Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Tạm thời đã có chủ ý, lúc An Quốc công gặp mẫu thân thì phiền não trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Từ lão phu nhân vẫn một mực quả quyết, cao tăng đã tính ra Thôi Giác ảnh hưởng xấu đến mệnh của Minh Đạt, chỉ có Ôn Tòng Dương vượng cho con bé.

An Quốc công thử dò hỏi thêm đôi ba câu, thấy mẫu thân quả thật không muốn nói thêm, ông ta vờ nhíu mày trầm tư, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Thế này thì khó xử lắm."

"Có cái gì mà khó xử?" Từ lão phu nhân mân mê Phật châu, cười nói.

"Minh Đạt mới là thân ngoại sanh nữ của nhà thái thái, Ôn gia không thể từ chối.

Còn về Thôi gia, là thê tử của con nhắc đến hôn sự, cứ bảo nó lui lại là xong."

An Quốc công cũng không giải thích thêm thời cuộc triều chính cho mẫu thân, chỉ nói: "Thái thái cũng khó lui."

Từ lão phu nhân lộ vẻ khinh thường, lại định nói tiếp thì An Quốc công đã khom người cáo lui: "Xin mẫu thân cho nhi tử quay về, thương nghị cùng thái thái."

"Con là phu, nó là thê, con còn muốn nhìn sắc mặt nó à." Từ lão phu nhân phàn nàn.

"Hôn sự nữ nhi, mọi nhà đều do phụ thân định đoạt, lúc phụ thân con còn ở đây, cũng do ông ấy làm chủ cho con cưới tức phụ, sao đến lượt con lại cứ nhất nhất nghe lời tức phụ con vậy?"

Trong lòng An Quốc công lại thấy phiền hà, chỉ nói: "Nhi tử sắp xếp ổn thoả rồi sẽ báo cho lão thái thái, sau đó sẽ nói cho bà mối biết để Thôi gia định đoạt!"

Bị nhi tử cãi lại, trong lòng Từ lão thái thái vô cùng khó chịu, một luồng lửa giận liền bốc lên.

Nhưng hôn sự của Minh Đạt quan trọng hơn.

Bà siết Phật châu trong tay, tự giác nhịn xuống cơn giận này, nói: "Vậy con đi tìm phu nhân của con nhanh đi!"

An Quốc công không nói thêm gì, hành lễ lui ra.

Lại đội mưa quay về chính viện, ông ta kéo áo tơi ném cho nha hoàn, than thở với Ôn phu nhân: "Lão thái thái nhất quyết muốn cho Minh Đạt gả sang Ôn gia, ta cũng khuyên không được."

Nhìn ánh mắt của ông ta, Ôn phu nhân liền biết ông ta hoàn toàn không tận lực khuyên nhủ.

Trong nội tâm bà nổi lên nghi hoặc —— Chẳng lẽ lão gia lại cam lòng buông tay Thôi Giác? Ngoài mặt bà lại không biểu lộ gì, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện từ hôn này, ắt phải nhờ lão gia bận tâm thêm ——"

"Ta thấy, cũng không cần huỷ đâu." An Quốc công cười nhẹ.

"Cái này, cái này ——"


Hôm qua Ôn phu nhân đã có suy nghĩ để muội muội của Kỷ Minh Đạt gả thay, hôm nay trước khi An Quốc công trở về, bà cũng cân nhắc thêm lần nữa, thế nên chỉ nghe vài lời, bà không cần suy nghĩ đã hiểu ngay lập tức.

Nhưng bà chỉ ra vẻ chấn kinh hỏi: "Ý lão gia chẳng lẽ là ——"

"Cùng là nữ nhi Kỷ gia, chẳng phân cao thấp mà." An Quốc công cười nói.

"Minh Đạt gả qua Ôn gia, Tam nha đầu...!Nhị nha đầu gả cho Thôi Giác, không được à?"

Ôn phu nhân khẽ run lên.

Phải, ngay cả lão gia cũng hiểu, nữ nhi Kỷ gia...!Minh Đức không thểm đảm đương hôn sự với Thôi Giác, Minh Diêu lại thích hợp.

Nhưng lúc trước khi bà cân nhắc hôn sự cho nữ nhi, lại hoàn toàn không nghĩ đến việc gả Minh Diêu cho Thôi Giác.

Bà chỉ muốn, người thẳng thắn cương trực, tài hoa khó gặp như Thôi Giác, mà Thôi gia từ lúc khai quốc đều là nhà quyền thế, nhân khẩu lại đơn giản, trong nhà chỉ có y và phu thê huynh trưởng, trên không phải phụng dưỡng phụ mẫu, dưới không cần khoan dung cơ thiếp, với cái tính bướng bỉnh của Minh Đạt, khi gả đi e là không chịu thu mình.

Chuyện ở Thôi gia không phức tạp, lại có thê tử của Thôi Du chưởng quản gia sự, Minh Đạt sẽ không cần vất vả, có thể bình an hạnh phúc.

Hôn sự tốt như vậy, từ trước tới nay, bà chưa từng nghĩ đến Minh Diêu.

Minh Đạt nói không sai.

Bà rất bất công.

Bị An Quốc công kéo tay vào gian trong, Ôn phu nhân cũng không có ý trốn tránh.

Bà cúi đầu, nhìn hoa văn phức tạp được dệt kim trên mặt thảm, chỉ than thở: "Ngày mai ta sẽ bảo Thôi Giác tới, nói với nó đổi thành Minh Diêu gả đi, xem có thể được hay không."

An Quốc công lại không lập tức nói cảm tạ.

Ông ta muốn dò la sắc mặt của phu nhân, lại chỉ có thể nhìn nửa bên mặt.

Trong lòng ông ta cân nhắc qua, cười hỏi: "Thế này lại trở thành tỷ muội hoán thân? Có phải nói ra nghe không được tốt lắm không?"

Ôn phu nhân liếc xéo ông ta một cái, cũng cười hỏi lại: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đoạt hôn sự của muội muội thì dễ nghe lắm sao?"

Tằng hắng một cái, An Quốc công dời mắt đi, không lên tiếng trả lời.

Ôn phu nhân ngồi ở mép giường, tiện tay buông tay của ông ta ra, cười nói: "Ta biết lão gia muốn để cho Minh Đức gả đi.


Nếu lão gia nhất quyết như vậy, ta cũng không tiện nói gì, chỉ đành cố gắng xử lý.

Nhưng mong lão gia cân nhắc một chút, Minh Diêu lớn tuổi hơn Minh Đức, năm nay Thôi Giác lại tròn mười tám, không tiện kéo dài hôn sự, muộn nhất là đầu xuân năm sau phải xong rồi.

Trưởng ấu có thứ tự, nhà chúng ta vốn phải ưu tiên xử lý hôn sự của Minh Đạt, rồi gả gấp Minh Đức, còn Minh Diêu trong nhà, không những khiến danh tiếng con bé có trướng ngại, mà người ngoài há không nghĩ ngợi gì thêm? Liên tục xử lý hai cuộc hôn sự, trong phủ có phần rối ren, trong thời gian ngắn biết đi đâu tìm một người xứng với Kỷ gia và Minh Diêu chứ? Nếu người ta dò la ra nội tình, còn ai chịu lấy con bé nữa."

Bà nói thêm: "Huống chi Thôi Giác e là chưa chịu người gả thay nữa là! Chuyện rành rành đấy: Lão gia chỉ cần dời tầm mắt từ chân trời xa xôi gần lại một chút, ắt biết tiểu tử đó thành với ai thì sẽ tốt hơn."

Lời này có tình có lí, quả thật khó cãi.

Huống chi nếu thê tử không tình nguyện, chuyện thay người e là khó thành.

An Quốc công liền ngồi xuống bên cạnh phu nhân, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng chỉ lo lắng hơi nhiều, vẫn là thái thái suy nghĩ chu toàn hơn."

Vừa nói, ông ta vừa nắm tay Ôn phu nhân, cơ thể cũng sát lại.

Nếu là ngày thường, Ôn phu nhân sẽ thuận theo ông ta, nhưng hôm nay bà không có tâm tình này, còn chính sự phải giải quyết.

Bà đẩy An Quốc công ra, đứng dậy cười nói: "Ngày mai ta sẽ gọi Thôi Giác đến, bây giờ ta phải nhanh chóng sang chỗ Minh Diêu báo trước một tiếng, tránh cho nhà ta xảy ra sơ suất gì."

An Quốc công đành buông bà ra: "Phu nhân khổ cực rồi."

Ngoài cửa sổ vẫn mưa giông gió gào.

Mấy người Kính Nguyệt, Ngân Nguyệt nâng áo tơi, mũ rộng vành đi vào, phục thị Ôn phu nhân mặc vào, ngoài phòng dưới hiên cũng có bà tử nha đầu mang theo ô lớn chờ đợi.

Trong phòng ngoài phòng lại bận rộn, xoay vòng quanh Ôn phu nhân.

An Quốc công ngồi không trống vắng, cũng đi đến bên cạnh Ôn phu nhân, nói: "Ta đi cùng phu nhân."

"Đừng!" Ôn phu nhân không muốn ông ta lại giáo huấn Minh Diêu, vội vàng cười nói.

"Ngày mai lão gia còn phải đến nha môn nữa, vừa nãy ngài đội mưa đi đi về về từ chỗ lão thái thái rồi, nếu chịu lạnh thêm lần nữa, nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Để một mình ta đi là được rồi."

An Quốc công thấy phu nhân quan tâm mình, thích thú cười nói: "Phu nhân đến đó thì nhớ uống một chén canh gừng."

Đội mũ cỏ lên, Ôn phu nhân chẳng buồn quay đầu nhìn ông ta, che ô đi thẳng vào màn mưa.


...

Hi Hoà Viện, Kỷ Minh Diêu đang cố gắng an ủi Thanh Sương: "Cành hoa vốn không lìa cây, hoa ở bên ngoài sớm muộn cũng sẽ rơi rụng, huống hồ đã sớm bẻ xuống? Mà cũng đâu có rơi rụng hết, bên trên còn nhiều hoa mà! Vẫn còn đẹp chán.

Bình hoa cũng không bị vỡ.

Nếu muội khó chịu thì đợi ngày mai trời trong, lại hái một cành mới cho ta là được."

"Đó là Ôn Đại gia hái cho cô nương." Thanh Sương sụt sùi.

"Sao có thể giống nhau?"

Nàng ấy lại như sực tỉnh: "Nô tì đáng lý phải nghĩ tới, buổi sớm mây dày thì chiều sẽ có mưa, muội phải sớm chuyển bình hoa vào trong ——"

"Được rồi, được rồi!" Kỷ Minh Diêu vội vàng cười nói.

"Nếu muội tính toán được mọi chuyện thì nên đến Ti Thiên Giám ở triều đình, làm nha đầu trong nhà ta làm gì!"

Bích Nguyệt ở bên cạnh cũng cười rộ lên, nói với Thanh Sương: "Cô nương vì dỗ cô mà cũng phải nói đùa đấy, còn không nín khóc đi! Còn muốn cô nương làm sao nữa hả?"

Kỷ Minh Diêu nở nụ cười, cũng không phản bác rằng nãy giờ mình không hề nói đùa.

Thanh Sương vẫn không kiềm được, lại rơi thêm mấy giọt nước mắt: "Ngày mai nô tì sẽ tìm Ôn Đại gia, thay người bồi tội, xin Ôn Đại gia lại hái một cành hoa khác cho cô nương."

Kỷ Minh Diêu nói không cần, nàng thật sự không quan tâm hoa bày trong phòng có phải do Ôn Tòng Dương hái không, trên thực tế, nàng càng tin vào thẩm mỹ của bọn nha hoàn hơn...!Nhưng nghĩ đến hai người sắp đến định thân, nàng cũng nên biểu hiện mình xem trọng Ôn Tòng Dương, vậy nên cũng không ngăn lại, chỉ nói: "Muội đi tìm người nhớ phải lấy bạc trong viện chúng ta, đừng có lấy tiền riêng của mình, nếu không thì ta sẽ phạt muội."

Bích Nguyệt ở trong viện nàng là nha hoàn nhất đẳng, mỗi tháng lĩnh một lượng bạc tiền tiêu, còn lại bốn người Xuân Giản đều chỉ lĩnh một xâu tiền.

Mặc dù hạ nhân ở phủ An Quốc công có không ít phúc lợi, các muội ấy cũng không thiếu tiền, song nàng không muốn người ở Hi Hoà Viện khổ cực kiếm tiền rồi lại tiêu vào những chuyện này.

Thanh Sương lại định cầu xin cô nương thì bên ngoài có bà tử vội vàng gõ cửa, nói: "Thái thái đến thăm cô nương!"

Kỷ Minh Diêu vội vàng rời giường, Thanh Sương cũng không lo việc khác, nhanh nhẹn tìm giày cho cô nương, gấp gáp hỏi: "Sao trời thế này mà thái thái còn đến đây?!"

Đương nhiên không ai dám trả lời.

Kỷ Minh Diêu mang một bên giày ra ngoài phòng ngủ, Ôn phu nhân thì từ ngoài cửa đi vào.

Bà liếc mắt nhìn qua, thấy nàng tóc mai tán loạn, còn không mặc áo ngoài thì bật cười: "Nha đầu con đúng là lười mà! Chẳng lẽ ngủ trưa tới giờ này luôn à? Còn nửa canh giờ nữa là đến giờ cơm tối rồi."

"Thái thái biết đó, tiếng mưa rơi khiến con người chán chường." Kỷ Minh Diêu cúi người mang giày vào, mỉm cười mời Ôn phu nhân đi về đông phòng.

"Giường của con lộn xộn lắm, thái thái đừng nhìn, để các muội ấy dọn dẹp đã."

"Con đó!" Ôn phu nhân chà xát hai tay, khẽ búng lên trán nàng một cái, phân phó Bích Nguyệt.


"Còn không mau thay y phục cho cô nương ngươi đi? Hay là bảo nó khoác chăn mền nói chuyện với ta?"

Kỷ Minh Diêu ăn vận chỉnh tề, chải kiểu tóc búi cao gọn gàng đơn giản, Ôn phu nhân đã uống hết một bát trà gừng, lại gọi Kỷ Minh Diêu cũng uống một bát để khỏi cảm lạnh.

Trời mưa nên trở lạnh, Kỷ Minh Diêu sợ bản thân sinh bệnh hơn bất kỳ ai, nàng tiếp nhận bát, lông mày cũng không nhăn lại, một hơi uống cạn.

Thấy nàng uống rất sảng khoái, trong lòng Ôn phu nhân cũng thoải mái hơn.

Kỷ Minh Diêu đặt bát xuống, nghiêng người cho bà lau khoé miệng, cuối cùng bà vẫn không thể nói thẳng ra miệng, chỉ cười hỏi: "Nghĩ ra buổi tối muốn ăn gì chưa?"

"Giữa trưa ăn nhiều, nếu thái thái không đến, con định chỉ ăn mấy miếng thôi, buổi tối tiêu thực dễ ngủ." Kỷ Minh Diêu cười đáp.

"Nhưng thái thái tới rồi, vậy con xin mời thái thái cùng ăn cơm với con, hai người chúng ta náo nhiệt như vậy, trời mưa nữa, chi bằng ăn lẩu đi!"

"Ý kiến hay đấy, ta cũng đang muốn ăn món này!" Ôn phu nhân bận bịu sai người truyền lời cho phòng bếp.

"Mau chuẩn bị đầy đủ các món mà ta và Nhị cô nương thích ăn, các loại thịt tươi, rau tươi trong nhà đều mang lên, canh thì dùng canh chua gà, khai vị, thêm nhiều nấm một chút, lấy thêm bình rượu bồ đào mà ta ủ năm ngoái tới đây!"

Kỷ Minh Diêu sờ bụng mình, cảm giác mình cũng hơi đói.

Bình thường nàng ngủ rất sớm, trước giờ Tuất tam khắc (tức 7 giờ 45 phút tối) chắc chắn sẽ trèo lên giường, nằm trên giường chơi nhiều lắm là một hai khắc là ngủ, mà phủ An Quốc công ăn cơm tối vào buổi xế chiều, tầm năm đến giờ.

Vì để giảm bớt gánh nặng cho dạ dày, cũng vì bảo đảm cho chất lượng của giấc ngủ, nàng nhất mực tuân theo nguyên lý ẩm thực "sáng ăn ngon, trưa ăn no, tối ăn ít", cơm tối cùng lắm chỉ ăn no bụng năm phần.

Hôm nay là tình huống đặc biệt.

Thái thái đội mưa tới đây, ắt có đại sự muốn nói.

Ngoại trừ hôn sự, trên người nàng còn có đại sự gì nữa? Nói tới hôn sự, e là nửa khắc nói không xong, mà nhìn dáng vẻ thái thái cũng đang ngại mở lời, không bằng ăn no uống say, vậy thì dễ nói hơn.

Nồi đồng vừa sôi, đồ nhúng lẩu cũng nhanh chóng được bày đầy một bàn ở đại sảnh.

Nước chấm pha xong, rượu bồ đào được rót vào chén thuỷ tinh trong suốt, Kỷ Minh Diêu và Ôn phu nhân ngồi kế bên nhau, ngầm ăn ý rằng cứ ăn một bữa thật ngon trước.

Mưa xuân buổi đêm mát mê, uống một ngụm canh thịt dê chua chua vào trong bụng, Ôn phu nhân cảm thấy toàn thân minh mẫn hẳn ra.

Ăn uống no nê, bà ở trong phòng Kỷ Minh Diêu rửa mặt thay y phục.

Hai người đều xoã tóc, chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác một cái áo choàng, ngồi song song trên giường ngâm chân, hai bên đều có một nha hoàn cầm khăn bông ẩm thơm để lau tóc cho hai người, át đi mùi lẩu.

Trong phòng ngủ chỉ còn sót lại hai ba người tâm phúc.

"Minh Diêu..." Ôn phu nhân xoay bả vai Kỷ Minh Diêu qua, cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, bà cân nhắc ba bốn lần, dùng thái độ thật cẩn thận trịnh trọng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng hỏi.

"Ta không gả con cho Tòng Dương, mà gả con cho người tốt hơn, con thấy sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận