Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Mặt trời vẫn chưa mọc, trời hãy còn sớm.

Bóng đổ của kim đồng vẫn chưa chạm đến giờ Mão, ở kinh thành triều Đại Chu, bọn hạ nhân trong phòng bếp của phủ An Quốc công đã tất bật gần nửa canh giờ.

Nhóm tiểu gia* và cô nương theo lệ cũ là giờ Mão sơ khắc sẽ đến thỉnh an thái thái, giờ Mão hai khắc sẽ cùng thái thái đến thỉnh an lão thái thái, cho đến giờ Thìn thì các vị chủ tử sẽ dùng điểm tâm.

*Tiểu gia: cách gọi thiếu gia, công tử trong phủ.

Hôm nay tuy là ngày nghỉ, Quốc công gia không phải lên triều, song cũng không thể bỏ lỡ việc thỉnh an, các vị chủ tử vẫn phải dậy sớm.

Hai phu thê Lý Tam thân là tổng quản phòng bếp đều theo dõi sát sao từng người mang nước nóng đến các phòng, chỉ sợ có sơ sót nào đó, khiếu nại đến tai thái thái thì bọn họ cũng bị liên luỵ.

Nhất là Đại cô nương và Nhị cô nương ——

"Hôm nay Tiểu Thôi đại nhân và Đại gia* Ôn gia đều đến đây, không được sai sót đâu đấy." Giữa hơi nước lượn lờ, tức phụ Lý Tam lo lắng nói với trượng phu.

"Ta phải qua hầu hạ lão thái thái, ông nhớ để ý điểm tâm đấy."

*Đại gia: cách gọi chỉ người có vai vế anh cả trong họ, cách nói khác là Đại công tử / Đại thiếu gia.

Trong nhà có bốn vị cô nương, duy chỉ có Đại cô nương là nữ nhi đích xuất của thái thái, từ nhỏ đã được lão thái thái nuôi dưỡng, tôn quý không ai bì kịp.

Ba vị cô nương còn lại thì đều là con của di nương.

Nơi ở của lão thái thái là An Khánh Đường nằm ở phía tây của phủ An Quốc công, đây là một đại viện có bốn cửa ra vào, bên trong tất nhiên là có phòng trà, bình thường muốn dùng trà hay nấu nước nóng đều rất thuận tiện.

Nhưng dạo gần đây thời tiết ấm áp hơn, cô gia tương lai Tiểu Thôi đại nhân lại đến đây, nói không chừng Đại cô nương dậy sớm sẽ muốn tắm rửa, phòng trà trong viện không kịp đáp ứng, nếu làm lỡ chuyện của Đại cô nương thì e là phòng bếp cũng không thoát khỏi một trận no đòn.

Còn về Nhị cô nương...!Mặc dù từ năm bốn tuổi nàng được thái thái nuôi bên người, thái thái cũng vô cùng ưa thích nàng, những năm gần đây cũng xem nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng nếu so với Đại cô nương thì vẫn không bằng, thứ hai là...!Chậc, bà là hạ nhân cũng không dám bàn luận sau lưng chủ tử, nhưng thật tình là qua mấy năm hầu hạ, bà thấy Nhị cô nương có vẻ không phải là người sẽ vì Đại gia Ôn gia mà dậy sớm tắm rửa.

Trong phủ cũng sẽ không có ai vì nịnh nọt Nhị cô nương mà ngó lơ Đại cô nương.

Lý Tam gia* dẫn người theo lối sau rẽ vào An Khánh Đường, bảy tám bà tử và tiểu nha đầu đang vẩy nước quét khoảng sân lát gạch xanh, thu dọn sạch sẽ cánh hoa và bụi đất bay tứ tán trong đêm qua.

Thấy bà tới, bọn họ tránh sang một bên, gật đầu vấn an.

*Gia trong “gia quyến”, ở đây chỉ người vợ của người chồng tên là Lý Tam.

Có một lão bà tử bước lên, nhỏ giọng nói: "Hôm nay kỳ lạ quá, đã giờ này rồi mà Đại cô nương vẫn chưa dậy."


Trong lòng Lý Tam gia cũng lấy làm lạ.

Mặc dù mấy ngày nay bà cũng mơ hồ nghe người ta nói rằng "thần sắc Đại cô nương không tốt", nhưng dù sao cũng không liên quan đến phòng bếp, bà cũng không dám bàn tán nhiều hơn.

Nhưng bây giờ ——

Bà phất tay, ra hiệu cho mọi người chờ ở bên ngoài, bản thân thì nhẹ nhàng đi vào, nhưng mới đến hành lang thông giữa sảnh chính và hậu viện thì đã thấy cửa sương phòng phía đông đột ngột mở ra, nhìn trang phục và dáng người, ấy là Đại cô nương đang dùng khăn tay che mặt, lao thẳng đến phòng lão thái thái! Phía sau là bốn năm nha hoàn và ma ma cuống quýt đuổi theo.

