Sau thi kết thúc kỳ thi tháng, tớ sẽ tìm Trương Dương xin lỗi một lần nữa.

Hi vọng lúc đó cậu ấy sẽ tha thứ cho tớ."
Trong mắt Giang Diệc có hơi phức tạp, lời nói đã đến cổ họng, cuối cùng phải nuốt xuống lại, nói một câu khác: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thi tốt nhé!"
Phương Phàm làm một động tác: "Cố lên! Lần này nhất định phải vượt qua Tư Kinh Mặc!"
Giang Diệc vui vẻ, nhịn không được đả kích: "Có lẽ đổi một mục tiêu khác sẽ dễ thực hiện hơn đấy."
Phương Phàm ra vẻ sụp đổ: "Sao cậu cứ đả kích tớ thế?"
Giang Diệc thành thật nói: "Tôi không có đả kích cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi!"
Tư Kinh Mặc ngồi ở hàng đầu tiên đột nhiên quay lại nhìn hai người.

Giang Diệc nặng nề mà ho một tiếng, giả bộ như mình không biết gì hết.

Phương Phàm lập tức cười.

Không chờ cậu ta cười xong, cửa trước đã bị đẩy ra, Trương Dương cầm một cây bút đi vào.

Nụ cười trên mặt Phương Phàm nhất thời cứng lại, ánh mắt dính trên người Trương Dương.

Trương Dương quét mắt qua phòng học, thậm chí không dừng lại trên người Phương Phàm một giây nào, đã nhìn sang chỗ khác, thuận tay đóng cửa lại, mặt không đổi sắc đi qua trước mặt cậu ta.

Nụ cười trên mặt Phương Phàm tan biến, trên mặt không còn biểu tình gì nữa.

Giang Diệc thu hết màn này vào trong mắt, lông mày nhăn lại.

Cậu đang chuẩn bị đứng lên, thì đột nhiên Phương Phàm kéo tay Giang Diệc lại, nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt còn mang theo chút khẩn cầu.

"Giang Diệc......!Đừng." Phương Phàm hạ giọng.

Lông mày Giang Diệc không giãn ra: "Chuyện của các cậu nên nói rõ ràng, không thể nhịn mãi như thế được."
Phương Phàm mấp máy môi: "Chí ít, chờ kỳ thi tháng kết thúc đã."
Giang Diệc không nói gì.

Phương Phàm rũ mắt nói: "Chờ khi thi xong, tớ sẽ tìm Trương Dương tâm sự, cậu đừng lo."
Giang Diệc có hơi bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc, thật lâu sau mới nhụt chí nói: "Thôi được rồi, nếu cậu đã nói thế, thì chờ sau khi thi xong đi.

Đúng lúc thi xong tớ muốn mời bạn cùng lớp ăn cơm, đến lúc đó các cậu cố gắng tâm sự."
Phương Phàm cảm kích cười với cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Lần trước vì chuyện kia mà chậm trễ, vốn là Giang Diệc muốn mời bạn học đi ăn đồ nướng, cuối cùng tất cả mọi người chưa ăn đã về nhà.

Giang Diệc vẫn luôn muốn bù lại, thế nhưng là dù sao cũng sắp thi tháng, nên mọi người không có tâm trạng, thế là nói sau khi thi xong, thì mọi người cùng nhau đi ăn.

Đương nhiên Giang Diệc không có ý kiến gì, chờ ngày mai kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối.

Mỗi lần bạn học ban một ra ngoài ăn cơm, thì luôn ăn đồ nướng, lúc đầu Giang Diệc muốn đến trung tâm thành phố để ăn lẩu, cuối cùng suy tính về lộ trình, mọi người quyết định ăn đồ nướng vẫn tốt hơn.

Kết thúc kỳ thi tháng, học sinh đi ăn đồ nướng rất nhiều, cũng may Giang Diệc đã đặt chỗ từ trước, chủ quán đã để lại cho bọn họ một phòng.

Thi xong, các bạn học nhao nhao xếp bàn học lại như ban đầu.

Giang Diệc quay đầu hỏi Trương Dương: "Cậu có đi không?"
Trương Dương nghe vậy thì sững sờ, cười cười: "Đi chứ, Diệc ca mời thì tớ nhất định phải đi."
Giang Diệc gật đầu: "Được, vậy bọn tôi đi trước, cậu đến nhanh nhé."
Giang Diệc cầm cặp lên chuẩn bị đi ra cùng Tư Kinh Mặc, trước khi ra khỏi phòng học, Giang Diệc đưa mắt nhìn Phương Phàm, làm một động tác 'cố lên'.

Phương Phàm cười cười với Giang Diệc, thật ra trong lòng cậu ta không chắc lắm.

Quen biết Trương Dương nhiều năm như thế, lần này xem như là lần dài nhất mà hai người không nói chuyện với nhai.

Phương Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn người trong phòng học đã ít dần đi, cậu ta mới đi đến trước bàn học của Trương Dương.

"Trương Dương, có rảnh không?" Phương Phàm nói khẽ.

"Tớ muốn nói chuyện với cậu."
Phương Phàm rũ mắt, thậm chí không dám nhìn vào mắt Trương Dương, dùng sức mím môi, đợi nam sinh trước mặt trả lời.

Động tác trên tay Trương Dương hơi dừng lại, nhìn người trước mặt, bực bội nhíu mày.

Thật lâu sau, cậu ta mới không tình nguyện gật đầu: "Đi thôi."
Cảm xúc vui mừng thoáng qua trong đáy mắt Phương Phàm, gần như nhảy cẫng lên theo sát Trương Dương ra khỏi phòng học.

Khi Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đến nơi thì các bạn học khác đã đến gần đủ rồi, trông thấy hai người tới, có người đứng lên vẫy vẫy tay: "Ở đây!"
"Các cậu gọi đồ nướng chưa?" Giang Diệc ngồi đại vào một chỗ trống nào đó.

Tư Kinh Mặc ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Giang Diệc.

"Đã gọi rồi nhưng không nhiều, đợi các cậu tới chọn thêm." Có người nói một câu.


Giang Diệc nhìn thoáng qua menu, gọi thêm mấy món ăn và thịt xiên.

"Cậu muốn ăn gì?" Giang Diệc chọn xong, nghiêng đầu hỏi Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, ánh mắt hắn dừng lại trên khóe miệng cậu trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Cậu chọn đi, tôi sao cũng được."
Giang Diệc vò vò tóc mình, chọn thêm ít thức ăn chay, mới trả lại menu cho chủ quán.

"Khụ, cái đó......" Đột nhiên có người nói.

Giang Diệc dừng động tác: "Sao thế?"
"Không phải giờ chúng ta thi xong rồi sao?" Có nam sinh cười nói.

Trong nháy mắt Giang Diệc đã hiểu ý của nan sinh kia, bật cười: "Chủ quán, thêm một thùng rượu."
"Diệc ca! Sảng khoái!" Các nam sinh khác cũng cười theo.

Giang Diệc nhướng mày nói: "Chỉ cần các cậu không chuốc say tôi là được."
Các nam sinh nhao nhao nở nụ cười, miệng nói sẽ không.

Nhưng đợi đến khi rượu lên bàn, thì đó là chuyện khác nữa.

Đồ nướng đã chọn lúc trước được đem lên, đợi thật lâu, Dương Chân Chân đột nhiên hỏi Giang Diệc: "Đúng rồi, Phương Phàm và Trương Dương đâu?"
Giang Diệc cầm một xiên thịt, cắn một cái: "Hai người họ có chút việc mà, trễ một tý sẽ tới."
"À-- Chuyện quan trọng gì mà hai người phải cùng đi với nhau?" Lúc này có người ồn ào.

"Đương nhiên là loại chuyện kia rồi!"
Giang Diệc nhíu mày, đang muốn giải thích, thì cửa phòng bao bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Trương Dương đi vào trước, Phương Phàm đi theo sau cậu ta.

"Ái chà, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến."
Trương Dương nhíu mày: "Sao đấy, đang nói về tớ à?"
"Đang đoán khi nào thì các cậu sẽ đến." Có người đáp một câu.

Trên mặt Trương Dương không có quá nhiều cảm xúc, Giang Diệc nhìn Phương Phàm đi theo phía sau cậu ta, cũng không nhìn ra được điều gì khác thường.

"Phương Phàm, ngồi đây này." Giang Diệc vỗ vỗ ghế trống bên cạnh mình.

Phương Phàm không cự tuyệt, trực tiếp đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Diệc.

Trương Dương thích quậy với người khác, nên sang chỗ khác ngồi, hai người cách nhau một cái bàn tròn lớn, lúc này, những người khác cũng nhìn ra được điều khác thường.

Trên mặt Phương Phàm không để lộ cảm xúc gì, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt của cậu ta phiếm hồng.

Giang Diệc dường như đã hiểu, lần này nói chuyện với Trương Dương, đoán chừng vẫn không có chút tiến triển nào.

Trong nháy mắt đó, Giang Diệc suýt chút nữa đã nói thẳng, Trương Dương thì có gì tốt chứ, không bằng nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh.

Nhưng Giang Diệc không thể nói như vậy được.

Phương Phàm rất thích Trương Dương, ngay cả Giang Diệc - người mới chuyển đến cũng có thể nhìn ra.

Tùy tiện nói với Phương Phàm chuyện này, không khiến cho Phương Phàm thấy vui, mà còn làm cho cậu ta khó xử nữa.

Giang Diệc muốn an ủi vài câu, nhưng Phương Phàm lắc đầu biểu thị mình không sao.

"Thật sự không có chuyện gì à?" Giang Diệc không quá yên tâm.

Phương Phàm lắc đầu: "Không sao, yên tâm đi."
Đồ nướng lần lượt được đem lên, bầu không khí trong phòng bao dần trở nên thoải mái hơn.

Vừa được thả lỏng, cả nam sinh lẫn nữ sinh, đều nâng ly bắt đầu uống rượu.

Giang Diệc uống mấy ly, nhưng không uống quá nhiều.

Tối nay cậu mời khách, cậu phải duy trì sự tỉnh táo, đến lúc đó mới có thể đưa bạn học trở về nhà.

Ngược lại là Tư Kinh Mặc, những người khác tới mời rượu, hắn đều không từ chối.

Nhưng ngại lúc thường Tư Kinh Mặc ăn nói luôn có chừng mực, các nam sinh khác không dám làm quá, chỉ uống một hai ly rồi thôi.

Giang Diệc thấy đã được rồi, nên ngăn Tư Kinh Mặc không cho hắn uống nữa.

Thế là các nam sinh lại chuyển mục tiêu sang Giang Diệc.

Giang Diệc đang suy nghĩ một lý do để từ chối, thì Phương Phàm ngồi bên cạnh đã lấy ly rượu của Giang Diệc.

"Được rồi được rồi, đêm nay Giang Diệc mời khách đó, đến lúc đó chuốc say cậu ấy rồi, thì ai trả tiền?" Phương Phàm cầm ly rượu đứng dậy.

"Ly này để tớ uống"
Nói xong, cậu ta nâng ly rượu hào phóng uống cạn.

"Lớp trưởng sảng khoái!" Có người cười.

Phương Phàm liếm rượu dính trên khóe miệng, nhún vai: "Chuyện nhỏ."
Giang Diệc nhíu mày, nhìn Phương Phàm ở bên cạnh: "Cậu uống ít thôi, tửu lượng của cậu không tốt."
Đôi mắt Phương Phàm sáng như ánh sao, không chớp mắt nhìn Giang Diệc, chân thành nói: "Đêm nay tớ vui nên muốn uống rượu!"
Giang Diệc: "Vui cũng không được uống say."
Phương Phàm cười với cậu.

Giang Diệc bất đắc dĩ, đành nhìn Tư Kinh Mặc ngồi ở bên khác: "Tư ca! Cậu quản Phương Phàm đi chứ!"
Tư Kinh Mặc đang cúi đầu đọc tin nhắn, nghe vậy thì cầm một que thịt xiên đưa đến bên miệng Giang Diệc.

Giang Diệc: "?"
Tư Kinh Mặc cất điện thoại, uống rượu nên mặt hơi ửng đỏ, chân thành nói: "Tôi quản cậu là đủ rồi."
Giang Diệc thấy ly rượu đã cạn trước mặt Tư Kinh Mặc, nặng nề thở dài một hơi.

Nhịn một hai lần thì được, thích thì cứ uống đi!
Còn muốn quản cậu, cậu cần người quản chắc? Thấy hành động của Tư Kinh Mặc, cậu tức giận cắn một miếng thịt xiên, hung dữ trừng mắt nhìn Tư Kinh Mặc.

Con ngươi đen như mực của Tư Kinh Mặc không chớp nhìn chằm chằm Giang Diệc, ai ngờ một giây sau, đôi mắt hắn cong cong, cười.

Giang Diệc ngây ngẩn cả người.

Không chỉ mìn Giang Diệc ngây ngẩn, mà rất nhiều bạn học trông thấy cảnh này cũng ngẩn ra theo.

Không biết là ai 'xì' một tiếng, gào lên như gặp ma: "Ôi đệt! Tư ca cười kìa!"
Phòng bao yên tĩnh trong chớp mắt, sau một giây sau đó, tất cả bạn học trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn.

Nhưng nụ cười đó của Tư Kinh Mặc chỉ thoáng qua rồi biến mất, giờ trên mặt hắn, có chỉ có biểu cảm không quan tâm như trước còn lạnh giá nữa.

"Cười đâu mà cười?" Có nữ sinh không nhìn thấy, bất mãn oán trách một câu.

"Cười thật đó!" Nam sinh kia nói chắc nịch.

"Chắc do cậu không thấy nên mới nói Tư ca không cười chứ gì?"
"Đúng, tớ thấy nè." Có nữ sinh gan lớn cũng phụ họa theo.

"Cười thật à? Giang Diệc?" Có người hỏi Giang Diệc ở gần nhất.

Lúc này Giang Diệc đã nhận thịt xiên trong tay Tư Kinh Mặc, cắn 2 3 miếng rồi nhai nuốt, Giang Diệc không nhẹ không nặng lên tiếng.

"Chắc vậy?"
Nói rồi, Giang Diệc đưa mắt nhìn nam sinh bên cạnh.

Nụ cười kia của Tư Kinh Mặc, đến nhanh, mà đi cũng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt.

Thậm chí còn khiến Giang Diệc hoài ngh, vừa nãy cậu thực sự thấy Tư Kinh Mặc cười ư?
Tư Kinh Mặc uống rượu, vẫn giống như lần trước, rất yên tĩnh.

Hơi cúi đầu, tựa hồ tất cả những ồn ào náo động xung quanh đều không liên quan đến hắn, không đếm xỉa đến.

Giang Diệc huơ huơ tay trước mặt Tư Kinh Mặc: "Tư ca?"
Nửa giây sau, Tư Kinh Mặc mới nghiên qua nhìn Giang Diệc, không nói gì.

Giang Diệc thở dài, thầm nghĩ quả là thế.

Người trên bàn đều nhìn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc, nên đương nhiên không bỏ qua màn này, không khỏi nhao nhao mở miệng hỏi: "Tư ca, đây là......"
Giang Diệc cười: "Tửu lượng không cao, quả nhiên Tư ca của chúng ta là một học sinh tốt."
Cả đám người cười ầm lên.

Cười xong, có người đột nhiên hạ giọng nói: "À thì......!Giang Diệc, trước đó cậu nói Tư ca thích một Omega, chuyện này, là thật hả?"
Giang Diệc giương mắt, vừa vặn trông thấy nữ sinh ngồi đối diện Tư Kinh Mặc.

Cô là đại diện môn Văn của lớp, tên là Từ Tĩnh, có mối quan hệ khá tốt với Phương Phàm.

Chỉ bằng vào việc Từ Tình liên tục nhìn Tư Kinh Mặc, Giang Diệc đã biết cô có ý gì.

Chỉ đáng tiếc, Tư Kinh Mặc thực sự thích một Omega.


Chuyện này không phải là Giang Diệc thuận miệng nói đùa, cậu sẽ không lấy chuyện này ra đùa.

Giang Diệc nhìn Phương Phàm còn đang uống rượu bên cạnh, trong lòng thở dài, nhưng lại cười cười: "Đương nhiên là thật.

Đúng không, Phương Phàm?"
Mặt Phương Phàm nổi lên một tầng mây đỏ, nghe Giang Diệc nói câu này thì cậu ta kinh ngạc mất một lúc, thật lâu mới do dự 'ừ' một tiếng.

Giang Diệc thấy sắp toang đến nơi rồi, lần này thì hay rồi, cả hai người đều say.

Chủ đề trên bàn rượu vẫn tiếp tục thay đổi, chỉ là là đi vệ sinh một lát, lúc về đã thấy chủ đề lệch cả vạn dặm so với trước.

Trời càng lúc càng tối, hơi nóng của đồ nướng dần tan đi, thay vào đó là mùi rượu nồng nặc trên bàn.

Thấy sắp đến thời gian rồi, đầu tiên là Giang Diệc gửi tin nhắn cho tài xế, tiếp tục ngồi một lát rồi mới đi trả tiền.

Món nướng trên bàn sắp hết, rượu cũng đã uống xong, cuối cùng cũng đến lúc nên về nhà.

Chỉ có mấy nam sinh uống nhiều, sau khi Giang Diệc thấy bọn họ lên xe, thì mới quay lại nhìn hai người bên cạnh làm mình đau đầu nhất.

Tư Kinh Mặc vẫn giống như trước, uống rượu say sẽ đứng im đấy không nói lời nào.

Nhưng Phương Phàm một khi đã say là không đi nổi nữa.

Giang Diệc bó tay toàn tập.

Người trong lớp đã về gần hết, Giang Diệc gọi điện thoại cho tài xế, nói địa chỉ cụ thể, làm phiền anh ta chạy xe vào trong ngõ nhỏ.

Vừa cúp điện thoại, trước mắt đã có một bóng người quen thuộc.

"Cần giúp một tay không?" Trương Dương cau mày, nhìn Phương Phàm nằm gục trên bàn, nói với Giang Diệc.

"Tớ đã gọi cho dì rồi, tài xế nhà cậu ấy sẽ đến đón?"
Giang Diệc nhìn Phương Phàm, cậu ta đã say đến không biết trời đất gì, hai mắt nhắm chặt, gương mặt đỏ ửng.

Thu hồi ánh mắt, Giang Diệc lại nhìn Trương Dương trước mặt, giọng nói lạnh lùng: "Hôm nay cậu từ chối cậu ấy?"
Trương Dương sửng sốt chốc lát, cậu ta kinh ngạc mà nhìn Giang Diệc, tựa hồ đang ngạc nhiên vì Giang Diệc đoán được chuyện này.

Giang Diệc không cần câu trả lời của Trương Dương đã biết đáp án.

Một ngọn lửa vô danh bốc lên từ tận đáy lòng, thận chí Giang Diệc không muốn nhìn thấy Trương Dương nữa.

"Cậu đi đi, tôi sẽ đưa bọn họ về." Giang Diệc không chút lưu tình nói.

Trương Dương chau mày, không nói gì.

Giang Diệc không để ý đến cậu ta nữa, dù Tư Kinh Mặc đã uống rượu, nhưng vẫn có thể tự đi được, Phương Phàm cũng không nặng lắm, lát nữa cậu và tài xế có thể đưa Phương Phàm đi.

Trương Dương đứng tại chỗ một hồi lâu, ngay lúc Giang Diệc cho là cậu ta đã đi rồi, cậu ta đột nhiên nói: "Không có một người nào tồn tại chỉ vì bảo vệ một người nào đó, tớ không làm gì sai."
Giang Diệc nhìn Trương Dương.

Trương Dương nghiêng đầu, cắn chặt hàm răng: "Nếu nhất định phải nói, tớ đã trông cậu ấy nhiều năm như vậy, ai cũng không nợ ai."
Đáy mắt Giang Diệc không còn sót lại chút ấm áp nào, chỉ còn lại rét lạnh thấu xương.

"Đúng, ai cũng không nợ ai." Giang Diệc nói khẽ.

"Nhưng suýt nữa cậu đã hại Phương Phàm xảy ra chuyện, đối với việc này, cậu nợ cậy ấy không chỉ một chút đâu."
Trương Dương nhíu chặt mày: "Chuyện này là tớ làm không tốt, nhưng mà......"
"Được rồi." Giang Diệc cúi đầu, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

"Tôi xem thường cậu."
Khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười châm chọc: "Diệc ca, cậu không phải tớ, cậu không biết rốt cuộc tớ đã phải trải qua những gì."
Giang Diệc không muốn nghe Trương Dương nói nhảm nữa: "Ừ tôi biết, cậu đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Phương Phàm.

Cậu đã chọn giữ khoảng cách với cậu ấy, thì phiền cậu từ này về sau đừng quan tâm đến cậu ấy nữa."
Hậu kết Trương Dương nhấp nhô lên xuống, đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng quay người: "Các cậu về cẩn thận, tớ đi trước."
Giang Diệc không đáp lời, bực bội cào cào tóc của mình.

Ngay lúc cậu chuẩn bị gọi điện cho tài xế, Giang Diệc liếc thấy Phương Phàm đang nằm trên bàn, cẩn thận từng li từng tí lấy ngón tay lau đi nước mắt.

Giang Diệc đứng một bên xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm mắng một câu.

Trương Dương đi chưa đầy một phút thì tài xế đến.

"Xin lỗi thiếu gia, đường ở đây hơi quanh co." Tài xế nói.

Giang Diệc đã sắp lại lại biểu cảm trên mặt: "Không sao, phiền chú đỡ bạn của con một lát."
"Được."
Giang Diệc và tài xế đỡ Phương Phàm, Giang Diệc thấy ổn rồi nên nhìn Tư Kinh Mặc đứng một bên: "Tư ca, đi thôi."
Tư Kinh Mặc cầm cặp đi theo sau, bước đi rất ổn định, nhưng đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Giang Diệc, không nhìn đường chút xíu nào.

Giang Diệc sợ hắn vấp ngã, nhưng chỉ có thể nói với hắn: "Haizzz, thôi thôi! Tư ca, cậu ở phòng bao chờ tôi một lát tôi sẽ đến đón cậu."
Nói xong, Giang Diệc không nhìn phản ứng của Tư Kinh Mặc, cậu đỡ Phương Phàm ra khỏi quán đồ nướng trước.

Tài xế đậu xe ngay trước cửa quán, mở ghế lái phụ ra, để Phương Phàm ngồi cẩn thận, Giang Diệc mới quay về tìm Tư Kinh Mặc.

Nhưng Giang Diệc không ngờ, phòng bao lại trống không, làm gì có bóng dáng Tư Kinh Mặc?
Lúc ấy Giang Diệc ngây ngẩn cả người, không chút suy nghĩ mà tóm lấy một nhân viên phục vụ hỏi: "Xin chào, vừa nãy anh có trông thấy một nam sinh ở đây không?"
Nhân viên phục vụ sửng sốt một lúc, nhận ra Giang Diệc: "À, cậu nói bạn học tiểu Tư à?"
Giang Diệc gật đầu: "Đúng rồi, cậu ấy uống say......"
Nhân viên phục vụ nói: "Lúc nãy tôi thấy hình như cậu ta theo cậu đi ra ngoài rồi không về nữa."
Giang Diệc nhíu mày: "Cái gì?"
Trong lòng của cậu lập tức trở nên lo lắng, không chút suy nghĩ đã định lao ra ngoài tìm Tư Kinh Mặc.

Cậu đã từng thấy Tư Kinh Mặc uống say, không có chút tỉnh táo nào, giống như một cậu bạn nhỏ.

Nếu nói có người muốn bắt cóc Tư Kinh Mặc, Giang Diệc sẽ tin mà không chút nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, Giang Diệc càng hoảng loạn hơn, không kịp nghĩ ngợi mà chạy ra ngoài.

Đợi cậu vội vàng hấp tấp chạy ra cửa, liếc mắt là thấy Tư Kinh Mặc ngồi chồm hổm trên bậc thang ngoài cửa, bên cạnh còn có chủ quán đồ nướng và tài xế.

Trông thấy Giang Diệc đến, tài xế thở dài một hơi: "Thiếu gia, đây cũng là bạn của cậu đúng không?"
Trái tim của Giang Diệc lập tức được đặt về chỗ cũ, khẽ gật đầu: "Vâng......! Tư ca à! Không phải tôi bảo cậu chờ tôi trong phòng bao à? Sao cậu ra đây một mình?"
Chủ quán đồ nướng nói: "Nào, đỡ cậu ấy dậy trước đã."
Tài xế vội đến giúp đỡ, ai ngờ Tư Kinh Mặc không chịu phối hợp, đẩy tay của hai người ra.

Tư Kinh Mặc ngồi trên bậc thang, theo yêu cầu của Phương Phàm, thì cuối cùng chủ quán cũng đã trải thảm trên bậc thang.

Sẽ không bị ngã nữa nhưng khá là bẩn.

Giang Diệc miễn cưỡng tiến lên trước nói: "Tư ca, đứng dậy."
Lúc này Tư Kinh Mặc mới ngẩng đầu lên nhìn, rồi kinh ngạc khi thấy Giang Diệc đang đứng trước mặt.

Trong con ngươi đen nhánh của nam sinh không có tiêu cự, trong chớp mắt nhìn thấy Giang Diệc, tầm nhìn với chậm rãi tập trung lại một chỗ.

Sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Giang Diệc thấy hốc mắt của Tư Kinh Mặc đỏ lên rất rõ ràng.

Giang Diệc kinh hãi, sao hết người này đến người khác, khi uống rượu say đều thích khóc thế!
Trên mặt Giang Diệc lập tức hiện lên vẻ lo lắng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu không muốn những người khác nhìn thấy bộ dạng này của Tư Kinh Mặc.

"Được rồi ạ, chú, mọi người cứ làm việc đi, con dìu cậu ấy." Giang Diệc nói với chủ quán và tài xế.

Tài xế gật đầu: "Vậy tôi lên xe trước."
Chủ quán cũng đang bận, thấy Tư Kinh Mặc không sao nên ông vội đi làm việc của mình.

Lúc này Giang Diệc mới nhìn Tư Kinh Mặc, trong bóng đêm dày đặc, chỉ có quán đồ nướng là có đèn.

Tư Kinh Mặc cứ thế ngồi dưới ánh đèn, đến mức Giang Diệc có thể thấy rõ ràng từng biểu cảm của Tư Kinh Mặc.

Xác nhận không có người trông thấy, Giang Diệc lấy một chiếc khăn trong túi ra, đưa đến trước mặt Tư Kinh Mặc.

"Tư ca, cậu sao rồi?" Giang Diệc nhỏ giọng hỏi.

Cho dù Tư Kinh Mặc không trả lời, Giang Diệc cũng có thể đoán được nguyên nhân.

Gần đây xảy ra thật nhiều chuyện, chuyện của Phương Phàm và Trương Dương không còn là bí mật trong lớp nữa.

Tư Kinh Mặc thích thầm Phương Phàm, đoán chừng là thấy đêm nay Phương Phàm thành như vậy, nên trong lòng Tư Kinh Mặc khó chịu.

Trong lòng Giang Diệc cũng thấy khó chịu, lúc cậu chuẩn bị nói hắn không chịu nói thì thôi, thì Tư Kinh Mặc đột nhiên mở miệng--
"Tôi......."
Giang Diệc cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Tư Kinh Mặc, con ngươi đen nhánh phủ đầy hơi nước, gương mặt luôn lạnh lùng của hắn còn mang theo sự buồn bã bi thương.

Giang Diệc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị người ta đâm một nhát, cậu chưa từng thấy Tư Kinh Mặc như thế này.

"Cậu làm sao?" Giọng của Giang Diệc khàn khàn.

Thật lâu sau, Tư Kinh Mặc mới khàn giọng đáp lại: "Tôi cho là cậu đã đi rồi, không cần tôi nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận