Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Cái gì làm nên một "hôn sự tốt"?

Nếu ở đời trước, Minh Diêu ắt sẽ nói...!Nàng chưa tròn mười tám, còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, vốn dĩ không hề cân nhắc những chuyện này!

Từ khi thi đại học xong, nàng hạ quyết tâm sẽ không yêu đương trong thời đại học.

Nàng chỉ muốn có thành tích đứng đầu vào cuối học kỳ, thực tập thật nhiều, làm phong phú sơ yếu lý lịch, đến năm ba đại học thì dựa vào tình hình thực tế mà quyết định thi nghiên cứu, xuất ngoại hay là trực tiếp đi tìm việc làm.

Nhưng mới qua học kỳ đầu tiên của năm nhất, nàng đã đột tử.

Vậy nên không có lựa chọn.

Còn đối với nàng ở đời này, Ôn gia hoàn toàn được xem là "hôn sự tốt".

Thứ nhất, hai nhà biết gốc biết rễ, không phải cưới mù gả câm, cái này thì không cần nói dài dòng thêm.

Thứ hai, phủ Lý Quốc công vẫn được xếp vào hạng "cuộc sống xa hoa", đời sống không kém Kỷ gia là bao, sau khi nàng thành hôn cũng sẽ không quá bất tiện khi thích ứng cuộc sống mới.

Mặc dù Ôn gia không tới mức tiền xài không hết, nhưng cũng không đụng vào của hồi môn của nàng.

Thứ ba, mặc dù Ôn Tòng Dương bất học vô thuật, không ôm chí lớn, nhưng dựa vào gia phong của phủ Lý Quốc công, hắn vẫn tôn kính luật pháp quốc triều, người này cũng có lương tri, sẽ không làm điều phi pháp, ức hiếp bách tính.

Lại không có thuẹc vị ở chốn quan trường, không bị liên luỵ tới các thế lực chính trị trên triều đình —— Ở thời đại này có thể một đời bình an phú quý thật khó biết bao!

Làm biểu huynh muội hơn mười năm qua, nàng lẫn Ôn Tòng Dương không ai khuyên ai phải "tiến bộ", đây cũng được xem là một dạng ăn ý nhỉ?

Sau này nàng vẫn sẽ không trông đợi vào hắn quá nhiều.

Chỉ cần hắn không mong nàng giống thái thái, làm một phu nhân khéo léo, trong nhà ngoài phủ đều chu đáo hoàn mỹ, hai bọn họ nằm ngửa cùng nhau, thời gian trôi qua e cũng không khác gì ở nhà là bao.

Về phần quan hệ bà mẫu tức phụ...

Nể mặt thái thái, Hà phu nhân dẫu sao cũng sẽ không làm khó nàng quá mức.

Ít nhất so với Từ lão phu nhân, Hà phu nhân chí ít cũng được tính là một bà bà hoàn mỹ!

Cho nên, hôn sự còn tốt hơn Ôn Tòng Dương thì có thể là nhà nào?

Không, không đúng, trước chuyện này, còn có một vấn đề ——

"Vì sao không gả con cho biểu ca?" Kỷ Minh Diêu khó hiểu.


"Thái thái, có chuyện gì vậy?"

Mặc dù Ôn Tòng Dương không đạt tiêu chuẩn hoàn mỹ nếu nói về hôn sự, nhưng Ôn gia dù sao cũng là nhà ngoại của thái thái! Nếu không có chuyện lớn, sao thái thái lại từ hôn?

Thấy trong mắt Minh Diêu chỉ có kinh ngạc, cũng không lộ vẻ thương tâm bất mãn, trong lòng Ôn phu nhân mới nắm chắc tám phần.

Bà vội vàng cười bảo: "Cũng không phải là chuyện lớn gì ——"

Phải kể cho Minh Diêu nghe giấc mộng của nữ nhi ruột thịt, bà có cảm giác xấu hổ khó tả, nhưng lại không thể không nói, chỉ có thể cố gắng kể lại đại khái mộng cảnh mà Kỷ Minh Đạt nói với Từ lão phu nhân.

Rõ ràng thân nữ nhi nằm mơ thấy không ổn, bà lại nói với Minh Diêu là "tốt hơn"?

"Theo ta thấy, mộng mị không có căn cứ, sao có thể thành sự thật?" Ôn phu nhân cúi đầu, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Nhưng ta đã khuyên nhủ hai ngày nay, lão thái thái vẫn không đổi ý...!Thực sự không còn cách nào...!Minh Đạt nó dù sao chỉ vì giấc chiêm bao này mà bất mãn với hôn sự của Thôi Giác, Minh Diêu, nếu con kiêng kỵ gì, cứ nói thật với ta, ta tuyệt đối không ép con gả cho y."

Kỷ Minh Diêu nghe xong thì phát ngốc.

Chuyện này...!Đời trước nàng từng đọc qua mấy quyển ngôn tình văn học mạng...!Cái chuyện "trước khi thành hôn mơ thấy ác mộng, ta cùng thứ muội hoán đổi hôn sự", vậy mà có thể xảy ra ngoài đời thực sao?

Có điều, so với chuyện nàng xuyên không thì cũng không ly kỳ là mấy.

Nhưng trong lời nói của Kỷ Minh Đạt có rất nhiều lỗ hổng ——

Không tốn thời gian lăn tăn, Kỷ Minh Diêu lợi dụng thời khắc còn đang nghi vấn, hướng cho Ôn phu nhân thấy: "Thái thái...!Đại tỷ tỷ chỉ mơ thấy sau khi cưới Thôi Hàn lâm sao? Nếu đã mơ thấy tương lai...!Không biết Đại tỷ tỷ có nói với thái thái, con với biểu ca sau này sẽ trở nên như thế nào không?"

Bàn tay Ôn phu nhân không kiềm được mà run lên.

Một câu hỏi thăm hợp tình hợp lý, lọt vào tai bà thì như tiếng sấm vang trời.

Bà đột nhiên hiểu ra điều mà mình luôn ngờ ngợ, hoặc là chính bản thân bà cũng tự lừa mình đừng nghĩ sâu xa:

Vì sao Minh Đạt rõ ràng không nhìn trúng Tòng Dương, nhưng nhất quyết muốn gả cho hắn?

Bà liền hiểu tại sao lại có chuuện cao tăng phê mệnh.

Chỉ có thể là vì Minh Đạt cũng nằm mơ thấy Minh Diêu sau khi thành thân, Tòng Dương gặp được kỳ ngộ, công thành danh toại...!Khiến cho Minh Đạt...!Ghen ghét...

Ôn phu nhân quay lưng lại, che miệng khóc nấc lên.

Sao bà lại nuôi dưỡng nữ nhi thành ra thế này!

Có phải lúc trước bà không nên thoả hiệp, đưa Minh Đạt qua đó không?


Nếu không lớn lên ở bên cạnh lão thái thái, tính tình Minh Đạt nhất định sẽ khác bây giờ...

Kỷ Minh Diêu biết thái thái khóc thút thít vì chuyện gì.

Nàng cũng biết đáp án:

Kỷ Minh Đạt đồng thời không nói với thái thái, nàng và Ôn Tòng Dương trong tương lai sẽ như thế nào.

Suy nghĩ thêm một chút, Kỷ Minh Diêu cảm thấy không biết cũng tốt.

Dù cho hôn sự cuối cùng không thay đổi, nàng vẫn sẽ cưới Ôn Tòng Dương, những gì nàng biết đều sẽ trở thành gông xiềng của nàng.

Tốt nhất cứ như thế này, hoàn toàn không hay biết gì, nghênh đón cuộc sống trước mắt!

Hít một hơi thật sâu, Kỷ Minh Diêu từ sau ôm chầm lấy Ôn phu nhân.

Nàng không nói lời nào, chỉ dựa sát vào người Ôn nữ nhân.

Thái thái đau lòng vì nữ nhi ruột thịt, nàng không tiện khuyên nhủ.

Nhưng nàng không hối hận vì đã chọc thủng tư tâm của Kỷ Minh Đạt cho thái thái thấy.

Nàng không thẹn với lòng.

...

Tối hôm đấy, đến tận canh ba, Kỷ Minh Diêu ôm Ôn phu nhân ngủ say.

Sáng sớm lúc bị đánh thức, đầu óc nàng vẫn còn mê man, hai mắt cứ díp lại, không thể mở nổi.

Nàng mò mẫm vươn tay ra, để nha hoàn thay y phục trên người, cố gắng mở miệng: "Giờ gì? Thái thái đâu?"

"Giờ Mão sơ khắc! Thái thái đã dậy rồi, hôm nay miễn cho các vị cô nương thỉnh an, bây giờ đang ở đông phòng chờ cô nương đến ăn sáng." Bích Nguyệt vội trả lời.

Trong toàn bộ quá trình rửa mặt thay y phục, Kỷ Minh Diêu hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, thế nên nàng không thấy sắc mặt lo lắng của Bích Nguyệt.

Đến khi nửa mê nửa tỉnh đi tới đông phòng, Ôn phu nhân vừa nhìn qua nàng thì không kiềm được mà bật cười: "Là ta sai rồi, không nên để con thức khuya như vậy!"

"Thái thái..." Kỷ Minh Diêu hành lễ, lắc lư ngồi xuống bên cạnh Ôn phu nhân.


"Sáng nay ăn gì vậy?"

"Hôm qua uống rượu, sáng nay ăn thanh đạm một chút." Ôn phu nhân đưa nàng một chén trà.

Uống nửa chén trà vào bụng, Kỷ Minh Diêu cuối cùng cũng xốc lên tinh thần.

Khuya hôm qua khoảng một, hai giờ nàng mới ngủ, 5 giờ 15 phút đã phải dậy, chỉ bốn, năm tiếng, nàng thật sự ngủ chưa đủ...

Đặt chén trà và thìa xuống, Ôn phu nhân búng trán nàng một cái, thở dài bảo: "Con đúng là rộng lượng."

Đã sắp định thân, chỉ qua một ngày hôn sự đã thay đổi, vậy mà khi thức dậy thì vẫn giống như mọi ngày.

Hai mắt vẫn còn mơ màng đục ngầu, nhìn là biết thiếu ngủ.

Ôn phu nhân lại sai người pha trà hoa cúc, rồi phân phó phòng bếp cho thêm cẩu kỷ táo đỏ vào món canh nấm tuyết trong bữa sáng, đồng thời xào nhanh một đĩa cải bó xôi, tốt cho thị lực.

Kỷ Minh Diêu bình yên hưởng thụ sự chiếu cố của thái thái, nàng cười nói: "Có thái thái ở đây, con cũng đâu dễ buồn."

Bị thay đổi hôn sự một cách đột ngột, nhưng Thôi Giác là ai chứ! Hắn là vị hôn phu tuyệt hảo mà thái thái đốt đèn tìm khắp kinh thành nhiều năm, để tã thành cho Kỷ Minh Đạt, khoan nói là có hợp nàng không, chỉ nhìn điều kiện, đổi cho nàng, nói sao đây...!Giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

—— Nếu đã như vậy, cứ yên phận tuân theo mà thôi.

Nhìn hai mắt Ôn phu nhân vẫn còn sưng đỏ, Kỷ Minh Diêu lấy hai quả trứng gà luộc, bóc vỏ rồi xoa nửa khắc lên gương mặt Ôn phu nhân, quả nhiên vết sưng tiêu tan hơn phân nửa.

Hai người nằm cạnh nhau, Ôn phu nhân nhỏ giọng nói với nàng mấy câu an bài: "Ta đã phân phó toàn phủ, hôm nay An Khánh Đường phải phái người ra ngoài làm việc, hết thảy muốn về phải được ta cho phép, từ giờ điểm tâm sẽ lần lượt có bốn năm vị thái y đến An Khánh Đường xem bệnh, một canh giờ một vị, cho đến khi chúng ta xong chuyện.

Giống như tối qua bàn bạc, hôm nay con không cần ra mặt, đợi tin của ta là được."

Nhìn gương mặt Minh Diêu, Ôn phu nhân không kiềm được mà thở dài.

Thôi Giác mặc dù trẻ tuổi, nhưng tâm trí tĩnh mịch, lòng dạ thâm trầm, chính bà cũng không nhìn rõ.

Đối với chuyện Thôi Giác có đồng ý đổi người thành hôn hay không, đương nhiên bà cũng không nắm chắc, nhưng bà nhất định phải cố gắng thử một lần.

Đây là vì Minh Diêu, cũng vì bản thân bà.

Bà hy vọng mình vẫn có thể được xem là một đích mẫu chuẩn mực, sẽ không cô phụ Minh Diêu nữa.

"Cho dù Thôi Hàn lâm không muốn, chẳng lẽ thái thái không thể tìm được người tốt hơn cho con à?" Kỷ Minh Diêu cười.

"Ta vừa hay có thể ở trong nhà hầu hạ thái thái thêm mấy năm!"

"Hài tử ngốc, đừng nói linh tinh, cái gì mà thêm mấy năm?" Ôn phu nhân vội nói.

"Người tốt khó tìm, gặp được không dễ, gái lớn gả chồng, con lại đến thì, sao có thể trì hoãn con, nếu con thành lão cô nương thì sao bây giờ?"

Kỷ Minh Diêu im lặng, không phản bác thái thái.

Nàng mới mười lăm, tháng bảy mới cập kê! Có thêm năm năm nữa thì cũng mới hai mươi, sao lại thành "lão cô nương" rồi!!


Bữa sáng đơn giản, hai người cũng không dời gót sang đại sảnh, mà ngồi ăn ở bàn lò* đặt trên ghế dài cạnh cửa sổ ở phía đông phòng.

*Bàn lò: một loại bàn thấp đã được sử dụng ở miền bắc Trung Quốc, Nhật Bản và Bắc Triều Tiên.

Nó có hình dạng giống như một cái bàn thông thường , có bốn chân và chiều cao khoảng 20-40 cm.

Cháo loãng và đồ ăn kèm mới dùng được một nửa, đã có người đến An Khánh Đường truyền lời: "Lão thái thái thỉnh thái thái qua đấy, có chuyện muốn hỏi."

Ôn phu nhân buông đũa xuống, đồng thời chẳng đặt người vào mắt, chỉ lau miệng, thản nhiên nói: "Hôm nay bận bịu quá, quả thật không thể rảnh rang tí nào, ta không thể tới, mong lão thái thái thông cảm.

Nếu lão thái thái thật sự có việc gấp, có thể đến nha môn mời lão gia về thương nghị."

Thái thái lại không nghe lão thái thái truyền gọi!

Bà tử An Khánh Đường kinh ngạc đến mức suýt quên cả đáp lời.

Đừng nói là thái thái nói năng quá không khách khí, nếu bà ta trở về tâu bẩm nguyên văn cho lão thái thái, e là sẽ rước hoạ vào thân, chỉ mỗi chuyện bà ta không thể mời thái thái qua đó cũng đủ cho bà ta ăn mắng một chập rồi!

"Thái thái ——" Bà tử vẫn định cầu xin thêm một lần nữa.

"Tằng Hồ gia, ngươi cũng là người đã phục thị mấy chục năm, chẳng lẽ còn không biết nặng nhẹ?" Ôn phu nhân nhẹ nhàng nhìn bà ta.

Đầu gối Tằng Hồ gia như nhũn ra, suýt nữa đã quỳ sụp xuống.

"Còn không mau đi?" Ôn phu nhân vẫn bình tĩnh như trước, không hề tức giận.

"Vâng, vâng!" Tằng Hồ gia vội vàng lui ra ngoài.

Kỷ Minh Diêu gặm màn thầu, vừa sùng bái vừa lo lắng nhìn Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân thật muốn cười phá lên, nói: "Ai nấy đều trái ý bà ta, chỉ một chút chuyện nhỏ này, có gì mà sợ?"

Ngoài phòng, Tố Nguyệt giữ chặt Tằng Hồ gia, cười mỉm nói mấy câu.

...

Nhét hai lượng bạc của Tố Nguyệt cô nương trong tay áo, Tằng Hồ gia xốc lên tinh thần, đi đến trước mặt lão thái thái, thuật lại nguyên văn những lời của thái thái.

Từ lão phu nhân nghe xong thì nổi giận, chẳng thèm bận tâm Kỷ Minh Đạt còn ở bên cạnh, bà lập tức quăng bỏ Phật châu trên tay!!

Những hạt châu bích ngọc màu xanh đậm lăn khắp mọi nơi, nhưng không một ai dám cúi xuống nhặt.

Từ lão phu nhân mắng Tằng Hồ gia cút ra ngoài, không có lệnh thì vĩnh viễn không được quay lại phục thị! Bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày Ôn thị công khai không nghe lời mình, nhất thời cơn giận bốc lên, hất tay Kỷ Minh Đạt ra, nhất quyết muốn đến Hi Hoà Viện, xem thử Ôn thị có phải thật sự muốn lật trời không!

Nhưng bà còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã có hai bà tử đi đến dưới hiên.

Hai người không rõ cảnh tượng trong phòng, chỉ làm việc như mọi khi, vội vàng bẩm tấu: "Lão thái thái, thái thái mời Trương ngự y đến khám cho Đại cô nương!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận