Nắng chiều đã hoàn toàn vụt tắt, một đoàn xe tiến vào thành phố An Khê.
Zombie ở đây đã bị đống bom mìn mà họ lắp đặt ở một hướng khác kéo qua đó, đoàn xe thuận lợi di chuyển về phía trước, trên đường đi còn bắn chết một vài con đi lẻ ở gần đó, rất nhanh đã đến được địa điểm thích hợp để dựng trại.
Trong bãi đỗ xe hoang tàn, người của đoàn xe thuần thục dọn dẹp mọi mối nguy hiểm và những chiếc xe hơi cũ kỹ chắn giữa đường, đồng thời lắp đặt một vài chướng ngại vật có thể ngăn chặn zombie.
Mấy chiếc đèn lớn được đặt ở cạnh xe, có người dựng nồi hơi đun nước, chẳng mấy chốc mà mùi thơm của đồ ăn đã bay ra.
Một lúc sau, một chiếc xe độ bề ngoài loang lổ nhiều màu lái từ ngoài đường vào bãi xe, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, mọi người trong trại vội mở cổng sắt và kéo chướng ngại vật ở phía sau ra để xe đi vào.
Xe dừng lại, có mấy người đi xuống.
“Anh Mễ, các anh ra quảng trường Đông Nam dụ zombie thuận lợi chứ?”
“Bọn tôi có kinh nghiệm cả rồi, xảy ra sự cố gì được.
”
“Tiểu Anh, lần đầu tiên đi dụ zombie với anh Mễ, có bị sợ tè ra quần không hahaha!”
“Anh mới sợ tè ra quần đấy! Em đâu có vô dụng như thế!”
“Được rồi, được rồi, canh sôi rồi đấy, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!”
Trong trại có hơn 20 người, bầu không khí đông vui náo nhiệt, Đới Anh ôm chầm lấy chú chó lông vàng đang lao ra đón mình, thân thiết xoa đầu nó.
Chen vào đám người, múc được hai bát canh đặc sệt, nhét hai lon đồ hộp vào túi áo, xong xuôi, Đới Anh lại chen ra khỏi đám đông, dẫn theo chú chó của mình đi tìm anh họ.
Phía ngoài cùng, có một người đang ngồi trên nóc xe hóng gió.
“Anh họ, sao anh lại ngồi đây một mình mà không qua đó với mọi người vậy?”
“Quá ồn.
” Văn Cửu Tắc ngồi trên nóc xe uể oải nói.
Dáng người anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, một chiếc áo phông màu đen đơn giản khi mặc vào cũng trở nên bó sát, tôn lên cơ ngực và cơ bụng cực kỳ rõ ràng, nhìn qua đã thấy sức mạnh tràn trề.
Chỉ là tóc tai dài quá, đuôi tóc bù xù xõa xuống vai, bản thân Văn Cửu Tắc cũng chẳng chăm chút gì, khom lưng ngồi đó nhìn khá chán chường.
Mỗi lần nhìn thấy dáng dấp của ông anh họ này, cậu thiếu niên Đới Anh 19 tuổi yếu như một con gà đều tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ, cậu ấy cũng muốn được như thế.
Hôm nay ra ngoài dụ zombie cùng anh họ và anh Mễ suýt bị zombie bắt, anh họ chỉ dùng một tay đã tóm được cậu ấy lôi lên xe, sau đó trở tay chém đứt đôi cổ con zombie.
Lũ zombie tầm này không còn giống lũ zombie thuở đầu, cổ cứng như thế mà anh họ vẫn có thể chém một nhát đứt đôi, đúng là đỉnh chết đi được.
Văn Cửu Tắc cũng đang ăn cơm, một tay cầm chiếc bánh quy khô chuyên dùng để bổ sung năng lượng, tay kia nghịch con dao nhỏ chuyên dùng để chém zombie.
“Anh họ đừng ăn cái này nữa, nào, ở đây có canh này, có cả đồ hộp nữa!” Đới Anh cũng trèo lên nóc xe, đưa canh nóng và đồ hộp của mình cho Văn Cửu Tắc để lấy lòng.
Văn Cửu Tắc cười tít mắt nhìn vào ánh mắt đầy sự sùng bái của Đới Anh, chỉ thấy cậu ấy và chú chó lông vàng bên cạnh chẳng khác nhau là bao, cái đuôi ngoe nguẩy.
“Anh họ, sau này anh có đi chung với bọn em nữa không?” Đới Anh bưng bát canh và hỏi: “Anh bảo anh muốn đến Khưu Trang xem thử, bọn em có thể đi với anh mà, xong việc anh lại về trại với bọn em.
”
Văn Cửu Tắc không đồng ý: “Không cần đâu.
”