Lý Tam gia chưa từng thấy, thậm chí là chưa từng nghe ai kể Đại cô nương thất thố như thế bao giờ, thấy vậy thì không khỏi sững sờ.

—— Trời mới hửng sáng, rốt cuộc là có chuyện gì?

-

"Cô nương, Nhị cô nương?"

Đại nha hoàn Bích Nguyệt nhẹ nhàng vén lên ba tầng màn che, để cho nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua song cửa, chiếu vào chăn gấm mềm mại như mây, êm ái không thôi trong trướng.

Dưới chăn gấm là một cô nương trẻ tuổi đang ngủ say.

Nàng quay lưng ra ngoài, ngay cả khuôn mặt cũng vùi trong chăn, chỉ lộ ra cho bọn nha hoàn thấy mái tóc đen dài nổi bật trên lớp chăn gấm, dường như đang ngủ rất ngon.

"Nhị cô nương, đến giờ dậy rồi." Bích Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.

"Nô tì biết cô nương dậy rồi.

Người mau dậy thôi.

Hôm nay Ôn Đại gia đến đây đấy."

Ôi, không được ngủ.

"Nhị cô nương" Kỷ Minh Diêu thở dài.

Nàng lật người với tốc độ của rùa đen, ngồi dậy: "...!Giờ gì rồi?"

"Giờ Mão sơ khắc rồi!" Bích Nguyệt và nha hoàn vội vàng đỡ Nhị cô nương xuống giường, lại nói tiếp.

"Hôm qua thái thái đã đặc biệt dặn dò, nói cô nương hôm nay phải chăm chút xiêm y dung mạo, không thể lơ là.


Còn nửa canh giờ nữa là phải thỉnh an rồi, cô nương không thể ngủ nữa."

"Biết rồi, biết rồi..." Kỷ Minh Diêu vẫn còn nhắm mắt, tận hưởng một chút thời khắc ngái ngủ cuối cùng.

Cả phòng toàn là nha hoàn ma ma vây quanh nàng, đẩy nàng ngồi trước bàn trang điểm.

Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo hơn bảy tám phần, nhìn vào tấm gương đồng sáng bóng ở đối diện.

Bích Nguyệt đang cùng Xuân Giản và Hoa Ảnh vấn tóc theo kiểu "Triều Vân Cận Hương" cho nàng.

Đây là một kiểu búi tóc sinh động, thú vị mà không mất đi vẻ đoan chính, rất phổ biến trong khuê phòng, mái tóc chia thành từng lọn, xoắn lại rồi chồng lên đỉnh đầu, cách chải tóc mặc dù không phức tạp, song cộng với thời gian lựa chọn trâm hoa cài tóc, ít nhất cũng mất một khắc.

Kỷ Minh Diêu xưa nay không bận tâm vào chuyện này, từ năm mười tuổi đã để Bích Nguyệt quyết định.

Nàng không thể giúp gì, không có việc gì làm, chỉ đành ngẩn người nhìn vào trong gương.

Sống lại một đời, còn chưa đến "cập kê" vậy mà đã đến bước chính thức "xem mắt", chuẩn bị thành hôn.

Nhanh thật...

Đời trước ở độ tuổi này, thời điểm này, nàng còn đang...!Học lớp mười.

Học hành gian khổ suốt mười mấy năm, ba năm sau đó, lúc nàng vừa mới học xong học kỳ một năm nhất đại học, ma xui quỷ khiến sao đó mà vừa thi cuối kỳ xong, nàng lại chơi điện tử xuyên đêm, đến khi lần nữa thức dậy thì đã ở đây, trở thành Nhị cô nương vừa mới ra đời của phủ An Quốc công, tên cũng là "Minh Diêu", phía trước có thêm một cái họ, biến thành "Kỷ Minh Diêu".

Lúc mới xuyên qua còn thấy bản thân giống như đang nằm mơ, nhưng bây giờ nhớ về đời trước mới thấy giống một giấc mộng.

Bích Nguyệt cài lên búi tóc Nhị cô nương một chiếc trâm vàng khảm trân châu có hình con bướm bằng phỉ thuý, Xuân Giản thì hái đầy hai mâm hoa tươi ở trong viện, nào là ngọc lan, mẫu đơn, hoa hồng, nguyệt quý hoa đào hải đường...!Các đoá hoa đều nở rộ, trên cánh hoa và nhuỵ hoa còn đọng lại vài giọt sương sớm.

Bích Nguyệt ướm một đoá mẫu đơn màu hồng phấn lên búi tóc của Nhị cô nương, trong lòng không khỏi phân vân.

"Mùa xuân năm ngoái, biểu ca khen ta đẹp như hải đường." Kỷ Minh Diêu nhìn Bích Nguyệt trong gương, mỉm cười nói.

"Chọn hải đường đi."

"...!Vâng!" Bích Nguyệt cúi đầu chọn hoa, không dám đối diện ánh mắt bình thản của Nhị cô nương.

Mặc dù nàng muốn Nhị cô nương tốt hơn —— Dung nhan Nhị cô nương như trăng rằm, hai năm nay càng ngày càng hiện ra vẻ khuynh thành, nếu trang phục đã lộng lẫy, còn dùng mẫu đơn rực rỡ tô điểm thêm, khó tránh sẽ lấn át Đại cô nương...!Thái thái thì không nói, chỉ e lão thái thái sẽ không thích, lại không vừa mắt Nhị cô nương...!Có điều, chuyện này dù gì cũng liên quan đến hôn nhân đại sự một đời của nữ tử...!Sao lại phải nhường nhịn người ngoài chứ?

"Ta với biểu ca quen biết từ nhỏ, hôm nay chỉ là gặp mặt nghiêm túc hơn thôi, nhưng cũng không cần trịnh trọng quá mức, đừng vướng bận quá." Kỷ Minh Diêu nắm tay Bích Nguyệt.


Hơn nữa, chuyện đích mẫu Ôn phu nhân dự định gả một nữ nhi về nhà ngoại đã được ấn định, hai nhà sớm đã biết chuyện, đích mẫu thì từ mùa xuân năm ngoái đã ám chỉ cho nàng và biểu ca Ôn Tòng Dương hãy kết thân với nhau, mà nhìn thái độ của Ôn Tòng Dương...

Hắn cũng đã biết về mối hôn sự này.

Cho nên, hôm nay nói là "xem mắt", nhưng thật ra chỉ là về mặt hình thức thôi.

Hoặc có lẽ là trưởng bối hai bên muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng nhau.

Kết hôn vốn là chuyện tốt của cả hai nhà, nhất là hai bên đã có quan hệ thông gia, đương nhiên sẽ hy vọng bọn họ hoà thuận vui vẻ...!Ân ái bên nhau, sẽ nối tiếp tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.

Kỷ Minh Diêu đứng lên, để bọn nha hoàn sửa sang vạt áo lần cuối, cười nói: "Đi thôi."

Tháng ba cuối xuân, tiết trời ấm áp, gió buổi sớm mai vẫn còn se lạnh.

Thấy còn kịp giờ, thế là Kỷ Minh Diêu vừa đi vừa ngắm hoa, nhưng mới ra khỏi cửa viện được mấy bước đã nghe thấy có người gọi từ đằng sau: "Nhị tỷ tỷ, chờ chút, chờ muội một chút!"

Kỷ Minh Diêu không thể làm gì khác ngoài dừng bước, nàng xoay người lại, trông thấy Kỷ Minh Đức, Tam cô nương của phủ An Quốc công đang cầm theo khăn tay chạy đến, khi tới gần nàng thì thở hổn hển một hồi mới nhẹ nhàng cười, gọi một tiếng: "Nhị tỷ tỷ."

"Tam muội muội." Kỷ Minh Diêu đáp lễ, cùng Kỷ Minh Đức đi về phía chính viện.

Quan hệ của nàng với Kỷ Minh Đức luôn nhạt nhẽo, nàng cũng lười vòng vo, bèn hỏi thẳng: "Không phải bình thường muội đều đến sớm nhất sao, hôm nay sao lại còn trễ hơn tỷ vậy? Muội định ở đây chờ tỷ à?"

Làm tỷ muội mười lăm năm, Kỷ Minh Đức biết tính tình vị Nhị tỷ tỷ này, cũng rất hiếm khi chọc giận nàng.

Nhưng nàng ta không ngờ Nhị tỷ tỷ không hề vòng vo mà nói huỵch toẹt ra như thế.

Trong lòng nàng ta tràn ngập xấu hổ, không biết phải đáp lời thế nào, ánh mắt dừng trên tà váy màu xanh biếc có điểm xuyến mấy hạt châu nhỏ như hạt gạo, kết hợp với dải khăn choàng bằng lụa màu đỏ thẫm, bên trên có chim khổng tước thêu bằng chỉ vàng, cuối cùng là đoá hải đường e ấp trên búi tóc của Kỷ Minh Diêu, bèn vồn vã hỏi: "Không phải hôm nay Nhị tỷ đi gặp Ôn Đại biểu ca sao, sao không ăn mặc trịnh trọng hơn chút? Mẫu đơn trong nhà đều nở ——"

Kỷ Minh Diêu nhẹ nhàng nhìn muội muội, cười bảo: "Sáng sớm trời đẹp thế này, sắc xuân thắm tươi như vậy, sao Tam muội muội lại nói mấy lời vô nghĩa thế chứ.

Nếu tỷ ăn mặc không phù hợp, tự khắc lát nữa thái thái sẽ chỉ dạy.

Chúng ta bằng tuổi nhau, có lẽ không bao lâu nữa chính là ngày lành của muội, lúc đó muội muốn ăn vận thế nào thì cứ thoả thích."

Kỷ Minh Đức mím môi đáp: "Vâng." Nhưng nàng ta nhịn không được, lại nói thêm một câu.

"Chỉ e là...!Nhị tỷ tỷ của muội không có diễm phúc đó mà thôi."

Kỷ Minh Diêu cũng chẳng thèm nhìn nàng ta.

Nàng vẫn bình thản đi đến chính viện, đã đến giờ Mão sơ khắc.

Đêm qua có An Quốc công ngủ lại đây, Kỷ Minh Diêu đi vòng qua bức bình phong sơn thuỷ bằng gỗ tử đàn khảm bách bảo, nàng vào trong thỉnh an trước: "Lão gia." Rồi kế tiếp: "Thái thái."

Kỷ Minh Đức cũng thỉnh an chung với nàng.


"Đại gia" Kỷ Minh Viễn, Tứ cô nương Kỷ Minh Nghi và "Nhị gia" Kỷ Minh Phong đến sớm đã đứng lên.

Ba người cũng không lên tiếng vấn an, chỉ gật đầu cho có lệ.

"Được rồi, ngồi xuống hết đi." Ôn thị, An Quốc công phu nhân cười nói.

"Minh Diêu đến đây."

Kỷ Minh Diêu ngoan ngoãn bước lên, mặc cho đích mẫu lôi kéo ngắm nghía tỉ mỉ một vòng.

"Xem như con cũng biết nghe lời." Ôn phu nhân gật đầu, ánh mắt lướt qua đoá hải đường trên búi tóc thứ nữ, trong lòng thở dài một hơi.

Vào dịp thế này, Minh Diêu đáng lý phải ăn vận lộng lẫy một chút.

Nhưng lão thái thái xưa nay vốn xem trọng đích thứ, mặc dù hôn sự của Minh Đạt và tiểu tử Thôi Giác đã được ấn định, hôm nay hai đôi uyên ương cũng không ở cùng nhau, song lão thái thái vẫn không muốn Minh Diêu lấn át Minh Đạt.

Minh Diêu cũng biết nặng nhẹ, giúp cho bà bớt bị lão thái thái lải nhải làm phiền.

Nhớ tới di nương của Minh Diêu lại bị người ta hãm hại mà mất sớm, trong lòng Ôn phu nhân cũng thêm phần thương xót.

Bà nắm tay Kỷ Minh Diêu, cười hỏi An Quốc công: "Chúng ta sang chỗ lão thái thái thỉnh an luôn nhé?"

"Được." An Quốc công vuốt râu đứng dậy.

Ông ta nhìn ba nữ nhi, vốn định nói rằng Minh Diêu đã gần cập kê, đến độ trưởng thành, nay cũng đã bàn chuyện hôn sự, cũng phải bảo con bé bớt đi tính khí lười nhác chốn khuê phòng, chí ít cũng dậy sớm hơn một khắc, đừng có là người cuối cùng tới thỉnh an nữa.

Nhưng thấy phu nhân nắm tay Minh Diêu mãi không chịu buông, trên mặt tràn đầy trìu mến, ông ta lại nuốt những lời này vào bụng, tránh cho phu nhân xem ông ta thành kẻ ác.

Mọi người lục tục đứng dậy.

Hai Đại nha hoàn đi vào chính phòng, thay một chiếc trâm lớn cho Ôn phu nhân, Ôn phu nhân thì cầm lược lên, chải lại vài cọng tóc mai cho Minh Diêu.

Ngón tay Ôn phu nhân mang theo nhiệt độ ấm áp, lúc bà buông tay ra, trong lòng Kỷ Minh Diêu dường như có một thoáng trống rỗng.

Ngay sau đấy, có một nha đầu chợt đi vào: "Người trong viện lão thái thái đến ạ."

Bà mẫu* phái người tới truyền lời là chuyện bình thường, nhưng nghe câu này, trong lòng Ôn phu nhân lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

*Bà mẫu: mẹ chồng.

Nhớ tới mấy ngày nay nữ nhi Kỷ Minh Đạt tâm trạng không tốt, tinh thần ngày một sa sút, bà chẳng kịp nhìn An Quốc công, vội hỏi: "Có chuyện gì?"

"Lão thái thái nói, hôm nay tiểu gia và cô nương không cần đến thỉnh an." Nha đầu An Khánh Đường đi vào phòng, thuật lại.

"Mời lão gia và thái thái mau chóng qua đó, lão thái thái có chuyện gấp cần bàn bạc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận