Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Kỷ Minh Đạt mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm trước nàng ấy kể mộng cảnh cho các trưởng bối, qua hai ngày nay, nàng ấy không mơ thấy giấc mộng nào liên quan đến tương lai nữa.

Nhưng hôm qua xảy ra tranh cãi với mẫu thân...!Lúc tổ mẫu ở bên cạnh, nàng ấy còn có thể không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi tổ mẫu vừa rời đi, hối hận lại kéo tới liên tiếp, khiến cho nàng ấy không thể tập trung tinh thần.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy chưa từng tranh chấp với mẫu thân.

Mẫu thân thương nàng ấy, nàng ấy cũng yêu kính mẫu thân.

Tổ mẫu còn từng dạy nàng ấy rằng:

"Con người lấy hiếu làm đầu."

"Mẫu thân cháu từ lúc vào cửa cho đến nay, đối với trưởng bối luôn hiếu thuận cung kính, chưa từng phản nghịch, bởi vậy mới có hiền danh.

Cháu là nữ nhi ruột của mẫu thân, phải cẩn thận giữ gìn, không thể bôi bác thanh danh của mẫu thân cháu."

Rất nhiều năm về sau, nàng ấy đều sống như vậy.

Nhưng hôm qua, hôm qua rốt cuộc vì sao ——

Vì sao lại tranh cãi với mẫu thân, Kỷ Minh Đạt sợ hãi suy nghĩ.

Vì sao hôm qua nàng ấy làm trái lời mẫu thân, tổ mẫu hoàn toàn không giáo huấn nàng ấy, còn dành thời gian đến an ủi?

Kỷ Minh Đạt cảm thấy, hẳn là tổ mẫu yêu chiều nàng ấy, thấy nàng ấy gặp ác mộng nên không đành lòng khiển trách nặng nề.

Nhưng vì sao nàng ấy lại trở nên giống Nhị muội muội như vậy?

Nhị muội muội trời sinh tính tình bại hoại, không tu tài đức, không kính tổ mẫu, hài tử như vậy lại được nuôi dưỡng dưới gối mẫu thân, thật sự khiến mẫu thân mất mặt! Nàng ấy thật sự không hiểu vì sao mẫu thân không quản giáo Nhị muội muội chặt chẽ, còn phá lệ đau lòng muội ấy! Nhưng Nhị muội muội đối với tổ mẫu cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng, chưa bao giờ công khai chống đối tổ mẫu, nàng ấy thì sao, lại kêu la ầm ĩ trước mặt mẫu thân, còn chẳng bằng Nhị muội muội...

Phụ thân hôm qua đội mưa mà đến, nói muốn thương nghị chuyện từ hôn với mẫu thân, không biết kết quả thế nào...


Trằn trọc một đêm, đến giờ rời giường, Kỷ Minh Đạt ngồi dậy, hạ quyết tâm hôm nay sẽ bồi tội với mẫu thân.

Ai ngờ mẫu thân đã phái người căn dặn trước, hôm nay bà bận gặp Thôi Giác, không rảnh thỉnh an, không cần đến.

Tổ mẫu cho người hỏi thăm, biết được mẫu thân đêm qua nghỉ ở viện của Nhị muội muội thì sắc mặt lập tức thay đổi!

Nàng ấy không muốn thấy mẫu thân sẽ có khoảng cách với tổ mẫu, vội vàng hỏi thăm vì sao tổ mẫu lại tức giận, từ đó tìm cách khuyên giải, chẳng ngờ tổ mẫu cười lạnh một tiếng, nói với nàng ấy: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cháu không biết sao? Mẫu thân cháu là muốn đổi Thôi Giác cho Nhị nha đầu...!Nó xứng sao!!"

Mẫu thân muốn gả Nhị muội muội cho Thôi Giác?

Tổ mẫu giận đến mặt mũi đỏ bừng, khiến Kỷ Minh Đạt càng thêm khó hiểu: "Thôi Giác, y...!Hôn sự không dễ thoái lui, phụ mẫu để Nhị muội muội gả thay, cũng bớt ồn ào phiền phức ——"

"Cái con bé này, cháu thì biết cái gì?" Tổ mẫu đáp qua loa lấy lệ với nàng ấy, lại vội sai người đến Hi Hoà Viện mời mẫu thân đến.

—— Mẫu thân lại không đến!!

Tổ mẫu còn hất tay nàng ấy ra, khiến cánh tay nàng ấy vẫn còn ê ẩm...!Đây là lần đầu tiên tổ mẫu động tay với nàng ấy...

Kỷ Minh Đạt không biết vì sao chỉ qua đôi ba ngày ngắn ngủi, mọi thứ trong nhà đều thay đổi.

Nàng ấy tủi thân khóc nấc lên, nhưng nếu để tổ mẫu tìm tới mẫu thân, trong nhà há có thể yên bình?

May là Trương ngự y đến!

Kỷ Minh Đạt biết tổ mẫu xem trọng thể diện nhất, nàng ấy vội vàng nắm tay Từ lão phu nhân: "Tổ mẫu, để người ta rời đi rồi chúng ta tính tiếp!"

Từ lão phu nhân nhắm mắt, hít sâu một hơi, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu.

...

"Trương ngự y mặc dù trẻ tuổi, mới lập nghiệp, lại không xuất thân từ ngự y thế gia, nhưng hiện nay cũng là người có y thuật cao thâm trong Thái y viện, được bệ hạ rất mực tin cậy.

Năm năm trước, lúc Thục phi nương nương mang thái Ngũ công chúa và Thất hoàng tử, đều một tay ngài ấy lo liệu."


Ăn sáng xong, Ôn phu nhân cũng không vội rời đi, dạy dỗ nữ nhi trước: "Cho nên, ta mới mời ngài ấy đến đầu tiên."

Kỷ Minh Diêu hiểu ý, cười nói: "Lão thái thái xem trọng nhất là thể diện." Sao có thể phát điện trước mặt ngự y Thánh tâm được? Chắc chắn sẽ phải nhẫn nại kiềm chế.

Ôn phu nhân cũng cười: "Người thứ hai đến chính là Tần Viện phán."

Đứng đầu Thái y viện là Viện sứ, Chính ngũ phẩm, chưởng quản mọi việc trong ngoài Thái y viện, ngoài ra còn có hai vị Tả, Hữu Viện phán, Tòng ngũ phẩm cùng nhau phò tá.

Từ sau khi tiên hoàng qua đời, mặc dù Tần Viện phán dần mất Thánh tâm, song vẫn là khách quen của tất cả phủ Công, Hầu, cũng là bằng hữu nhiều năm của Kỷ gia.

Lão thái thái ắt sẽ không để những phủ khác chê cười Kỷ gia.

Vị thứ ba, vị thứ tư...!Những người bà mời đều là danh y trong kinh.

"Cứ mỗi một, bốn, bảy ngày, Thôi Giác sẽ ở Tử Vi Điện ghi chép sinh hoạt thường ngày, lời nói hành vi của bệ hạ, cũng như soạn thảo các chỉ dụ của triều đình, thời gian còn lại chỉ ở Hàn lâm viện biên tu tiền triều thực lục, dễ dàng ra vào.

Cho nên hôm nay ta mời y xin nghỉ nửa ngày, đến phủ thượng nghị chuyện quan trọng, chắc y sẽ không từ chối."

Ôn phu nhân còn muốn tiếp tục kể về Thôi Giác cho Minh Diêu nghe, Kính Nguyệt đã vội vàng trở về bẩm tấu: "Thái thái, Tiểu Thôi đại nhân đến rồi!"

"Nhanh vậy sao!" Ôn phu nhân vội vã đứng dậy, dặn dò Minh Diêu.

"Con cứ ở đây, yên tâm chờ ta về, ai gọi con ra ngoài cũng đừng để ý! Ta để Phùng ma ma ở lại đây, có việc con cứ để ma ma ra mặt, con vẫn còn là tiểu hài tử, cứ núp ở sau ta!"

Bà vừa nói vừa đi ra ngoài.

Kỷ Minh Diêu tiễn thái thái đến cửa viện, lại tự mình mời Phùng ma ma đến sương phòng phía tây nghỉ ngơi, cho Xuân Giản và Hoa Ảnh ở lại hầu hạ bà.

Quay trở về phòng, trong phòng chỉ có nàng và Bích Nguyệt, Thanh Sương, Bạch Lộ, nàng đột nhiên hoang mang trước tình huống thay đổi hôn sự chỉ trong nháy mắt thế này.

Thích ứng với Ôn Tòng Dương được một năm hai tháng lẻ tám ngày, đều uổng phí sao?


Mặc dù hơn một năm nay nàng và Ôn Tòng Dương gặp nhau không quá mười lăm lần...

Thấy cô nương ngơ ngác ngồi yên, không nói câu nào, ba người Bích Nguyệt nhìn mà xót xa trong lòng, cả bọn đưa mắt nhìn nhau, không ai biết khuyên làm sao, nên khuyên thế nào.

Theo mọi người phẩm hạnh năng lực, so với Ôn đại gi, Tiểu Thôi đại nhân dĩ nhiên là tốt đến không thể tốt hơn, có thể để lão thái thái nghiêm phòng tử thủ hơn nửa năm nay, nếu không phải hôm kia liếc mắt nhìn nhau trong phòng thái thái, e là Tiểu Thôi đại nhân cũng không biết cô nương các nàng là ai!

Hai nhà đã xác định chuyện định thân, bây giờ lại thay đổi người gả, cho dù Tiểu Thôi đại nhân nể mặt thái thái và hai vị mai mối mà đáp ứng, nhưng trong lòng y lại có thể có mấy phần thật lòng ưa thích cô nương các nàng?

Còn nếu Tiểu Thôi đại nhân không chịu đáp ứng, nhất quyết muốn từ hôn, vậy tiền đồ cô nương...!Thật không biết sẽ như thế nào.

Bích Nguyệt dâng trà cho cô nương, là loại trà nhài có thêm hoa hồng cẩu kỷ mà cô nương thường uống, bổ nhan nhuận phổi, sáng mắt.

Cô nương vừa hoàn hồn lại.

Cô nương...!Cười với các nàng?

"Đem hết những thứ biểu ca đã tặng ta trong mấy năm qua tới đây, thu dọn hết đi." Kỷ Minh Diêu cười nói.

Cho dù sau này vẫn là biểu huynh muội, nhưng qua định thân, hắn lại cưới tỷ tỷ của nàng, về tình về lý, nàng cũng không nên giữ lại những thứ này.

Thái thái cũng sẽ không thể quay lại sớm.

Buồn ngủ quá...!Nhưng giờ phút quan trọng thế này, nàng không được ngủ...

Không thì luyện chữ vậy!

...

Chính viện phủ An Quốc công.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn vẫn rơi rả rích, ở bên trong, Thôi Giác ngồi trên ghế hoa hồng bằng gỗ cẩm lai, y nâng chén trà nóng, an tĩnh nghe di mẫu Ôn thị trình bày.

Y vốn không tin quỷ thần, đương nhiên cũng hiểu những lời bóng gió mà các thế gia khi giao thiệp sẽ không bao giờ nói huỵch toẹt ra.

Phủ An Quốc công lấy lý do là mệnh cách tương khắc, muốn đổi người thành hôn cùng y, tất nhiên là vì không muốn gả Kỷ Đại cô nương, hoặc chính Kỷ Đại cô nương không muốn lấy y.

Nhưng hắn không tin quỷ thần, song cũng không muốn làm di mẫu Ôn thị khó xử hơn.

Thôi Giác đảo mắt suy tư một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn phu nhân, Ôn phu nhân cũng bình thản đón nhận ánh mắt của y.


"Ta biết đây là chuyện lớn, nhất thời khó quyết, chưa kể là Kỷ gia bội tín trước...!Thôi gia muốn từ hôn, cũng là chuyện đương nhiên." Ôn phu nhân dịu dàng nói.

"Nhưng cũng đã có quyết định, âu cũng là duyên phận hai nhà.

Nhị cô nương từ năm bốn tuổi đã ở bên cạnh ta, được ta nuôi nấng, tính tình thấu đáo, cử chỉ đúng mực, hành xử hào phóng, mấy năm trước đã có nhiều nhà hỏi đến.

Để nó làm thê tử cũng không bôi nhọ con.

Hoặc con cứ về nhà, thương nghị với huynh trưởng trước, chỉ mong con sớm cho ta câu trả lời chắc chắn, còn lại, ta cũng không mong cầu gì thêm."

Nói xong, bà đứng lên bồi lễ: "Bội tín huỷ ước, ta ở đây thay trên dưới trong nhà bồi tội ——"

"Di mẫu nặng lời rồi." Thôi Giác vội đứng dậy tránh né, chắp tay mời.

"Di mẫu ngồi trước đã."

Ôn phu nhân đành ngồi xuống.

Thôi Giác cũng ngồi theo.

Theo lời di mẫu Ôn thị, y nhớ lại cái ngày mà y và Kỷ Nhị cô nương chạm mặt nhau chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.

Cô nương này có một đôi mắt vừa hiếu kỳ vừa bình thản.

Y còn nhớ rõ thần sắc kích động của công tử nhà họ Ôn khi đó, cùng động tác gấp gáp chạy tới chỗ Kỷ Nhị cô nương.

Nhưng Kỷ Nhị cô nương đáp lời công tử nhà họ Ôn thế nào, y chỉ nghe giọng thôi, chưa hề ngắm nghía kỹ càng dung mạo của nàng.

Kỷ Nhị cô nương cũng không phải nữ nhi ruột của di mẫu Ôn thị.

Y đã nghe đại tẩu đề cập qua, lão phu nhân phủ An Quốc công rất coi trọng đích, thứ.

Kỷ Đại cô nương được nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân.

"Di mẫu." Thôi Giác đứng lên, vái chào một cái.

"Không biết có thể cho con gặp Nhị cô nương một lần được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận