Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Phủ An Quốc công.

Tiễn Thôi Giác về, Ôn phu nhân lập tức cho người mời An Quốc công quay về, lại ra lệnh bên trên không cần đi mời thái y nữa.

Chờ An Quốc công về, bà than khổ hai câu, lại rưng rưng nói muốn thỉnh tội vì mời thái y ngăn chặn bà mẫu, mới cùng ông ta đến An Khánh Đường.

An Khánh Đường đang đưa tiễn Tần Viện phán.

Kìm nén cơn giận đến giữa trưa để đón hai vị thái y, Từ lão phu nhân cảm thấy lồng ngực căng cứng đến phát đau.

Nhi tử nhi tức vừa đến, bà liền la hét đau ngực khó chịu, gọi nha hoàn đỡ vào phòng ngủ, cười lạnh bảo: "Ta thấy ta cũng không cần ở trong phủ nhiều thêm ngày nào nữa, ngày mai ta sẽ cạo tóc, vào miếu làm ni cô, khỏi phải vất vả cả đời mà còn bị nhi tử mình sinh ra ghét bỏ!"

Ôn phu nhân suốt đường đi đều đi thật chậm sau An Quốc công nửa bước, tới khi vào An Khánh Đường thì luôn đi sau lưng An Quốc công.

Thấy lão phu nhân nói thẳng mặt An Quốc công, trong lòng bà càng thêm hả hê, ngoài mặt càng cúi đầu thấp xuống, không hề lên tiếng.

An Quốc công đang vui vẻ vì Thôi Giác đáp ứng chuyện hoán thân, vậy mà bị mẫu thân chỉ thẳng mặt nói mình "bất hiếu", trong lòng giống như chảo nóng bị xối nước lạnh, nổ bốp bốp ì xèo.

Dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt, ông ta đành phải đi tới bên giường mẫu thân, cười nói: "Mẫu thân nói vậy, là muốn nhi tử chết không có chỗ chôn sao?"

Từ lão phu nhân suýt nữa nghẹn họng.

Nhưng ai bảo bà chỉ có một đứa nhi tử này, làm mẫu tử ba mươi tám năm, hai bên có lạ gì tính khí đối phương?

Trong lòng Từ lão phu nhân thoáng hối hận, bà nhìn nhi tử, thầm nghĩ sao mình lại không nhịn được, trút giận lên nhi tử thế này? Đồng thời thầm rủa Ôn thị ẩn nấp không ra mặt, lại còn xảo trá đứng sau!

Đã mất thời cơ đổ tội lên người Ôn thị, bà đành phải thay đổi sắc mặt, khóc lóc thở dài: "Ta sao có ý như vậy được chứ? Đời này ta chỉ sinh có một mình con, nuôi có một mình con, không lẽ ta sẽ hại con? Sao con lại đề phòng ta như trộm vậy, ngay cả cửa An Khánh Đường còn không cho ta bước qua?"

An Quốc công thoạt tiên liếc mắt nhìn phu nhân ở sau lưng.

Ôn phu nhân cúi đầu, không nói tiếng nào.


Hôm nay phu nhân khổ cực lập công...!An Quốc công liền nói đỡ cho phu nhân: "Mẫu thân hiểu lầm rồi.

Không phải gần đây Minh Đạt gặp ác mộng, thân thể khó chịu, cho nên phu nhân mới mời thái y đến xem bệnh đó thôi? Chưa kể hôm nay nàng ấy gấp gáp nói chuyện thay người với Thôi gia, không thể làm gì khác hơn là để mẫu thân thiệt thòi ——"

"Ta chỉ không hiểu, một mối hôn sự thôi mà, từ hôn thì từ hôn, sao phải còn bày vẻ hoán thân?" Từ lão phu nhân tìm ra cơ hội để nổi giận.

"Tỷ tỷ từ hôn, muội muội gả thay, giống như nam nhân thiên hạ chết hết rồi, không ai lấy nữ nhi Kỷ gia vậy!"

Bà mắng nhiếc: "Các con không sợ khó nghe, nhưng ta ngại mất mặt! Nếu các con có hiếu với ta thì mau chóng nói từ hôn với Thôi gia đi!"

An Quốc công ôm bụng tức đã nửa ngày, tới lúc này không cần biết Ôn phu nhân thế nào, ông ta đã không kìm được nữa: "Mẫu thân nhất quyết muốn từ hôn, mới là hại Kỷ gia suy tàn!"

Từ lão phu nhân vẫn không phục, bà ngẩng cao đầu nói: "Kỷ gia thừa hưởng tước vị, đời đời kiếp kiếp đều là An Quốc công! Trong kinh chỉ còn ba phủ Quốc công, ngoại trừ Kỷ gia, còn nhà ai là Quốc công nữa? Cho dù qua trăm năm sau, không ai còn đó, Kỷ gia vẫn là phủ An Quốc công! Tổ tông con cùng Hoàng đế Cao Tổ gây dựng nghiệp lớn, đâu phải để con cháu chúng ta nhìn sắc mặt người ngoài!"

An Quốc công gấp đến độ giậm chân, đi qua đi lại một vòng: "Có nói mẫu thân cũng không hiểu!"

Hai mẫu tử mặt đỏ tía tai, Ôn phu nhân vẫn không nói lời nào, chỉ thầm cười khẩy trong lòng.

Thừa dịp hai người ở đây đều không chú ý tới mình, bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, vừa hay trông thấy nữ nhi ruột thịt đang bước từ bên ngoài vào.

Kỷ Minh Đạt tới vấn an phụ mẫu, vậy mà phụ thân và tổ mẫu lại cãi nhau lớn tới mức này! Nàng ấy nháy mắt ra hiệu với mẫu thân, hàm ý: Sao mẫu thân không khuyên giải bọn họ?

Trong lòng Ôn phu nhân vừa muốn cười, lại thấy đắng chát, không biết là tư vị gì.

Bà lại cúi đầu xuống, giả vờ không thấy nữ nhi.

Kỷ Minh Đạt còn gấp gáp hơn, lại thấy tổ mẫu nằm trên giường, nàng ấy vội vàng khuyên nhủ phụ thân: "Lão gia ——"

"Minh Đạt, con về phòng đi!" Không đợi nàng ấy nói gì thêm, An Quốc công đã cắt lời.

"Minh Đạt không được đi!" Từ lão phu nhân cũng bật dậy ra lệnh.


"Minh Đạt, tới đây!"

Kỷ Minh Đạt chưa bao giờ nhìn thấy tình huống thế này.

Nàng ấy tiến không được, lui không xong, vừa khổ sở vừa sợ sệt, không khỏi rưng rưng nước mắt, nhìn mẫu thân cầu cứu.

Ôn phu nhân không thể làm ngơ trước ánh mắt của nữ nhi.

Lão thái thái và lão gia cũng nhìn về phía bà.

Bà bất đắc dĩ ho khan một tiếng, cười hỏi nữ nhi: "Minh Đạt, con cảm thấy trong nhà để Nhị muội muội thay con gả cho Thôi gia, có phải là đang giúp con giải quyết tình thế rối rắm này không?"

Đón nhận ba ánh mắt khác nhau từ ba vị trưởng bối thân nhất, khuôn mặt của Kỷ Minh Đạt thoáng chốc đỏ bừng.

Nàng ấy không thể không đáp: "...!Phải."

Ôn phu nhân mỉm cười với An Quốc công và Từ lão phu nhân: "Để hài tử về trước đi."

Từ lão phu nhân nhìn chằm chằm Kỷ Minh Đạt, thần sắc chuyển thành thất vọng: "Vậy cháu về đi!"

Kỷ Minh Đạt run rẩy hành lễ cáo lui.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, nàng ấy liền ôm mặt, vội vàng bước về phòng mình.

Từ lão phu nhân liền chuyển lửa giận sang tức phụ: "Nếu không phải con nhất quyết muốn kết thân với Thôi gia, trong nhà sao lại lộn xộn tới mức này?" Rồi bà lại chất vấn: "Con là đương gia thái thái, là phu nhân đại gia, sao lại học những kẻ vừa thiếu phóng khoáng vừa bất công quá mức vậy chứ! Có để Tam nha đầu gả thì cũng không khó nghe tới mức là tỷ muội hoán thân, sao trong lòng con chỉ nghĩ tới Nhị nha đầu vậy hả?"

Ôn phu nhân lại nhịn xuống, mới không mở miệng nói ra mấy lời như là "Lão thái thái có bao giờ thích Minh Đức đâu? Rõ ràng còn ghét Minh Đức hơn Minh Diêu mà".

Bà biết rõ là lão thái thái sinh khí với mình, cố ý gây chuyện.

Nỗi uất hận nhiều năm lập tức dâng trào, bà dứt khoát quỳ xuống, ngửa đầu nói: "Lão gia không cho phép từ hôn, lão thái thái thì nhất quyết muốn từ hôn, hôm nay con khổ sở tạ tội thay cả nhà, xin Thôi Giác đồng ý chuyện thay người, lại khiến lão thái thái tức giận, con vô cùng tủi nhục, thể xác tinh thần khó mà thoải mái.


Xin thứ cho nhi tức vì không để lão thái thái làm vậy, con xin nói thẳng: Nhi tức là người phàm xác thịt, cũng cần thể diện, bây giờ lại phải đến Thôi gia từ hôn, không bằng để con chết đi, ít ra cũng giữ lại chút mặt mũi trên đời này! Lão thái thái và lão gia nếu không còn gì phân phó, con xin phép về phủ Lý Quốc, cùng mẫu thân và huynh trưởng thương nghị chuyện hôn sự, nhược bằng mọi người vẫn muốn con đến Thôi gia từ hôn, xin thứ cho con không thể vâng mệnh: Cứ để con cắt cổ chết đi, dứt khoát sạch sẽ!"

Bà khí khái lên tiếng, khiến mọi lời trách cứ của Từ lão phu nhân đều nghẹn trong cổ họng, không dám thốt ra một câu.

An Quốc công vội vàng dịu bà đứng dậy: "Phu nhân, sao lại ra nông nỗi này!"

Nếu phu nhân đi, ai sẽ lo liệu cái nhà này? Cả nhà này từ mẫu thân, không phải muốn lật trời rồi sao! Cữu huynh mặc dù vô năng, nhưng cũng là một vị gia chủ...

Ôn phu nhân không chịu đứng lên, chỉ hỏi: "Lão thái thái và lão gia còn gì muốn phân phó không?"

"Không có, không có!" An Quốc công nửa ôm nửa kéo, cưỡng ép kéo bà đứng dậy.

"Phu nhân mau về phòng nghỉ ngơi, chiều nay còn phải đến chỗ nhạc mẫu và cữu huynh bàn chuyện định thân mà! Phu nhân vất vả rồi, lão thái thái ở đây đã có ta chăm sóc, phu nhân không cần lo lắng!"

...

Ôn Tuệ không muốn nấn ná thêm ở phủ An Quốc công, bà trở về phòng thay y phục rồi ra ngoài, đến phủ Lý Quốc công vừa đúng giờ ăn trưa.

Bà đi thẳng đến phòng của mẫu thân.

Trương lão phu nhân mới ăn được một nửa thì vội buông đũa chống gậy ra đón, bà quan sát sắc mặt nữ nhi, hỏi: "Sao giờ này lại tới đây? Con ăn cơm chưa? Lão ác bà đó lại làm gì con sao?"

Lúc nữ nhi thành hôn còn chưa đầy một năm, Trương lão phu nhân đã lén thay đổi xưng hô với Từ lão phu nhân, từ "thân gia thái thái" trở thành "lão bà tử", không lâu sau đó thì trở thành "lão ác bà đó".

Sự tình hai ngày nay khó mà nói rõ, Ôn Tuệ không muốn mẫu thân lớn tuổi mà còn lo nghĩ, chỉ cười nói: "Con tới là vì có chuyện vui! Lão gia nhà con và lão thái thái muốn gả Minh Đạt về đây, không gả Minh Diêu qua nữa, người nói xem, đây có phải chuyện rất đáng mừng không?"

Thân ngoại sanh nữ được gả về nhà mình, Trương lão phu nhân dĩ nhiên vui vẻ!

Trong nhà nữ tế có bốn nữ hài tử, nhưng mà khuê nữ thân sinh của Ôn Tuệ cũng chỉ có mỗi Minh Đạt.

Minh Diêu mặc dù là do khuê nữ nuôi lớn, nhưng cũng là thiếp thất của nữ tế sinh ra, không thể so với Minh Đạt.

Chỉ mới vui vẻ một thoáng, Trương lão phu nhân lập tức phản ứng lại: "Nếu Minh Đạt gả về đây, nhà mình tất nhiên không bạc đãi nó, nhưng không phải con bé đã ước định với Thôi gia rồi sao, sao đột nhiên lại ——"

Bà nhận định: "Con nói mau, lão ác bà kia rốt cuộc gây khó dễ cho con như thế nào?!"

Trong lòng Ôn Tuệ nhói lên.


Bà kìm nước mắt, dìu mẫu thân trở về, một bên cười nói: "Người đừng nóng nảy, đừng nhắc mấy chuyện đó nữa.

Minh Đạt và Thôi Giác mệnh cách tương khắc, việc hôn nhân không thể thành, hai ngày nay đã huỷ bỏ rồi.

Chuyện cần giải quyết trước mắt là gả Minh Đạt về đây, con định hỏi ý ca ca tẩu tử thế nào ——"

"Ôi chao, chào cô thái thái, ta không nghe lầm đó chứ? Đại cô nương sẽ gả về đây sao?"

Hà phu nhân cũng chưa ăn cơm trưa xong đã vội vàng ra tiếp đón tiểu cô tử, không ngờ nghe lão thái thái và cô thái thái nói xong, bà ta mừng rỡ không thôi, vội vàng lên tiếng hỏi.

—— Đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống mà!

Không phải cô thái thái tới đây lừa bà ta chứ?

Ôn phu nhân lập tức cười lên: "Ta đang định hỏi ý tẩu tử đây!"

Hà phu nhân vội thay nha hoàn ở một bên dìu bà bà đi, cười nói: "Đại cô nương nhà mình gả về, sao ta không vui cho được? Bên phía cô thái thái hôm nào thuận tiện? Ngày mai có được không? Bọn ta lập tức qua làm lễ định thân!"

"Con vội thật đấy!" Thấy nhi tức ưa thích thân ngoại sanh nữ, Trương lão phu nhân cũng vui vẻ hơn.

"Cứ chọn ngày lành tháng tốt rồi qua!"

Ba người cười cười nói nói, cùng nhau trở về phòng.

"...!Cô cô?

Ôn phu nhân dừng bước, quay người nhìn sang.

Ôn Tòng Dương một tay đỡ lên cột nhà ở hành lang, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nhìn chằm chằm ba vị trưởng bối, thấy rõ thần sắc mọi người, cơ hồ không đứng vững, nhờ Lý Như Huệ ở bên cạnh nửa ôm nửa kéo mới miễn cưỡng đỡ được hắn.

"Cô mẫu, lão thái thái, thái thái..."

Ôn Tòng Dương gượng cười, nói năng cũng không liền mạch nổi: "Mọi người...!Nói, là nói đùa, nói đùa, đùa...!Đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận