Tô Hoài Minh không ngờ khả năng chịu đựng của Chương Chí Hiên lại yếu như vậy, sợ bị đổ lỗi, cậu không kích thích anh ta nữa, chỉ mỉm cười nhẹ, cùng thư ký Chu vào công ty.
Để đến đây đúng giờ, Tô Hoài Minh không ngủ trưa, vừa rồi lại bị ánh nắng mặt trời chiếu một lúc, đầu óc hơi choáng váng, đột nhiên rất muốn ngủ.
Khi đang đợi thang máy, thư ký Chu nói: "Phó tổng vẫn đang họp, tôi sẽ đưa ngài đến phòng tiếp khách, ngài đợi một lát nhé."
Sợ Tô Hoài Minh không hài lòng, cô ấy lại nói thêm một câu: "Phòng tiếp khách là phòng riêng của Phó tổng, có trà chiều và tạp chí, ngài nghỉ ngơi một lát trước."
Lời này nói đúng ý Tô Hoài Minh, cậu thuận miệng nói: “Tốt ghê."
Ngủ gật thì có người mang gối đến, Phó Cảnh Phạn tốt nhất nên đến muộn một chút, để cậu ngủ một giấc trước.
Thư ký Chu: "??? Hả?"
Tô Hoài Minh hoàn hồn, chữa cháy nói: "Công việc bận rộn, chứng tỏ sự nghiệp của Cảnh Phạn phát triển tốt, đây là chuyện tốt, tôi mừng cho anh ấy."
Thư ký Chu không thể chấp nhận cách nói này, nhưng cô ấy biết điều, không hỏi thêm nữa.
Đến phòng tiếp khách, Tô Hoài Minh vừa ngồi xuống, lập tức có người mang cà phê và đồ ngọt đến, còn sợ Tô Hoài Minh buồn chán, mang đến nhiều loại tạp chí, thái độ phục vụ rất tốt.
“Tô tiên sinh, tôi còn phải làm việc, lát nữa gặp lại." Thư ký Chu nói.
Tô Hoài Minh gật đầu với cô ấy.
Thư ký Chu rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại, để lại không gian yên tĩnh cho Tô Hoài Minh.
Phòng tiếp khách chẳng khác gì khách sạn năm sao, Tô Hoài Minh rất hài lòng với điều này, sau khi ăn xong đồ ngọt, cậu đắp chăn để sang một bên, nằm trên ghế sofa êm ái, ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Ngủ trưa nhiều, não sẽ trở nên mê man, ý thức như bị che phủ trong một lớp nước, mãi không tỉnh táo được.
Tô Hoài Minh từ ghế sofa ngồi dậy, gấp chăn cẩn thận đặt sang một bên, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
Ngay lúc này, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra.
Thư ký Chu nhìn Tô Hoài Minh đã đợi rất lâu, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, công ty có việc gấp, Phó tổng đi xử lý rồi, không thể đến được."
Để người khác đợi hai tiếng đồng hồ, còn không dặn dò một câu, quả thực hơi quá đáng, thư ký Chu thấy trong lòng áy náy không thôi: "Để Tô tiên sinh đợi lâu như vậy, đều là do sự sơ suất của tôi."
Tô Hoài Minh chậm chạp suy nghĩ, hàng mi cong và dày khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn thư ký Chu.
Vì vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mù, như thể vừa khóc xong, vẻ mặt ngơ ngác của Tô Hoài Minh bị thư ký Chu hiểu lầm là sự bơ vơ sau khi bị hắt hủi - thân hình gầy gò, vẻ mặt cô đơn, nhìn thế nào cũng giống như bị phụ bạc.
Thư ký Chu nghĩ đến người sếp lạnh lùng vô tình, dường như không có tình cảm con người của mình, trong lòng thở dài, đối với Tô Hoài Minh lại thêm một chút thương hại.
Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu của cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều: "Phó tổng nói khi nào rảnh sẽ gọi điện cho ngào, mong ngài đừng hiểu lầm."
Cuối cùng não của Tô Hoài Minh cũng trở nên tỉnh táo, tùy tiện xua tay: "Không sao."
Ban đầu cậu đến đây là để ngủ bù, gặp hay không gặp Phó Cảnh Phạn cũng không sao.
Thư ký Chu thấy Tô Hoài Minh vẫn đang cố tỏ ra bình tĩnh, không đành lòng vạch trần cậu, chỉ gật đầu.
Không gặp được Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh cũng đã ngủ đủ no, không cần thiết phải ở lại thêm nữa, cậu vừa định rời khỏi phòng tiếp khách, đột nhiên nhớ ra mình cũng có chuyện muốn nói với Phó Cảnh Phạn, quay đầu dặn dò: "Cô nhất định phải nhắc Phó Cảnh Phạn gọi điện cho tôi."
Thư ký Chu một lần nữa hiểu lầm Tô Hoài Minh là không buông được Phó Cảnh Phạn, liên tục gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ nhắc nhở.
Mặc dù thư ký Chu còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cô ấy vẫn kiên trì, nhất định phải đưa Tô Hoài Minh ra cửa, Tô Hoài Minh đã lên xe, thư ký Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiễn cậu rời đi.
Tô Hoài Minh quay đầu nhìn bóng dáng thư ký Chu ngày càng nhỏ, nhớ lại vẻ mặt của thư ký Chu, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tại sao thư ký Chu cứ nhìn cậu với vẻ thương cảm như vậy... Phó Cảnh Phạn không chết rồi đấy chứ!!
Tô Hoài Minh rùng mình, cảm thấy chuyện này khả năng hơi thấp, rất nhanh liền vứt ra sau đầu.
****
Sau khi Tô Hoài Minh về nhà ăn tối, cậu nhận được cuộc gọi từ Phó Cảnh Phạn.
Giọng nói của Phó Cảnh Phạn qua điện thoại trầm ấm và từ tính, ngữ điệu phẳng lặng, khiến người nghe không đoán được cảm xúc của hắn.
"Chiều nay có việc đột xuất, để cậu chờ lâu, xin lỗi."
Tô Hoài Minh tuy chưa từng gặp Phó Cảnh Phạn nhưng qua lời nói của hắn, có thể thấy đây là người khá dễ giao tiếp.
"Không sao." Tô Hoài Minh dừng lại một chút, "Vừa hay tôi có chuyện muốn nói với anh."
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng sột soạt của bút viết trên giấy, một hai giây sau, giọng nói của Phó Cảnh Phạn mới vang lên: “Cậu nói trước."
“Năm ngày nữa tôi sẽ tham gia một chương trình truyền hình thực tế về trẻ em, không biết anh có phiền không." Tô Hoài Minh cân nhắc đến việc hào môn thường có nhiều chuyện rắc rối, nên báo trước cho Phó Cảnh Phạn một tiếng.
"Tôi sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của cậu." Phó Cảnh Phạn nói tiếp: “Cậu định đưa theo Tiêu Tiêu lên chương trình à?"
Tô Hoài Minh nghĩ đến đứa trẻ nghịch ngợm mà người quản lý đã nói, thấy Phó Tiêu Tiêu hoàn toàn phù hợp, nên hỏi: "Có được không?"
"Nếu Tiêu Tiêu đồng ý, tôi sẽ không can thiệp." Phó Cảnh Phạn nói ngắn gọn.
Chỉ vài câu là đã nói xong mọi chuyện, Tô Hoài Minh rất hài lòng với thái độ và hiệu suất làm việc của Phó Cảnh Phạn, cậu tiếp tục hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi.”
"Chỉ là một số chuyện nhỏ thôi." Phó Cảnh Phạn nói tiếp: “Tôi hy vọng cậu có thể thay tôi ở bên Tiêu Tiêu nhiều hơn, tuy nhiên qua việc cậu chuẩn bị lên chương trình truyền hình thực tế, tôi nghĩ cậu có thể hoàn thành được điều này. Ngoài ra, cậu là chủ nhà, tôi hy vọng cậu không chỉ có thể chăm sóc tốt cho Tiêu Tiêu mà còn có thể quản lý tốt mọi việc trong biệt thự."
Phó Cảnh Phạn đang trao quyền cho cậu, Tô Hoài Minh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cậu nói: "Không vấn đề gì."
"Được, tôi không có việc gì nữa." Phó Cảnh Phạn đợi hai ba giây, thấy Tô Hoài Minh không lên tiếng, hắn liền nói lời tạm biệt một cách trực tiếp.
Giọng điệu trò chuyện của hai người không giống như vợ chồng mới cưới mà giống như những người cộng sự - ngắn gọn và hiệu quả.
Đây cũng là điều Tô Hoài Minh mong muốn, sau khi cúp điện thoại, cậu tiện tay chơi điện thoại một lúc.
Cậu vừa mở Weibo ra thì thấy thông báo chính thức của chương trình truyền hình thực tế về trẻ em đã lên hot search.
[《Cùng lên đường nào》: Chúng tôi đã mời ba nhóm khách mời và một phụ huynh thay thế, cùng các bé đi du lịch, cùng nhau trưởng thành, thu hoạch những kỷ niệm vui vẻ chỉ dành riêng cho họ. Hãy cùng đón xem họ sẽ tạo ra những tia lửa như thế nào nhé!
@Tô Hoài Minh và con trai @Tôn Tư Nguyên @Quý Minh Triết và con gái @Vu Duệ Thành và em trai]
《Cùng lớn lên nào》 là chương trình truyền hình thực tế đầu tiên về trẻ em trong nước, ngay khi tin tức chuẩn bị được đưa ra, đã gây ra nhiều tranh cãi trên toàn mạng, cư dân mạng đều rất mong chờ được nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu.
Đội ngũ chương trình cũng rất giỏi về tiếp thị, trước đó đã truyền ra nhiều mối quan hệ có thật hoặc giả, còn hướng dẫn cư dân mạng đoán danh sách khách mời ghi hình, tiện thể đào sâu tin đồn kết hôn và sinh con của những người nổi tiếng, điều này khiến sức nóng của chương trình truyền hình thực tế về trẻ em không hề giảm, số người quan tâm cũng ngày càng nhiều.
Đội ngũ chương trình tranh thủ thời điểm thuận lợi, công bố thông báo chính thức, chỉ vài phút đã có hơn một nghìn bình luận.
【Cuối cùng cũng đợi được người!】
【A a a a tôi rất mong chờ!】
【Rất muốn nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu trên chương trình truyền hình thực tế, trẻ em là vô địch】
【Sao phải đợi đến năm ngày nữa, không thể nhanh hơn được sao?】
Ngoài những bình luận thông thường này, nhiều cư dân mạng tập trung vào khách mời hơn, mũi nhọn chủ yếu nhắm vào Tô Hoài Minh.
【Quái gì thế, Tô Hoài Minh mới 22 tuổi, sao lại có con rồi?】
【Má nó, anh ta đúng là đồ cặn bã, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã gây ra án mạng!】
【Trước đó Tô Hoài Minh còn nói mình độc thân, bây giờ lại cùng con lên chương trình truyền hình thực tế về trẻ em, không phải tự vả sao?】
【Tô Hoài Minh khá can đảm, chưa kết hôn đã sinh con rồi còn ngang nhiên lên chương trình truyền hình thực tế về trẻ em, đúng là độc nhất vô nhị trong giới showbiz!】
【Cũng không nhất thiết là con của anh ta, có thể là đội ngũ chương trình tìm người hợp tác tạm thời】
【... Một nồi canh ngon bị một con chuột phá hỏng, biết Tô Hoài Minh sẽ tham gia chương trình truyền hình thực tế này, tôi không muốn xem nữa】
【Tôi cũng vậy, tôi vẫn nhớ vẻ mặt giả tạo của Tô Hoài Minh khi anh ta bóp giọng nói: "Tôi muốn dùng nụ cười chữa lành cho bạn", nghĩ đến thôi là thấy ghê tởm】
【A a a a đừng nói nữa, tôi đã hình dung ra rồi!】
【Tô Hoài Minh chỉ biết lướt sóng trên chương trình truyền hình thực tế, còn nói năng âm dương quái khí, đúng là một kẻ thảo mai, nhân phẩm của anh ta chắc chắn có vấn đề, sẽ làm hư trẻ con!】
【Ngành nghề của người nổi tiếng là nghề dễ dãi sao, sao ai cũng có thể chen chân vào được vậy】
【Phiền chết đi được, Tô Hoài Minh cút khỏi showbiz!】
【Cút khỏi Showbiz!】
Một khách mời khác cũng gây ra tranh cãi, nhưng Tô Hoài Minh một mình gánh chịu phần lớn chỉ trích, còn gây ra nhiều chủ đề khác nhau.
Nhìn tình hình hiện tại, đội ngũ chương trình đã đạt được hiệu quả khi để cậu tham gia chương trình truyền hình thực tế.
Tô Hoài Minh từng nằm liệt giường trong thời gian dài, cũng từng chết một lần, cậu đã trải qua những chuyện đáng sợ nhất, cũng biết mình thực sự muốn gì, vì vậy những lời lẽ cay độc này sẽ không thực sự làm tổn thương đến cậu.
Tô Hoài Minh lướt một vòng, phát hiện không một ai nói tốt về cậu, còn lên án cậu sẽ ngược đãi trẻ em, sẽ phá hỏng chương trình truyền hình thực tế này.
#Cùnglớnlênnàocôngbốthôngtinchínhthức#
#Bốnnhómkáchmời#
#TôHoàiminhvàchươngtrìnhtruyềnhìnhthựctếvềtrẻem#
#NhânphẩmTôHoàiminh#
#TôHoàiminhđãkếthônchưa#
#ConcủaTôHoàiminh#
Những từ khóa này đã lên hot search, cả mạng đều đang bàn tán sôi nổi về việc cậu có phải là người chưa kết hôn đã có con hay không, có phải là người đã khiến bụng người khác lớn lên khi còn trẻ hay không, có phù hợp để tham gia chương trình truyền hình thực tế về trẻ em hay không... Nếu chỉ xem xét về độ hot, Tô Hoài Minh còn tưởng mình là người nổi tiếng hàng đầu trong giới showbiz.
Tô Hoài Minh thấy cư dân mạng lặp đi lặp lại những lời mắng chửi giống hệt nhau, liền chán nản buông điện thoại, gọi Phó Tiêu Tiêu đến.
Cậu vừa mới đến thế giới trong cuốn sách này, không quen biết ai, bên cạnh chỉ có Phó Tiêu Tiêu là phù hợp với thiết lập của một đứa trẻ con hư hỏng.
Phó Tiêu Tiêu không coi cậu là bố mẹ, ngẩng cao cằm, không hề lịch sự chút nào, nói: “Anh ìm tôi có chuyện gì?"
Tô Hoài Minh thương lượng với cậu bé: "Anh sắp tham gia một chương trình truyền hình thực tế về trẻ em, muốn hỏi em có muốn đi cùng anh không?"
Phó Tiêu Tiêu sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to long lanh, quên mất hết những điều không vui trước đây với Tô Hoài Minh, háo hức hỏi: "Như vậy là tôi có thể lên tivi rồi sao?"
Tô Hoài Minh gật đầu: "Có thể coi là vậy."
Ánh mắt của Phó Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, cái đuôi vô hình phía sau cũng không ngừng vẫy vẫy, cả người vui sướng tột độ: "Oa, tôi sắp được lên tivi rồi, Du Du nhất định sẽ ghen tị với tôi!"
Tô Hoài Minh hỏi: "Du Du là ai?"
Phó Tiêu Tiêu lập tức tức giận phồng má, ôm lấy cánh tay nói: "Cũng là người xấu giống như anh vậy, tôi không thích cậu ta!"
Tô Hoài Minh khựng lại: "Vậy thì anh chắc chắn sẽ rất thích cậu bé đó."
"..."
Khuôn mặt non nớt của Phó Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ bối rối, không hiểu tại sao Tô Hoài Minh lại đột nhiên thích Du Du, càng không biết Tô Hoài Minh đang trêu chọc cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu đứa trẻ này thực sự rất đáng yêu, nếu tính tình tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ được mọi người yêu mến, rất nhiều người không thể cưỡng lại cậu bé.
Tô Hoài Minh hơi ngứa ngáy, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, còn giật nhẹ một cái.
Phó Tiêu Tiêu không ngờ bố dượng của mình lại đột nhiên động tay động chân, dùng tay che mặt, mở to mắt, trong mắt vừa tủi thân vừa tức giận, như thể bị xúc phạm.
Phó Tiêu Tiêu muốn nằm lăn ra đất ăn vạ, bắt Tô Hoài Minh xin lỗi cậu bé, nhưng lại nhớ đến việc Tô Hoài Minh không quan tâm đến cậu bé, đành phải cố nhịn cơn tức này, quay người bỏ chạy, không muốn ở chung phòng với Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhìn theo bóng lưng mũm mĩm của Phó Tiêu Tiêu, cảm thấy đứa trẻ này tuy nghịch ngợm nhưng trêu chọc cũng khá thú vị.
Quản gia nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng kính nể Tô Hoài Minh, không ngờ cậu lại có thể đối phó với tên tiểu ma vương Phó Tiêu Tiêu một cách dễ dàng như vậy.
Tô Hoài Minh quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của quản gia.
"Sao vậy?" Tô Hoài Minh hỏi.
Quản gia hoàn hồn, hơi cúi đầu, cung kính nói: "Cảm thấy tiên sinh có chút khác so với trước đây."
"Vài ngày trước, tiên sinh không nói chuyện nhiều với chúng tôi, còn luôn yên tĩnh ở trong phòng, chỉ có buổi tối mới đến thư phòng, cũng hầu như không gặp Tiểu thiếu gia."
Tô Hoài Minh nghi ngờ hỏi: "Bây giờ tôi không phải cũng ở trong phòng một cách yên tĩnh sao?"
"..." Quản gia khó khăn nói: "Cái này là khác nhau."
Tô Hoài Minh đại khái đoán được quản gia muốn nói đến việc trước đây cậu hơi tự kỷ, bây giờ trở nên cởi mở hơn một chút.
Đổi một người khác, có thể không thay đổi nhiều sao?
Tô Hoài Minh không biết mô thức hành vi của chủ cũ, muốn moi thông tin từ miệng quản gia, tránh để lỡ lời.
"Tối nay tôi cũng sẽ đến thư phòng." Tô Hoài Minh nói.
Quản gia gật đầu, thuận miệng đáp: "Tiên sinh còn muốn gửi email cho ông chủ sao?"
Tô Hoài Minh tiếp lời: "Đúng vậy, mấy ngày trước tôi không phải cũng gửi email cho Phó Cảnh Phàm rồi sao."
Quản gia gật đầu, không phản bác.
Nhưng tại sao chủ cũ lại phải gửi email cho Phó Cảnh Phạn, có chuyện gì không thể trao đổi qua điện thoại hoặc Wechat sao?
Tô Hoài Minh thở dài, dùng giọng điệu phàn nàn nói: "Thật ra tôi cũng không muốn dùng email, khá là phiền phức."
Quản gia không nhận ra ý định của Tô Hoài Minh, vô tư nói: “Tiên sinh là người tỉ mỉ và nghiêm khắc, thích hình thức làm việc cố định, luôn sử dụng email để trao đổi, tiên sinh lựa chọn cách này cũng là muốn mình hòa nhập vào cuộc sống của ngài ấy, trở thành một phần."
Tô Hoài Minh đoán được một chút, thăm dò hỏi: “Ông thấy hôm nay tôi gửi gì cho anh ấy thì tốt hơn?"
Quản gia khựng lại, tưởng Tô Hoài Minh đang đùa: "Tôi làm sao biết được tiên sinh sẽ gửi gì, hơn nữa đây là thời gian ngọt ngào của hai người, tôi làm sao có thể xen vào được."
Quản gia tiếp lời: "Tiên sinh, trước đây khi cậu bước ra khỏi thư phòng đều cười, cả ngày chỉ có thời điểm đó là cười vui nhất."
Tô Hoài Minh thấy không thể hỏi được quản gia nhiều thông tin hơn nữa, liền gật đầu.
Sau khi quản gia rời đi, Tô Hoài Minh suy nghĩ xem rốt cuộc bức email đó là chuyện gì.
— Nguyên chủ mỗi ngày đều sẽ gửi
— Lúc rời khỏi thư phòng còn cười rất vui vẻ
— Quản gia nói đó là khoảnh khắc ngọt ngào của cậu và Phó Cảnh Phạn.
Chẳng lẽ nói... đây là một loại tình thú đặc biệt?
Tô Hoài Minh nghĩ đến thiết lập trong sách, cậu rất thích Phó Cảnh Phạn, cho nên nội dung email gửi cho Phó Cảnh Phạn, hẳn là một số lời âu yếm, cho nên quản gia mới thấy ngọt ngào, nguyên chủ mới cười vui như vậy.
Tô Hoài Minh cảm thấy mọi thứ đều khớp với nhau, vô cùng tin chắc vào suy đoán này, lập tức đến thư phòng gửi email cho Phó Cảnh Phạn.
Hộp thư không có lịch sử email, Tô Hoài Minh cảm thấy nguyên chủ hẳn là da mặt mỏng, gửi xong thì xóa.
Tô Hoài Minh lười nghĩ những lời âu yếm hoa mỹ, sến sẩm, gõ bốn chữ: Tôi rất nhớ anh.
Trực tiếp rõ ràng bày tỏ tình cảm, hơn nữa còn không tốn thời gian.
Tô Hoài Minh cực kỳ hài lòng với điều này, dùng lệnh sao chép dán, một hơi soạn thảo mấy chục email, khỏi phải sợ sau này vô tình quên gửi.
Tô Hoài Minh đồng thời hẹn giờ, để hộp thư tự động gửi cho Phó Cảnh Phạn mỗi ngày.
Hoàn thành mọi chuyện, Tô Hoài Minh không thèm nhìn hộp thư thêm lần nào nữa, trực tiếp tắt máy tính, chuẩn bị ôm máy tính bảng vừa ăn món bò khô mà đầu bếp làm riêng cho cậu, vừa xem phim truyền hình.
…
Đêm đã rất muộn, nhưng ngọn đèn trên tầng cao nhất của tòa nhà Phó thị vẫn sáng.
Tống Hàm Dục mặc một bộ vest xanh đậm, dang rộng chân, ngồi trên ghế sofa với tư thế rất không đứng đắn, dung mạo đẹp trai nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi, dùng tay day day ấn đường, thở dài một hơi thật dài.
Dù anh ta còn trẻ, nhưng cũng không chịu nổi phải thức đêm như thế này!
Anh ta ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn mặc vest chỉnh tề.
Bận rộn cả một ngày, bộ vest vẫn ngay ngắn không một nếp nhăn, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, đôi mắt thâm trầm, sắc mặt bình tĩnh, khiến người khác không đoán được cảm xúc của hắn.
Tống Hàm Dục và Phó Cảnh Phạn lớn lên cùng nhau, Phó Cảnh Phạn lớn hơn anh ta bốn tuổi, Tống Hàm Dục vẫn luôn coi hắn là người anh trai đáng tin cậy và là tấm gương để tiến lên.
Hồi đó Phó Cảnh Phạn muốn thành lập đế chế kinh doanh của riêng mình, Tống Hàm Dục không chút do dự đã tham gia, cảm thấy đi theo Phó Cảnh Phạn nhất định sẽ có tiền đồ.
Anh ta đã đánh giá quá cao bản thân, dù trẻ hơn Phó Cảnh Phạn, nhưng cũng không theo kịp nhịp độ của Phó Cảnh Phạn, không thể ganh đua với hắn!
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi.” Tống Hàm Dục vô cùng mệt mỏi nói: “Cảm thấy giờ tôi chỉ còn một hơi thở, sắp cạn kiệt rồi, tôi phải nghỉ ba ngày.”
Phó Cảnh Phạn vai rộng chân dài, đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, cặp kính gọng vàng trên sống mũi phản chiếu ánh đèn của muôn vàn nhà bên ngoài.
Trong bóng đêm, giọng nói của Phó Cảnh Phạn càng thêm trầm thấp, “Chờ cậu hoàn thành xong công việc trong tay, thì có thể nghỉ ngơi.”
Tống Hàm Dục nghe vậy, trong lòng thở dài não nề, cảm thấy anh ta sắp phải bỏ mạng ở đây mất rồi.
Nhưng anh ta hiểu tính cách của Phó Cảnh Phạn, không dám phàn nàn một lời nào, nói: “Email ý định hợp tác đã gửi vào hộp thư của anh chưa?”
“Gửi rồi.”
Tống Hàm Dục chống bàn đứng dậy, giống như uống phải rượu giả, cố ý đi loạng choạng, nói: “Vậy tôi dùng máy tính của anh, gửi email cho tôi?”
“Được.”
Tống Hàm Dục ngồi vào bàn máy tính, thấy hộp thư nhắc nhở có 94 email chưa mở.
Anh ta nhíu mày khó hiểu, trực tiếp mở hộp thư, bị cả một màn hình toàn “Tôi rất nhớ anh” làm cho ngây người.
Tống Hàm Dục vừa rồi còn vẻ chỉ còn một hơi thở, giờ đã tỉnh táo ngay lập tức, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình, vô cùng tò mò lật về phía sau, phát hiện email của Tô Hoài Minh chiếm trọn ba trang!!
Tống Hàm Dục dù rất ngưỡng mộ Phó Cảnh Phạn, nhưng Phó Cảnh Phạn này trong lòng chỉ có công việc, quá mức lạnh lùng vô tình, trên người không có chút hơi người nào, Tống Hàm Dục vẫn là lần đầu tiên tìm được điểm có thể buôn chuyện trên người Phó Cảnh Phạn.
“Anh Phó, anh mau lại đây xem này.” Tống Hàm Dục vươn tay gọi Phó Cảnh Phạn, biểu cảm giống như con cáo vừa ăn trộm được gà.
Phó Cảnh Phạn hơi nhíu mày, đi tới nhìn xuống màn hình máy tính.
Hắn và Tô Hoài Minh chỉ kết hôn theo hợp đồng, quan hệ không thân thiết, trước đây đã từng hẹn với Tô Hoài Minh, mỗi tối sẽ gửi email báo cáo lịch trình và những việc quan trọng, sao hôm nay lại đột nhiên gửi nhiều như vậy…
Phó Cảnh Phạn nhớ lại giọng điệu lạnh nhạt qua điện thoại, đột nhiên cảm thấy hắn không hiểu Tô Hoài Minh rồi.
Tống Hàm Dục không chớp mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, không muốn bỏ lỡ biểu cảm thú vị, chỉ tiếc là người sau này lòng dạ quá sâu, khiến anh ta không thể nhìn thấu chút cảm xúc nào.
Tống Hàm Dục cười đầy ẩn ý hai tiếng, trêu chọc: “Ồ, đã kết hôn rồi thì đúng là khác hẳn!”
“Vợ anh nhớ anh như vậy, anh không về nhà thăm sao?”
Sắc mặt Phó Cảnh Phạn bình thản, dường như không để tâm: “Không có thời gian về.”
Tống Hàm Dục chậc chậc hai tiếng, nhìn vẻ lạnh lùng của Phó Cảnh Phạ bn, đột nhiên hơi thương xót cho Tô Hoài Minh mà anh ta chưa từng gặp mặt, hỏi: “Anh không sợ anh ta tức giận bỏ đi theo ông Vương nhà bên sao?”
“Không sợ.” Phó Cảnh Phạn nhìn tài liệu, tùy ý nói: “Đó là quyền tự do của cậu ta.”
_____
Lời tác giả: Hiện tại: Đó là quyền tự do của cậu ta
Sau này: Vợ à, em chỉ có thể nhìn mình anh.