Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Chuyện phủ An Quốc công thay đổi nữ nhi định thân cùng Thám hoa kim khoa mặc dù rất thầm lặng, nhưng tin tức vẫn lần lượt truyền ra.

Hai nhà đều mang thái độ ngầm thừa nhận chuyện này.

An Quốc công và Thôi Du thấy ai hỏi thì cũng thành thật trả lời —— Tương lai lúc thành hôn, cũng không thể để người ta nhận lầm tân nương được.

Còn về lý do, đương nhiên là bát tự của Thôi Giác và Kỷ Đại cô nương không hợp, song hai nhà vẫn muốn kết duyên Tần Tấn*, do đó để Kỷ Nhị cô nương gả thay.

*Nguyên văn là "Tần Tấn chi hảo", một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện xưa.

Thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn liên hôn rất nhiều năm qua nhiều thế hệ, từ đó người ta dùng cụm từ này để chỉ mối quan hệ hôn nhân giao ước giữa hai bên gia đình, cũng hàm ý chỉ điều tốt đẹp.

Đương nhiên, không khỏi có người bên trong có nội tình khác.

Nhưng thực sự cũng không có gì để mà suy đoán: Thôi Hàn lâm là thiếu niên Thám hoa, Kỷ Đại cô nương là khuê tú danh môn, luận danh tiếng, luận gia thế, hai người cơ hồ đều xứng đôi, thật là một đôi ông trời tác hợp, chỉ nhìn Thôi Hàn lâm nguyện ý đổi Kỷ Nhị cô nương thì biết hai nhà đã có sự khập khiễng; nhưng nếu nói là vì tư tình mới dùng muội thay tỷ...!Không có bằng chứng, sao dám nói lung tung?

Tiểu Thôi Hàn lâm cũng không phải là người lỗ mãng phóng đãng, hai vị cô nương Kỷ gia đều từng ra vào cung cấm, được chính miệng tiên hoàng khen là có phong phạm thế gia ——

Chưa đến nửa tháng, ngay cả trong cung cũng nghe tiếng gió.

Hôm nay mặc dù không phải là ngày Thôi Giác đến ngự tiền, sau buổi thiết triều ở Tử Vi Điện, Hoàng đế vẫn triệu hắn tới, hỏi: "Hôn sự của khanh với phủ An Quốc công rốt cuộc là sao?"

Thôi Giác hành lễ, thong thả nói: "Thần và Kỷ Đại cô nương quả thật mệnh cách tương khách, khó mà thành hopn.

May mà An Quốc công và phu nhân hậu ái, nên hứa gả Kỷ Nhị cô nương."

"Đáng tiếc." Hoàng đế cười nói.

"Trẫm vốn có một mối hôn sự rất tốt cho khanh, nhưng khanh và phủ An Quốc công đã sớm bàn chuyện chung thân nên trẫm cũng không tiện nhắc đến.

Nghe nói hôn sự của khanh có biến, trẫm còn tưởng có thể làm mối được chứ, ai ngờ vẫn là không có duyên phận."

Thôi Giác vội vàng cười nói: "Là thần không có duyên phận được bệ hạ hậu ái."


Trong lời nói của y không hề nói chính mình "vô phúc", "bạc mệnh" gì gì đó, chỉ tự nói là "không có duyên phận".

Hiểu rõ tâm ý của y, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, chỉ động viên đôi câu rồi cho y lui ra.

Thôi Giác cáo lui, không hề nhìn đến bóng người đằng sau bình phong sơn thuỷ chạm trổ hình rồng bằng gỗ lim chia thành mười hai phiến tơ vàng.

Thấy tiếng bước chân dần xa, một vị phụ nhân cung trang lộng lẫy liền bước ra sau bức bình phong.

Bà ấy búi tóc Phi Tiên, cài trâm Cửu Phượng, khuôn mặt diễm lệ, nụ cười hoà nhã, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên cạnh Hoàng đế.

Hoàng đế nắm lấy tay bà ấy, lệnh bà ấy ngồi bên cạnh mình, thở dài: "Là Thiện Hoa của chúng ta không có duyên phận."

Nhị công chúa Thích Thiện Hoa là hài tử thứ ba của Hoàng đế và Lưu Thục phi, năm nay mười sáu, đến lúc xuất giá.

Mất một ứng viên ưu tú cho vị trí phò mã, Lưu Thục phi lại không lộ vẻ tiếc nuối.

Bà ấy dịu dàng cười nói: "Thôi Giác tuy tốt, nhưng chưa chắc là một vị hôn phu hoàn hảo.

Y được bệ hạ xem trọng, tương lai hẳn là một bước lên mây, tất có lúc sẽ rời kinh lĩnh mệnh, ra sức vì bệ hạ.

Khi đó nếu Thiều Hoa đi cùng, khó tránh khỏi chịu khổ dọc đường, bệ hạ và thần thiếp lại đau lòng; nếu không đi, chính là phu thê chia cắt đôi bờ, há lại không tịch mịch? Cho nên theo thần thiếp thấy, chuyện chung thân của y không thay đổi mới là tốt, cũng tránh cho bệ hạ hao tổn tâm tư vì y."

Hoàng đế nghe xong cũng phải bật cười: "Lúc nào cũng vậy: Chuyện gì qua miệng nàng đều là tốt cả."

Lưu Thục phi sẵng giọng: "Thần thiếp có nói dối đâu!"

Bà ấy lại nói: "Thiện Hoa rốt cuộc cũng đứng thứ hai trong số tỷ muội, hay là cứ chọn phò mã cho Đại công chúa trước, tránh cho bên ngoài lại nghị luận bệ hạ bất công, nói trong lòng bệ hạ chỉ có hài tử của thần thiếp."

Hoàng đế cười lạnh: "Trẫm chưa từng quản gia sự của chư thần, vậy mà chư thần càng ngày càng làm càn, dám nghị luận chuyện hậu cung nhi tử của trẫm!"

Lưu Thục phi vội vàng hoà giải: "Vốn dĩ hậu cung của bệ hạ vừa là gia sự, cũng là quốc sự.

Các vị đại thần cũng không muốn xen vào hậu cung của bệ hạ, chỉ là suy nghĩ cho nước nhà mà thôi."


Hoàng đế thở dài: "Bọn họ luôn miệng nghị luận nàng, nàng còn nói giúp cho bọn họ!"

Hoàng đế đứng lên, nói: "Nếu thật lòng suy nghĩ cho nước nhà, sao không nghĩ tới 'chủ thiếu quốc nghi*'? Nhi tử của tiên Hoàng hậu chỉ mới năm tuổi, sao có thể lập Quốc bổn**?"

*Chủ thiếu quốc nghi: ý chỉ khi quân chủ còn quá trẻ thì đất nước sẽ nghi ngại, không tin tưởng.

**Quốc bổn: một cách gọi khác của Trữ quân, là cách gọi tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.

Lưu Thục phi cũng đứng dậy, choàng tay ôm Hoàng đế từ sau lưng, cười nói: "Tất nhiên là mọi người cũng có suy nghĩ giống thần thiếp: Bệ hạ đang độ trẻ trung sung mãn, nào phải lo lắng chuyện 'chủ thiếu' chứ?"

Hoàng đế nắm chặt tay bà ấy, thở dài: "Trẫm lúc nào cũng nghĩ cho hài tử của chúng ta."

Lưu Thục phi càng ôm sát tấm lưng vững chãi của Hoàng đế: "Chúng nó còn nhỏ...!Còn phải nhờ bệ hạ dạy bảo nhiều hơn..."

Hai người ôm nhau ngồi xuống, Hoàng đế lại nhắc đến Thôi Giác: "Trẫm thấy y quả thật là nhân tài hiếm có, nhưng lần này y lựa chọn hôn sự lại không được tính là cao minh."

Lưu Thục phi biết rõ yêu ghét của Hoàng đế, lại cười nói: "Đạo lý xưa nay vốn dĩ là con cái không giỏi mới cần phụ mẫu an bài, huống chi chỉ là ông tế*.

Thần thiếp nghe nói khi phu nhân của Thôi Thượng thư mang bệnh, phu nhân của An Quốc công đã trông nom ít nhiều, lần này Thôi gia kết thân có thể là vì huynh đệ bọn họ muốn báo đáp ân tình ngày đó.

Một hài tử có ơn tất báo như vậy, nếu có đôi điểm không thích hợp, thỉnh bệ hạ kiên nhẫn chỉ giáo, nhất định y sẽ nghe lời dạy bảo."

*Ông tế: bố vợ và con rể.

Hoàng đế liền cười nói: "Nhìn nàng kìa! Y còn chưa làm phò mã, nàng đã bảo vệ y như vậy rồi!"

Lưu Thục phi cười nói: "Thiếp thân cũng chỉ là thương tiếc nhân tài thay cho bệ hạ mà thôi."

Hoàng đế còn có quốc sự, chỉ đàm luận với Thục phi vài câu rồi đứng dậy đi tới trước án thư.

Thục phi bầu bạn bên cạnh Hoàng đế, bà ấy mài mực, ngẫu nhiên nhìn qua một hai bản tấu chương đưa tới trước mặt.

Trong lòng nhàn rỗi, bà ấy lại mường tượng cảnh tượng trên triều đình, suy nghĩ xem còn có ai có thể vì mình và Hoàng nhi mà ra tay trợ lực? Giống như Thôi Giác, người này mặc dù tuổi trẻ chức thấp, nhưng thân hữu cố giao sau lưng không thể khinh thường, tiền đồ lại rất có hy vọng.


Chỉ là, bà ấy có thể mang lại lợi ích trực tiếp gì cho Thôi Giác chứ?

...

Trên đường rời khỏi Tử Vi Điện, quay về Hàn lâm viện, Thôi Giác bị một đám người sắc mặt lo lắng chặn lại.

Mặc dù y đến phủ An Quốc công không nhiều, nhưng nhìn thoáng qua, y cũng nhận ra mấy người này hẳn là người của Từ lão phu nhân.

Nhớ đến chuyện Từ lão phu nhân từ trước đến nay luôn trọng đích khinh thứ, cùng với chuyện mười một ngày trước, lúc Thôi gia đi đến phủ An Quốc công để hồi đáp, Từ lão phu nhân hoàn toàn không hề lộ diện, trong lòng y đã có sự so sánh.

Nhưng e rằng quả thật có việc gấp, có chuyện lớn, y vẫn nhẫn nại nghe bọn họ nói.

"Lão phu nhân mời ta đến nói chuyện?" Thôi Giác lặp lại một lần nữa.

"Hôm nay ta chưa xong việc, nhờ các người nói với lão phu nhân, hôm nay ta không đến được."

Nói xong, y liền muốn rời đi.

Nhưng mấy người Kỷ gia sao dám không công mà lui?

Thấy Tiểu Thôi đại nhân nhanh nhẹn bước đi, bọn họ vội vàng chạy theo, gần như quỳ sụp xuống đất.

—— Không mời được người về, bọn họ không hứng nổi cơn giận của lão thái thái đâu!

Trên đường lớn không thiếu người qua kẻ lại, đều là quan viên trên triều.

Thôi Giác không muốn chuyện của bản thân và Kỷ Nhị cô nương lại trở thành đề tài bàn tán của người ngoài, lại thấy mọi người kiên trì, liền mời bọn họ đến góc vắng, hỏi: "Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ, không phải lễ Tết, lão phu nhân biết rõ ta phải lên triều, vì cớ gì lại mời ta đến nói chuyện? Thật sự không có chuyện gì quan trọng sao?"

Mấy người chảy mồ hôi ròng ròng.

Một người đứng đầu có vẻ có chút thông minh, vội vàng cười nói: "Là, là...!Lão thái thái mang bệnh nhớ mong đại nhân! Trước đó mấy ngày đại nhân và Nhị cô nương nhà chúng nô tài đại hỉ, lão thái thái vẫn không thể ngồi dậy, hôm nay nhớ ra có chuyện quan trọng cần nói, muốn gặp mặt để dặn dò đại nhân cho thoả đáng, cho nên bảo bọn nô tài nhất định phải mời ngài sang đó."

Thôi Giác dĩ nhiên không muốn đi.

Nhưng thấy trong mắt những người này vô cùng kinh hoàng, sợ hãi, giống như nguy hiểm đến tính mạng.

Với lại cũng đã định thân, Kỷ Nhị cô nương chính là thê tử tương lai của y.

Y có chút do dự, dặn dò gã sai vặt nhà mình: "Thay ta đến gặp Hồ đại nhân để xin nghỉ, những việc hôm nay chưa làm xong, ngày mai ta sẽ làm bù."


Gã sai vặt vội vàng rời đi.

Mấy người phủ An Quốc công không khác gì mời được thần tiên cứu mạng, lập tức dẫn Thôi Giác đi.

Thôu Giác cũng ngại chậm trễ mà sự tình có biến, ra roi thúc ngựa chạy tới.

Đến trước cửa phủ An Quốc công, bọn họ lại vội vàng muốn mời Thôi Giác đi vào.

Cạnh cổng đã có người chờ sẵn, thấy y đến thì vội vàng cười nói: "Lão thái thái cho mời Tiểu Thôi đại nhân đến hoa viên ngồi một lát ——"

Trong lòng Thôi Giác cười một cái, liếc về phía tuỳ tùng nhà mình.

Gã sai vặt liền tiến lên trước một bước, nghiêm nghị hỏi người của phủ An Quốc công: "Không phải các người nói lão phu nhân của quý phủ mang bệnh có lời muốn căn dặn trước mặt Nhị gia chúng ta sao? Chẳng lẽ chỉ qua một hai canh giờ, lão phu nhân lại lành bệnh, còn ở trong vườn ngắm cảnh ư? Các ngươi dám nói dối sao?"

Đám người nhìn nhau.

Người hầu lúc trước lên tiếng vội vàng định giải thích, Thôi Giác đã lạnh nhạt nói: "Hay là khoan dẫn ta đến thỉnh an lão phu nhân.

Đã tới cửa, ta cũng nên bái kiến nhạc mẫu đại nhân mới phải."

"Là, là vì Nhị cô nương đang ở hoa viên!" Một người khác vội vàng cười nói.

"Cho nên lão thái thái mới mời đại nhân qua đó trước.

Chuyện này...!Cũng là ý của thái thái.

Mời đại nhân mau qua đó!"

Kỷ Nhị cô nương cũng đang ở hoa viên.

Nghiền ngẫm mấy từ này một thoáng, Thôi Giác đưa tay ra.

Gã sai vặt hiểu ý, vội vàng cởi xuống thanh đao ở bên hông, đặt vào tay Nhị gia.

"Dẫn đường đi."

Khuôn mặt Thôi Giác hoàn toàn không có chút cảm xúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận